Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 469: Nhận đồ đệ
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên người đại lão gia có mùi, bọn ta có thể ngửi ra được, đại lão gia ngươi lànhân tộc…”Đồ Tuyết Hi ngoan ngoãn trả lời.“Cái mũi sao? Không tệ, trái lại khứu giác không tệ, cho nên hai ngươi là tớicầu bổn tọa thu nhận hai ngươi ư?”Sở Duyên thản nhiên trả lời một câu.“Đúng vậy… Đại lão gia, bọn ta, bọn ta rất mạnh, bọn ta có thể bưng trà rótnước cho ngươi, hầu hạ ngươi, đại lão gia, nếu chê bọn ta, vậy mong đại lão giacó thể đưa đệ đệ của ta đi là được!”Đồ Tuyết Hi kéo tay Đồ Dạ Lân, gần như là dùng giọng điệu khẩn cầu nóichuyện.“Nhận các ngươi làm người hầu ư? Chuyện này không được.”Sở Duyên lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.Hắn nói những lời này, Đồ Dạ Lân và Đồ Tuyết Hi run lẩy bẩy.Nàng có thể biết nhân tộc trước mặt rất cường đại, nếu được nhân tộc này đưađi, ít nhất nàng và đệ đệ sẽ còn sống.Nhưng nếu vị nhân tộc này không đưa bọn họ đi.Vậy bọn họ sẽ có kết cục…Sẽ bị một đám yêu quái ở trong thành trì ăn.Hoặc là bị đám yêu lấy đi đôi mắt của bọn họ giết.Chỉ có hai kết cục này…Dưới sợ hãi Đồ Tuyết Hi vẫn muốn nói gì đó.Không đợi nàng mở miệng nói.Sở Duyên đã mở miệng lần nữa.“Bổn tọa không muốn nhận các ngươi làm nô bộc, nhưng bổn tọa muốn nhậncác ngươi làm đồ đệ, các ngươi có bằng lòng gia nhập môn hạ của bổn tọa tuhành hay không?”Chỉ nghe Sở Duyên nói.“Hả? Gia nhập môn hạ của ngươi?”Đồ Tuyết Hi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng.“Không sai, gia nhập môn hạ của bổn tọa, ngươi có bằng lòng không? Đươngnhiên, đệ đệ ngươi cũng có thể gia nhập môn hạ của bổn tọa.”Sở Duyên đứng dậy, hai tay để ở sau lưng, thản nhiên, vốn định bày ra nguyhiểm của cao nhân.Nhưng nghĩ một lát, đôi mắt của hai hồ yêu này đều không còn, cho dù hắn bàyra dáng vẻ đẹp trai cũng có ích lợi gì, hắn đầu óc rút gân mới làm bộ làm tịchtrước mặt hai con hồ yêu.Sở Duyên lắc đầu, lẳng lặng nhìn hai con hồ yêu này, đợi hai con hồ yêu đáplời.Sau khi Đồ Tuyết Hi cảm thấy kinh ngạc xong, thì trong lòng dâng lên kíchđộng và đau thương.Kích động là vị nhân tộc cường đại này đồng ý thu nhận bọn họ.Đau thương chính là, hiện giờ thiên phú của bọn họ đều đã mất, cho dù nhậnbọn họ làm đồ đệ, bọn họ cũng không thể tu hành.Sau khi do dự một lát.Đồ Tuyết Hi vẫn không muốn Sở Duyên nhận bọn họ làm đồ đệ, bởi vì bọn họthực sự không thể tu hành nữa.“Đa tạ đại lão gia nâng đỡ, nhưng thiên phú của bọn ta đã mất sạch, đã khôngthể tu hành, lão gia thu nhận bọn ta làm đệ tử, chỉ làm chậm trễ lão gia, monglão gia thu nhận bọn ta làm người hầu thì hơn.”Đồ Tuyết Hi vô cùng thành khẩn nói.Nàng không biết rằng.Sở Duyên nghe thấy những lời này, mới hưng phấn.Thiên phú mất sạch, không thể tu hành ư?Vậy mới tốt.Nếu các ngươi không phế vật, hắn còn nhận làm gì.“Yên tâm, có bổn tọa dạy bảo, cho dù thiên phú của các ngươi mất sạch cũngkhông sao, quan trọng là… Các ngươi có nguyện ý gia nhập môn hạ của bổn tọahay không?”Sở Duyên kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng nói.“Chuyện này… Đại lão gia, thực sự có thể chứ?”Đồ Tuyết Hi do dự nói.“Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý là được, còn có đệ đệ ngươi cũng có thể.”Sở Duyên gật đầu nói.“Vậy, vậy bọn ta nguyện ý.”Đồ Tuyết Hi nói một câu, bất chợt kéo đệ đệ mình quỳ xuống trước mặt SởDuyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi lên đỡ đôi tỷ đệ này dậy.“Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân đúng không?”“Các ngươi đã vào môn hạ của bổn tọa, thì nên biết bổn tọa là ai, bổn tọa tên SởDuyên, chính là tông chủ của Vô Đạo Tông, các ngươi từng nghe tới tên VôĐạo Tông chưa?”Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi một câu.“Đại lão gia… Bọn ta, bọn ta chưa từng nghe nói tới.”Đồ Tuyết Hi do dự một lát, trả lời.“Chưa sao? Vậy chưa từng nghe nói tới tông môn ẩn thế Đông Châu à?”Sở Duyên lại hỏi một câu.Trong lòng hắn có tính toán, muốn “đạo văn” tên tuổi của tông môn ẩn thếĐông Châu để lợi dụng.Còn tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính sao?Nếu không phục, đợi hắn về Đông Châu, đi tìm tông chủ của tông môn ẩn thếĐông Châu nói chuyện tử tế, nhìn xem đối phương muốn nhường chỗ ngồi, haylà muốn ăn vòng sáng!“Chưa, chưa từng.”Đồ Tuyết Hi lại trả lời.Lần này sắc mặt Sở Duyên thay đổi.Sao Vô Đạo Tông lại chưa từng nghe nói tới.Tông môn ẩn thế Đông Châu cũng chưa từng nghe nói tới à?Thôi quên đi, có thể dạy thành phế vật là được.Sở Duyên lắc đầu, đang định dẫn hai con hồ yêu rời đi, trực tiếp quay về ĐôngChâu.Nhưng không đợi hắn khởi hành.Một cơn gió yêu ma từ phía xa bay tới, ngăn Sở Duyên sắp khởi hành lại…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên người đại lão gia có mùi, bọn ta có thể ngửi ra được, đại lão gia ngươi lànhân tộc…”Đồ Tuyết Hi ngoan ngoãn trả lời.“Cái mũi sao? Không tệ, trái lại khứu giác không tệ, cho nên hai ngươi là tớicầu bổn tọa thu nhận hai ngươi ư?”Sở Duyên thản nhiên trả lời một câu.“Đúng vậy… Đại lão gia, bọn ta, bọn ta rất mạnh, bọn ta có thể bưng trà rótnước cho ngươi, hầu hạ ngươi, đại lão gia, nếu chê bọn ta, vậy mong đại lão giacó thể đưa đệ đệ của ta đi là được!”Đồ Tuyết Hi kéo tay Đồ Dạ Lân, gần như là dùng giọng điệu khẩn cầu nóichuyện.“Nhận các ngươi làm người hầu ư? Chuyện này không được.”Sở Duyên lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.Hắn nói những lời này, Đồ Dạ Lân và Đồ Tuyết Hi run lẩy bẩy.Nàng có thể biết nhân tộc trước mặt rất cường đại, nếu được nhân tộc này đưađi, ít nhất nàng và đệ đệ sẽ còn sống.Nhưng nếu vị nhân tộc này không đưa bọn họ đi.Vậy bọn họ sẽ có kết cục…Sẽ bị một đám yêu quái ở trong thành trì ăn.Hoặc là bị đám yêu lấy đi đôi mắt của bọn họ giết.Chỉ có hai kết cục này…Dưới sợ hãi Đồ Tuyết Hi vẫn muốn nói gì đó.Không đợi nàng mở miệng nói.Sở Duyên đã mở miệng lần nữa.“Bổn tọa không muốn nhận các ngươi làm nô bộc, nhưng bổn tọa muốn nhậncác ngươi làm đồ đệ, các ngươi có bằng lòng gia nhập môn hạ của bổn tọa tuhành hay không?”Chỉ nghe Sở Duyên nói.“Hả? Gia nhập môn hạ của ngươi?”Đồ Tuyết Hi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng.“Không sai, gia nhập môn hạ của bổn tọa, ngươi có bằng lòng không? Đươngnhiên, đệ đệ ngươi cũng có thể gia nhập môn hạ của bổn tọa.”Sở Duyên đứng dậy, hai tay để ở sau lưng, thản nhiên, vốn định bày ra nguyhiểm của cao nhân.Nhưng nghĩ một lát, đôi mắt của hai hồ yêu này đều không còn, cho dù hắn bàyra dáng vẻ đẹp trai cũng có ích lợi gì, hắn đầu óc rút gân mới làm bộ làm tịchtrước mặt hai con hồ yêu.Sở Duyên lắc đầu, lẳng lặng nhìn hai con hồ yêu này, đợi hai con hồ yêu đáplời.Sau khi Đồ Tuyết Hi cảm thấy kinh ngạc xong, thì trong lòng dâng lên kíchđộng và đau thương.Kích động là vị nhân tộc cường đại này đồng ý thu nhận bọn họ.Đau thương chính là, hiện giờ thiên phú của bọn họ đều đã mất, cho dù nhậnbọn họ làm đồ đệ, bọn họ cũng không thể tu hành.Sau khi do dự một lát.Đồ Tuyết Hi vẫn không muốn Sở Duyên nhận bọn họ làm đồ đệ, bởi vì bọn họthực sự không thể tu hành nữa.“Đa tạ đại lão gia nâng đỡ, nhưng thiên phú của bọn ta đã mất sạch, đã khôngthể tu hành, lão gia thu nhận bọn ta làm đệ tử, chỉ làm chậm trễ lão gia, monglão gia thu nhận bọn ta làm người hầu thì hơn.”Đồ Tuyết Hi vô cùng thành khẩn nói.Nàng không biết rằng.Sở Duyên nghe thấy những lời này, mới hưng phấn.Thiên phú mất sạch, không thể tu hành ư?Vậy mới tốt.Nếu các ngươi không phế vật, hắn còn nhận làm gì.“Yên tâm, có bổn tọa dạy bảo, cho dù thiên phú của các ngươi mất sạch cũngkhông sao, quan trọng là… Các ngươi có nguyện ý gia nhập môn hạ của bổn tọahay không?”Sở Duyên kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng nói.“Chuyện này… Đại lão gia, thực sự có thể chứ?”Đồ Tuyết Hi do dự nói.“Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý là được, còn có đệ đệ ngươi cũng có thể.”Sở Duyên gật đầu nói.“Vậy, vậy bọn ta nguyện ý.”Đồ Tuyết Hi nói một câu, bất chợt kéo đệ đệ mình quỳ xuống trước mặt SởDuyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi lên đỡ đôi tỷ đệ này dậy.“Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân đúng không?”“Các ngươi đã vào môn hạ của bổn tọa, thì nên biết bổn tọa là ai, bổn tọa tên SởDuyên, chính là tông chủ của Vô Đạo Tông, các ngươi từng nghe tới tên VôĐạo Tông chưa?”Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi một câu.“Đại lão gia… Bọn ta, bọn ta chưa từng nghe nói tới.”Đồ Tuyết Hi do dự một lát, trả lời.“Chưa sao? Vậy chưa từng nghe nói tới tông môn ẩn thế Đông Châu à?”Sở Duyên lại hỏi một câu.Trong lòng hắn có tính toán, muốn “đạo văn” tên tuổi của tông môn ẩn thếĐông Châu để lợi dụng.Còn tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính sao?Nếu không phục, đợi hắn về Đông Châu, đi tìm tông chủ của tông môn ẩn thếĐông Châu nói chuyện tử tế, nhìn xem đối phương muốn nhường chỗ ngồi, haylà muốn ăn vòng sáng!“Chưa, chưa từng.”Đồ Tuyết Hi lại trả lời.Lần này sắc mặt Sở Duyên thay đổi.Sao Vô Đạo Tông lại chưa từng nghe nói tới.Tông môn ẩn thế Đông Châu cũng chưa từng nghe nói tới à?Thôi quên đi, có thể dạy thành phế vật là được.Sở Duyên lắc đầu, đang định dẫn hai con hồ yêu rời đi, trực tiếp quay về ĐôngChâu.Nhưng không đợi hắn khởi hành.Một cơn gió yêu ma từ phía xa bay tới, ngăn Sở Duyên sắp khởi hành lại…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên người đại lão gia có mùi, bọn ta có thể ngửi ra được, đại lão gia ngươi lànhân tộc…”Đồ Tuyết Hi ngoan ngoãn trả lời.“Cái mũi sao? Không tệ, trái lại khứu giác không tệ, cho nên hai ngươi là tớicầu bổn tọa thu nhận hai ngươi ư?”Sở Duyên thản nhiên trả lời một câu.“Đúng vậy… Đại lão gia, bọn ta, bọn ta rất mạnh, bọn ta có thể bưng trà rótnước cho ngươi, hầu hạ ngươi, đại lão gia, nếu chê bọn ta, vậy mong đại lão giacó thể đưa đệ đệ của ta đi là được!”Đồ Tuyết Hi kéo tay Đồ Dạ Lân, gần như là dùng giọng điệu khẩn cầu nóichuyện.“Nhận các ngươi làm người hầu ư? Chuyện này không được.”Sở Duyên lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.Hắn nói những lời này, Đồ Dạ Lân và Đồ Tuyết Hi run lẩy bẩy.Nàng có thể biết nhân tộc trước mặt rất cường đại, nếu được nhân tộc này đưađi, ít nhất nàng và đệ đệ sẽ còn sống.Nhưng nếu vị nhân tộc này không đưa bọn họ đi.Vậy bọn họ sẽ có kết cục…Sẽ bị một đám yêu quái ở trong thành trì ăn.Hoặc là bị đám yêu lấy đi đôi mắt của bọn họ giết.Chỉ có hai kết cục này…Dưới sợ hãi Đồ Tuyết Hi vẫn muốn nói gì đó.Không đợi nàng mở miệng nói.Sở Duyên đã mở miệng lần nữa.“Bổn tọa không muốn nhận các ngươi làm nô bộc, nhưng bổn tọa muốn nhậncác ngươi làm đồ đệ, các ngươi có bằng lòng gia nhập môn hạ của bổn tọa tuhành hay không?”Chỉ nghe Sở Duyên nói.“Hả? Gia nhập môn hạ của ngươi?”Đồ Tuyết Hi ngây ngẩn cả người, không kịp phản ứng.“Không sai, gia nhập môn hạ của bổn tọa, ngươi có bằng lòng không? Đươngnhiên, đệ đệ ngươi cũng có thể gia nhập môn hạ của bổn tọa.”Sở Duyên đứng dậy, hai tay để ở sau lưng, thản nhiên, vốn định bày ra nguyhiểm của cao nhân.Nhưng nghĩ một lát, đôi mắt của hai hồ yêu này đều không còn, cho dù hắn bàyra dáng vẻ đẹp trai cũng có ích lợi gì, hắn đầu óc rút gân mới làm bộ làm tịchtrước mặt hai con hồ yêu.Sở Duyên lắc đầu, lẳng lặng nhìn hai con hồ yêu này, đợi hai con hồ yêu đáplời.Sau khi Đồ Tuyết Hi cảm thấy kinh ngạc xong, thì trong lòng dâng lên kíchđộng và đau thương.Kích động là vị nhân tộc cường đại này đồng ý thu nhận bọn họ.Đau thương chính là, hiện giờ thiên phú của bọn họ đều đã mất, cho dù nhậnbọn họ làm đồ đệ, bọn họ cũng không thể tu hành.Sau khi do dự một lát.Đồ Tuyết Hi vẫn không muốn Sở Duyên nhận bọn họ làm đồ đệ, bởi vì bọn họthực sự không thể tu hành nữa.“Đa tạ đại lão gia nâng đỡ, nhưng thiên phú của bọn ta đã mất sạch, đã khôngthể tu hành, lão gia thu nhận bọn ta làm đệ tử, chỉ làm chậm trễ lão gia, monglão gia thu nhận bọn ta làm người hầu thì hơn.”Đồ Tuyết Hi vô cùng thành khẩn nói.Nàng không biết rằng.Sở Duyên nghe thấy những lời này, mới hưng phấn.Thiên phú mất sạch, không thể tu hành ư?Vậy mới tốt.Nếu các ngươi không phế vật, hắn còn nhận làm gì.“Yên tâm, có bổn tọa dạy bảo, cho dù thiên phú của các ngươi mất sạch cũngkhông sao, quan trọng là… Các ngươi có nguyện ý gia nhập môn hạ của bổn tọahay không?”Sở Duyên kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng nói.“Chuyện này… Đại lão gia, thực sự có thể chứ?”Đồ Tuyết Hi do dự nói.“Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý là được, còn có đệ đệ ngươi cũng có thể.”Sở Duyên gật đầu nói.“Vậy, vậy bọn ta nguyện ý.”Đồ Tuyết Hi nói một câu, bất chợt kéo đệ đệ mình quỳ xuống trước mặt SởDuyên.Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi lên đỡ đôi tỷ đệ này dậy.“Đồ Tuyết Hi, Đồ Dạ Lân đúng không?”“Các ngươi đã vào môn hạ của bổn tọa, thì nên biết bổn tọa là ai, bổn tọa tên SởDuyên, chính là tông chủ của Vô Đạo Tông, các ngươi từng nghe tới tên VôĐạo Tông chưa?”Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi một câu.“Đại lão gia… Bọn ta, bọn ta chưa từng nghe nói tới.”Đồ Tuyết Hi do dự một lát, trả lời.“Chưa sao? Vậy chưa từng nghe nói tới tông môn ẩn thế Đông Châu à?”Sở Duyên lại hỏi một câu.Trong lòng hắn có tính toán, muốn “đạo văn” tên tuổi của tông môn ẩn thếĐông Châu để lợi dụng.Còn tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính sao?Nếu không phục, đợi hắn về Đông Châu, đi tìm tông chủ của tông môn ẩn thếĐông Châu nói chuyện tử tế, nhìn xem đối phương muốn nhường chỗ ngồi, haylà muốn ăn vòng sáng!“Chưa, chưa từng.”Đồ Tuyết Hi lại trả lời.Lần này sắc mặt Sở Duyên thay đổi.Sao Vô Đạo Tông lại chưa từng nghe nói tới.Tông môn ẩn thế Đông Châu cũng chưa từng nghe nói tới à?Thôi quên đi, có thể dạy thành phế vật là được.Sở Duyên lắc đầu, đang định dẫn hai con hồ yêu rời đi, trực tiếp quay về ĐôngChâu.Nhưng không đợi hắn khởi hành.Một cơn gió yêu ma từ phía xa bay tới, ngăn Sở Duyên sắp khởi hành lại…