Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 470: Hộ Tộc ngăn cản 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên đường phố trong thành trì cũ nát.Vù vù…Một cơn yêu phong thổi qua.Sở Duyên đang chuẩn bị dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân sửng sốt một lát, nhìnthoáng qua hướng yêu phong thổi tới.Cho dù hắn ở trạng thái vô địch, nhưng bản thân hắn là cảnh giới Phàm Nhân.Căn bản không nhìn ra bên trong phong yêu ma có thứ gì.Hắn không nhìn ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân và Ngao Ngự ở bên cạnh lại nhìn ra.Có một yêu cường đại ở trong phong yêu ma đang tới bên này.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cảm nhận được khí tức của phong yêu ma này xong,đều có chút run lẩy bẩy, giống như nghĩ tới chuyện gì không tốt.Còn Ngao Ngự, trái lại không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy có yêu ởkề bên.“Yêu nghiệt phương nào! Dám can đảm mạo phạm, còn chưa cút xuống đây!”“Hú hú!”Ngao Ngự vừa sải bước ra, đứng trước người Sở Duyên, quát to một tiếng vềphía phong yêu ma thổi tới.Sau lưng hắn ta bay qua long ảnh.Long ảnh phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.Long uy tràn đầy nghiền áp về phía phong yêu ma kia.Phong yêu ma kia dừng một lát, giống như hơi kinh ngạc, vì sao có tiếng gầmgừ kỳ lạ như thế, còn có long uy.Nhưng phong yêu ma chỉ dừng lại một lát, thì nhanh chóng rơi xuống đườngphố trên thành trì.Phong yêu ma tán đi, hóa thành một người đàn ông tai hồ dài, diện mạo anhtuấn.Người đàn ông trẻ tuổi này rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Ngao Ngự.“Ngươi là chủng tộc gì?”Người đàn ông tai hồ nhìn Ngao Ngự với vẻ kỳ lạ, nói.“Thương Long nhất tộc, con trai thứ 97 của Long Quân Ngao Dạ, thần thú hộpháp của Vô Đạo Tông tông môn ẩn thế Đông Châu, Ngao Ngự!”Ngao Ngự bảo hộ trước người Sở Duyên, nhìn chằm chằm người đàn ông taihồ, mở miệng nói.“Ngươi là long tộc ư? Long tộc kêu giống như ngươi à?”Người đàn ông tai hồ sửng sốt một lát.“Ngươi thì biết cái gì, đây là âm thanh, chỉ có hoàng giả trong long tộc mới cóthể kêu, dừng dựa vào chút hiểu biết đó của ngươi, tới phán xét chủng tộc củata! Không ai hiểu rõ long tộc hơn ta!”Ngao Ngự vỗ ngực nói.“Hoàng giả trong long tộc kêu như thế nào? Hú hú sao?”Người đàn ông tai hồ vô cùng kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng, hoànggiả long tộc thực sự kêu như thế ư? Chuyện này không khỏi quá có phong cáchtrang bức rồi.Ngao Ngự còn định nói gì đó.Sở Duyên lại vươn tay kéo Ngao Ngự ra phía sau, cất bước đi ra.Thực sự để người này nói tiếp, không biết sẽ nói tới lúc nào.“Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn cản bổn tọa?”Sở Duyên quay mặt về phía người đàn ông tai hồ, quanh người lóe lên quangđiểm kim sắc, giống như có khả năng hội tụ thành vòng sáng bất cứ lúc nào.“Ta là một trong những hộ pháp của hồ tộc, hai hồ tộc sau lưng ngươi chính làtrưởng lão của tộc ta tự mình hạ lệnh ta phải nhìn bọn họ chết, cho nên hai conhồ yêu này ngươi không thể mang đi, nếu ngươi muốn đi, có thể đi bất cứ lúcnào.”Người đàn ông tai hồ mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn ta còn nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, pháthiện hai người vẫn còn ở đó, thì yên tâm.Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở phía sau Sở Duyên cơthể run lên, trong lòng có chút sợ hãi.Nếu lúc này Sở Duyên giao bọn họ ra, vậy bọn họ sẽ trở lại nơi mãi mãi khôngcó ánh sáng.Trong tâm trạng không yên lòng và tràn ngập chờ mong của Đồ Tuyết Hi và ĐồDạ Lân, giọng nói của Sở Duyên truyền vào tai bọn họ.“Hiện giờ hai người này là đệ tử của bổn tọa, dựa vào ngươi cũng muốn ngăncản bổn tọa? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”Lời nói của Sở Duyên mang theo tức giận.Rất không dễ dàng mới gặp được hai đệ tử nhất định thành phế vật như vậy, vậymà thứ đồ chơi này còn muốn cản hắn, không cho hắn mang đi?Chuyện này hắn có thể nhịn sao?“Không phải như vậy, đây là hồ tộc bọn ta…”Người đàn ông tai hồ còn định nói gì đó.Hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã im bặt.Một vòng sáng chém tới, chỉ trong nháy mắt chém chết hắn ta, toàn bộ cơ thể bịdập nát, hóa thành vô số ánh huỳnh quang, phụng dưỡng Thiên Địa.Sở Duyên nhìn về phía người đàn ông tai hồ bị chém chết, rút tay về.Thứ đồ chơi gì thế, vậy mà dám ngăn cản hắn.Thực sự cho rằng Sở mỗ hắn còn cùi bắp ư?Dám ngăn cản hắn dạy đệ tử thành phế vật, không muốn sống nữa sao?“Hồ tộc cái gì, Ngao Ngự ngươi nhớ kỹ, hôm nào nhìn thấy một tên thì thu thậpmột tên, thứ đồ chơi gì, đúng thật là.”Sở Duyên lắc đầu, vô cùng khinh thường nhìn thoáng qua.Vốn tâm trạng rất tốt, đã bị phá hoại hầu như không còn.“Dạ, tông chủ.”Ngao Ngự im lặng gật đầu.Trong lòng ghi nhớ.Tông chủ chán ghét hồ tộc.Ý kiến ở mặt ngoài, gặp một tên sẽ thu thập một tên.“Ừm, được, đi thôi, còn có Tuyết Hi, Dạ Lân, đều đi thôi, Ngao Ngự, ngươi cònđứng ngốc làm gì?”Sở Duyên nhíu mày nhìn thoáng qua Ngao Ngự.“Hả? Tông chủ, làm sao vậy?”Ngao Ngự có chút không kịp phản ứng.Ngơ ngác đứng đó.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên đường phố trong thành trì cũ nát.Vù vù…Một cơn yêu phong thổi qua.Sở Duyên đang chuẩn bị dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân sửng sốt một lát, nhìnthoáng qua hướng yêu phong thổi tới.Cho dù hắn ở trạng thái vô địch, nhưng bản thân hắn là cảnh giới Phàm Nhân.Căn bản không nhìn ra bên trong phong yêu ma có thứ gì.Hắn không nhìn ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân và Ngao Ngự ở bên cạnh lại nhìn ra.Có một yêu cường đại ở trong phong yêu ma đang tới bên này.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cảm nhận được khí tức của phong yêu ma này xong,đều có chút run lẩy bẩy, giống như nghĩ tới chuyện gì không tốt.Còn Ngao Ngự, trái lại không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy có yêu ởkề bên.“Yêu nghiệt phương nào! Dám can đảm mạo phạm, còn chưa cút xuống đây!”“Hú hú!”Ngao Ngự vừa sải bước ra, đứng trước người Sở Duyên, quát to một tiếng vềphía phong yêu ma thổi tới.Sau lưng hắn ta bay qua long ảnh.Long ảnh phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.Long uy tràn đầy nghiền áp về phía phong yêu ma kia.Phong yêu ma kia dừng một lát, giống như hơi kinh ngạc, vì sao có tiếng gầmgừ kỳ lạ như thế, còn có long uy.Nhưng phong yêu ma chỉ dừng lại một lát, thì nhanh chóng rơi xuống đườngphố trên thành trì.Phong yêu ma tán đi, hóa thành một người đàn ông tai hồ dài, diện mạo anhtuấn.Người đàn ông trẻ tuổi này rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Ngao Ngự.“Ngươi là chủng tộc gì?”Người đàn ông tai hồ nhìn Ngao Ngự với vẻ kỳ lạ, nói.“Thương Long nhất tộc, con trai thứ 97 của Long Quân Ngao Dạ, thần thú hộpháp của Vô Đạo Tông tông môn ẩn thế Đông Châu, Ngao Ngự!”Ngao Ngự bảo hộ trước người Sở Duyên, nhìn chằm chằm người đàn ông taihồ, mở miệng nói.“Ngươi là long tộc ư? Long tộc kêu giống như ngươi à?”Người đàn ông tai hồ sửng sốt một lát.“Ngươi thì biết cái gì, đây là âm thanh, chỉ có hoàng giả trong long tộc mới cóthể kêu, dừng dựa vào chút hiểu biết đó của ngươi, tới phán xét chủng tộc củata! Không ai hiểu rõ long tộc hơn ta!”Ngao Ngự vỗ ngực nói.“Hoàng giả trong long tộc kêu như thế nào? Hú hú sao?”Người đàn ông tai hồ vô cùng kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng, hoànggiả long tộc thực sự kêu như thế ư? Chuyện này không khỏi quá có phong cáchtrang bức rồi.Ngao Ngự còn định nói gì đó.Sở Duyên lại vươn tay kéo Ngao Ngự ra phía sau, cất bước đi ra.Thực sự để người này nói tiếp, không biết sẽ nói tới lúc nào.“Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn cản bổn tọa?”Sở Duyên quay mặt về phía người đàn ông tai hồ, quanh người lóe lên quangđiểm kim sắc, giống như có khả năng hội tụ thành vòng sáng bất cứ lúc nào.“Ta là một trong những hộ pháp của hồ tộc, hai hồ tộc sau lưng ngươi chính làtrưởng lão của tộc ta tự mình hạ lệnh ta phải nhìn bọn họ chết, cho nên hai conhồ yêu này ngươi không thể mang đi, nếu ngươi muốn đi, có thể đi bất cứ lúcnào.”Người đàn ông tai hồ mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn ta còn nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, pháthiện hai người vẫn còn ở đó, thì yên tâm.Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở phía sau Sở Duyên cơthể run lên, trong lòng có chút sợ hãi.Nếu lúc này Sở Duyên giao bọn họ ra, vậy bọn họ sẽ trở lại nơi mãi mãi khôngcó ánh sáng.Trong tâm trạng không yên lòng và tràn ngập chờ mong của Đồ Tuyết Hi và ĐồDạ Lân, giọng nói của Sở Duyên truyền vào tai bọn họ.“Hiện giờ hai người này là đệ tử của bổn tọa, dựa vào ngươi cũng muốn ngăncản bổn tọa? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”Lời nói của Sở Duyên mang theo tức giận.Rất không dễ dàng mới gặp được hai đệ tử nhất định thành phế vật như vậy, vậymà thứ đồ chơi này còn muốn cản hắn, không cho hắn mang đi?Chuyện này hắn có thể nhịn sao?“Không phải như vậy, đây là hồ tộc bọn ta…”Người đàn ông tai hồ còn định nói gì đó.Hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã im bặt.Một vòng sáng chém tới, chỉ trong nháy mắt chém chết hắn ta, toàn bộ cơ thể bịdập nát, hóa thành vô số ánh huỳnh quang, phụng dưỡng Thiên Địa.Sở Duyên nhìn về phía người đàn ông tai hồ bị chém chết, rút tay về.Thứ đồ chơi gì thế, vậy mà dám ngăn cản hắn.Thực sự cho rằng Sở mỗ hắn còn cùi bắp ư?Dám ngăn cản hắn dạy đệ tử thành phế vật, không muốn sống nữa sao?“Hồ tộc cái gì, Ngao Ngự ngươi nhớ kỹ, hôm nào nhìn thấy một tên thì thu thậpmột tên, thứ đồ chơi gì, đúng thật là.”Sở Duyên lắc đầu, vô cùng khinh thường nhìn thoáng qua.Vốn tâm trạng rất tốt, đã bị phá hoại hầu như không còn.“Dạ, tông chủ.”Ngao Ngự im lặng gật đầu.Trong lòng ghi nhớ.Tông chủ chán ghét hồ tộc.Ý kiến ở mặt ngoài, gặp một tên sẽ thu thập một tên.“Ừm, được, đi thôi, còn có Tuyết Hi, Dạ Lân, đều đi thôi, Ngao Ngự, ngươi cònđứng ngốc làm gì?”Sở Duyên nhíu mày nhìn thoáng qua Ngao Ngự.“Hả? Tông chủ, làm sao vậy?”Ngao Ngự có chút không kịp phản ứng.Ngơ ngác đứng đó.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trên đường phố trong thành trì cũ nát.Vù vù…Một cơn yêu phong thổi qua.Sở Duyên đang chuẩn bị dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân sửng sốt một lát, nhìnthoáng qua hướng yêu phong thổi tới.Cho dù hắn ở trạng thái vô địch, nhưng bản thân hắn là cảnh giới Phàm Nhân.Căn bản không nhìn ra bên trong phong yêu ma có thứ gì.Hắn không nhìn ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân và Ngao Ngự ở bên cạnh lại nhìn ra.Có một yêu cường đại ở trong phong yêu ma đang tới bên này.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cảm nhận được khí tức của phong yêu ma này xong,đều có chút run lẩy bẩy, giống như nghĩ tới chuyện gì không tốt.Còn Ngao Ngự, trái lại không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy có yêu ởkề bên.“Yêu nghiệt phương nào! Dám can đảm mạo phạm, còn chưa cút xuống đây!”“Hú hú!”Ngao Ngự vừa sải bước ra, đứng trước người Sở Duyên, quát to một tiếng vềphía phong yêu ma thổi tới.Sau lưng hắn ta bay qua long ảnh.Long ảnh phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.Long uy tràn đầy nghiền áp về phía phong yêu ma kia.Phong yêu ma kia dừng một lát, giống như hơi kinh ngạc, vì sao có tiếng gầmgừ kỳ lạ như thế, còn có long uy.Nhưng phong yêu ma chỉ dừng lại một lát, thì nhanh chóng rơi xuống đườngphố trên thành trì.Phong yêu ma tán đi, hóa thành một người đàn ông tai hồ dài, diện mạo anhtuấn.Người đàn ông trẻ tuổi này rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Ngao Ngự.“Ngươi là chủng tộc gì?”Người đàn ông tai hồ nhìn Ngao Ngự với vẻ kỳ lạ, nói.“Thương Long nhất tộc, con trai thứ 97 của Long Quân Ngao Dạ, thần thú hộpháp của Vô Đạo Tông tông môn ẩn thế Đông Châu, Ngao Ngự!”Ngao Ngự bảo hộ trước người Sở Duyên, nhìn chằm chằm người đàn ông taihồ, mở miệng nói.“Ngươi là long tộc ư? Long tộc kêu giống như ngươi à?”Người đàn ông tai hồ sửng sốt một lát.“Ngươi thì biết cái gì, đây là âm thanh, chỉ có hoàng giả trong long tộc mới cóthể kêu, dừng dựa vào chút hiểu biết đó của ngươi, tới phán xét chủng tộc củata! Không ai hiểu rõ long tộc hơn ta!”Ngao Ngự vỗ ngực nói.“Hoàng giả trong long tộc kêu như thế nào? Hú hú sao?”Người đàn ông tai hồ vô cùng kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng, hoànggiả long tộc thực sự kêu như thế ư? Chuyện này không khỏi quá có phong cáchtrang bức rồi.Ngao Ngự còn định nói gì đó.Sở Duyên lại vươn tay kéo Ngao Ngự ra phía sau, cất bước đi ra.Thực sự để người này nói tiếp, không biết sẽ nói tới lúc nào.“Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn cản bổn tọa?”Sở Duyên quay mặt về phía người đàn ông tai hồ, quanh người lóe lên quangđiểm kim sắc, giống như có khả năng hội tụ thành vòng sáng bất cứ lúc nào.“Ta là một trong những hộ pháp của hồ tộc, hai hồ tộc sau lưng ngươi chính làtrưởng lão của tộc ta tự mình hạ lệnh ta phải nhìn bọn họ chết, cho nên hai conhồ yêu này ngươi không thể mang đi, nếu ngươi muốn đi, có thể đi bất cứ lúcnào.”Người đàn ông tai hồ mở miệng nói.Sau khi nói xong, hắn ta còn nhìn thoáng qua Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, pháthiện hai người vẫn còn ở đó, thì yên tâm.Nghe thấy những lời này, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở phía sau Sở Duyên cơthể run lên, trong lòng có chút sợ hãi.Nếu lúc này Sở Duyên giao bọn họ ra, vậy bọn họ sẽ trở lại nơi mãi mãi khôngcó ánh sáng.Trong tâm trạng không yên lòng và tràn ngập chờ mong của Đồ Tuyết Hi và ĐồDạ Lân, giọng nói của Sở Duyên truyền vào tai bọn họ.“Hiện giờ hai người này là đệ tử của bổn tọa, dựa vào ngươi cũng muốn ngăncản bổn tọa? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”Lời nói của Sở Duyên mang theo tức giận.Rất không dễ dàng mới gặp được hai đệ tử nhất định thành phế vật như vậy, vậymà thứ đồ chơi này còn muốn cản hắn, không cho hắn mang đi?Chuyện này hắn có thể nhịn sao?“Không phải như vậy, đây là hồ tộc bọn ta…”Người đàn ông tai hồ còn định nói gì đó.Hắn ta còn chưa kịp nói xong, đã im bặt.Một vòng sáng chém tới, chỉ trong nháy mắt chém chết hắn ta, toàn bộ cơ thể bịdập nát, hóa thành vô số ánh huỳnh quang, phụng dưỡng Thiên Địa.Sở Duyên nhìn về phía người đàn ông tai hồ bị chém chết, rút tay về.Thứ đồ chơi gì thế, vậy mà dám ngăn cản hắn.Thực sự cho rằng Sở mỗ hắn còn cùi bắp ư?Dám ngăn cản hắn dạy đệ tử thành phế vật, không muốn sống nữa sao?“Hồ tộc cái gì, Ngao Ngự ngươi nhớ kỹ, hôm nào nhìn thấy một tên thì thu thậpmột tên, thứ đồ chơi gì, đúng thật là.”Sở Duyên lắc đầu, vô cùng khinh thường nhìn thoáng qua.Vốn tâm trạng rất tốt, đã bị phá hoại hầu như không còn.“Dạ, tông chủ.”Ngao Ngự im lặng gật đầu.Trong lòng ghi nhớ.Tông chủ chán ghét hồ tộc.Ý kiến ở mặt ngoài, gặp một tên sẽ thu thập một tên.“Ừm, được, đi thôi, còn có Tuyết Hi, Dạ Lân, đều đi thôi, Ngao Ngự, ngươi cònđứng ngốc làm gì?”Sở Duyên nhíu mày nhìn thoáng qua Ngao Ngự.“Hả? Tông chủ, làm sao vậy?”Ngao Ngự có chút không kịp phản ứng.Ngơ ngác đứng đó.

Chương 470: Hộ Tộc ngăn cản 1