Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 471: Hộ Tộc ngăn cản 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt Sở Duyên một lát.Chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Sở Duyên.Biến thành rồng! Làm tọa kỵ!Chuyện này…Lần một lần hai còn được, sao mỗi ngày đều bắt hắn ta biến thành tọa kỵ thế?Hắn ta là thần thú hộ pháp không phải tọa kỵ!Ngao Ngự vừa định nói những lời này.Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt tử vong của Sở Duyên một lát.Vẫn im lặng lựa chọn một lần cuối cùng.Ngao Ngự nhu thuận biến thành Thương Long.Sở Duyên giơ tay dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lên đầu rồng, vì phòng ngừahai người cảm thấy không khỏi, hắn còn bảo hai người ngồi xuống, tránh khibay đứng không vững.Sau khi làm xong mọi chuyện, thì bảo Ngao Ngự xuất phát, quay về ĐôngChâu.Ngao Ngự cũng nghiêm túc, trực tiếp bay lên, bay nhanh về phía Đông Châu.Hú hú!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau.Sở Duyên đã dẫn người quay về nơi này.Trên đỉnh đầu Thương Long.Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh người có quangđiểm kim sắc vờn quanh, khiến hắn giống như một vị thần đang quan sát nhângian, địa vị cao quý khỏi phải nói.Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngồi khoanh chân trên đầu rồng,không dám cử động.Đôi mắt của hai con hồ yêu đã mất, đương nhiên không dám cử động, bọn họ sợđến lúc đó bị gió thổi bay ngã xuống, còn làm phiền Sở Duyên cứu.Tóm lại, đối với bọn họ mà nói, có thể không làm phiền tới Sở Duyên, bọn họtuyệt đối sẽ không làm phiền Sở Duyên.“Tông chủ, về Vô Đạo Tông ư?”Giọng nói của Ngao Ngự truyền tới tai Sở Duyên.“Ừm, về Vô Đạo Tông.”Sở Duyên đứng trên đầu rồng nghe thấy thế, gật đầu.“Dạ, tông chủ ngồi yên, đỡ hai vị đại nhân kia, ta sẽ tăng tốc.”Ngao Ngự nói một câu.Bất chợt tăng tốc, bay về phía núi Thiên Vụ.Ngao Ngự đột nhiên tăng tốc.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không kịp phản ứng, cơ thể lung lay một cái, thiếuchút nữa ngã xuống.May mà phản ứng của Sở Duyên rất nhanh, nhanh chóng đỡ hai người để tránhbị rơi xuống.Nhìn thấy hai người ổn định lại, lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Đây là hai tiểu cảnh giới đấy, hai bảo bối, không thể bị thương một chút nào.“Hai ngươi không sao đấy chứ?”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời mở miệng hỏi một câu.“Lão gia, không sao.”“Làm phiền lão gia rồi…”Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều mở miệng.“Còn gọi là lão gia cái gì, các ngươi đã gia nhập môn hạ của ta, nên trực tiếp gọibổn tọa là vi sư.”Sở Duyên lắc đầu cười, ngồi ở phía sau hai người, vẫn luôn nhìn chằm chằm haingười này, tránh cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.“Dạ… Sư tôn.”“Sư tôn!”Nghe thấy những lời này, hai con hồ yêu không nói thêm nữa, đều nhao nhaosửa lại xưng hô.“Ừm, lại kiên trì thêm chút nữa, lập tức tới tông môn của chúng ta, đến lúc đó visư tự mình truyền đạo cho các ngươi!”Sở Duyên mỉm cười nói.Đương nhiên là hai con hồ yêu vô cùng cảm kích.“Sư tôn, ngươi nhất định là một người rất dịu dàng đúng không?”Bỗng nhiên, Đồ Tuyết Hi nói như vậy.“Hả? Vì sao nói như thế?”Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi.“Hai tỷ đệ bọn ta đều không có mắt, không nhìn thấy sư tôn, nhưng nghe giọngsư tôn, sư tôn nhất định là một người rất ôn tồn lễ độ, đúng không, sư tôn.”Đồ Tuyết Hi mở miệng nói.Giọng nói của nàng có chút tiếc nuối và không cam lòng, giống như rất đángtiếc vì không thấy mặt sư tôn.“Ôn tồn lễ độ ư?”Sở Duyên thực sự kinh ngạc một chút.Nói hắn ôn tồn lễ độ à?Chuyện này cũng đúng, đối mặt với những đệ tử thành phế vật, đương nhiên làhắn ôn tồn lễ độ, sợ quấy nhiễu đám đệ tử này.Nếu ngươi thành tài xem, ngươi xem hắn là ôn tồn lễ độ, hay là ôn thần phụ thể.“Ừm, sư tôn nhất định rất dịu dàng.”Lần này Đồ Dạ Lân cũng mở miệng, nhút nhát nói.“Các ngươi thật đáng tiếc không thể nhìn thấy vi sư?”Sở Duyên đột nhiên mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều im lặng.Rất rõ ràng, hai bọn họ mất đi đôi mắt, không thể nhìn thấy thế giới này, sao cóthể không tiếc nuối.“Thực ra, có lúc mắt thường cũng không thể nhìn thấy thế giới chân chính, mắtthường có thể thấy thứ gì đó, đều là người khác muốn ngươi nhìn thấy, TâmNhãn có thể nhìn thấy thứ gì, đó mới là chân chính.”Sở Duyên im lặng một lát mới mở miệng nói.Dự định cho hai đệ tử này uống canh gà trước.Hai đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật, ngay cả hệ thống đều cảm thấy nhưvậy.Nhưng bánh mì cỡ lớn của hắn vẫn phải vẽ ra, trước khi vẽ cho uống chút canhgà, ổn định cảm xúc của hai đệ tử này mới được.“Sư tôn… Tâm Nhãn ư? Cái gì là Tâm Nhãn?”Đồ Tuyết Hi mở miệng trước, hỏi một câu.“Tâm Nhãn, đó là đôi mắt trong lòng, lấy tim làm mắt, có thể quan sát thế giớichân chính!”“Không có mắt, mù, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ chính là, Tâm Nhãncủa các ngươi cũng mù, đó mới là mù chân chính!”Sở Duyên không cố kỵ bất cứ chuyện gì, thoải mái trút một đợt canh gà.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt Sở Duyên một lát.Chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Sở Duyên.Biến thành rồng! Làm tọa kỵ!Chuyện này…Lần một lần hai còn được, sao mỗi ngày đều bắt hắn ta biến thành tọa kỵ thế?Hắn ta là thần thú hộ pháp không phải tọa kỵ!Ngao Ngự vừa định nói những lời này.Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt tử vong của Sở Duyên một lát.Vẫn im lặng lựa chọn một lần cuối cùng.Ngao Ngự nhu thuận biến thành Thương Long.Sở Duyên giơ tay dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lên đầu rồng, vì phòng ngừahai người cảm thấy không khỏi, hắn còn bảo hai người ngồi xuống, tránh khibay đứng không vững.Sau khi làm xong mọi chuyện, thì bảo Ngao Ngự xuất phát, quay về ĐôngChâu.Ngao Ngự cũng nghiêm túc, trực tiếp bay lên, bay nhanh về phía Đông Châu.Hú hú!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau.Sở Duyên đã dẫn người quay về nơi này.Trên đỉnh đầu Thương Long.Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh người có quangđiểm kim sắc vờn quanh, khiến hắn giống như một vị thần đang quan sát nhângian, địa vị cao quý khỏi phải nói.Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngồi khoanh chân trên đầu rồng,không dám cử động.Đôi mắt của hai con hồ yêu đã mất, đương nhiên không dám cử động, bọn họ sợđến lúc đó bị gió thổi bay ngã xuống, còn làm phiền Sở Duyên cứu.Tóm lại, đối với bọn họ mà nói, có thể không làm phiền tới Sở Duyên, bọn họtuyệt đối sẽ không làm phiền Sở Duyên.“Tông chủ, về Vô Đạo Tông ư?”Giọng nói của Ngao Ngự truyền tới tai Sở Duyên.“Ừm, về Vô Đạo Tông.”Sở Duyên đứng trên đầu rồng nghe thấy thế, gật đầu.“Dạ, tông chủ ngồi yên, đỡ hai vị đại nhân kia, ta sẽ tăng tốc.”Ngao Ngự nói một câu.Bất chợt tăng tốc, bay về phía núi Thiên Vụ.Ngao Ngự đột nhiên tăng tốc.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không kịp phản ứng, cơ thể lung lay một cái, thiếuchút nữa ngã xuống.May mà phản ứng của Sở Duyên rất nhanh, nhanh chóng đỡ hai người để tránhbị rơi xuống.Nhìn thấy hai người ổn định lại, lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Đây là hai tiểu cảnh giới đấy, hai bảo bối, không thể bị thương một chút nào.“Hai ngươi không sao đấy chứ?”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời mở miệng hỏi một câu.“Lão gia, không sao.”“Làm phiền lão gia rồi…”Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều mở miệng.“Còn gọi là lão gia cái gì, các ngươi đã gia nhập môn hạ của ta, nên trực tiếp gọibổn tọa là vi sư.”Sở Duyên lắc đầu cười, ngồi ở phía sau hai người, vẫn luôn nhìn chằm chằm haingười này, tránh cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.“Dạ… Sư tôn.”“Sư tôn!”Nghe thấy những lời này, hai con hồ yêu không nói thêm nữa, đều nhao nhaosửa lại xưng hô.“Ừm, lại kiên trì thêm chút nữa, lập tức tới tông môn của chúng ta, đến lúc đó visư tự mình truyền đạo cho các ngươi!”Sở Duyên mỉm cười nói.Đương nhiên là hai con hồ yêu vô cùng cảm kích.“Sư tôn, ngươi nhất định là một người rất dịu dàng đúng không?”Bỗng nhiên, Đồ Tuyết Hi nói như vậy.“Hả? Vì sao nói như thế?”Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi.“Hai tỷ đệ bọn ta đều không có mắt, không nhìn thấy sư tôn, nhưng nghe giọngsư tôn, sư tôn nhất định là một người rất ôn tồn lễ độ, đúng không, sư tôn.”Đồ Tuyết Hi mở miệng nói.Giọng nói của nàng có chút tiếc nuối và không cam lòng, giống như rất đángtiếc vì không thấy mặt sư tôn.“Ôn tồn lễ độ ư?”Sở Duyên thực sự kinh ngạc một chút.Nói hắn ôn tồn lễ độ à?Chuyện này cũng đúng, đối mặt với những đệ tử thành phế vật, đương nhiên làhắn ôn tồn lễ độ, sợ quấy nhiễu đám đệ tử này.Nếu ngươi thành tài xem, ngươi xem hắn là ôn tồn lễ độ, hay là ôn thần phụ thể.“Ừm, sư tôn nhất định rất dịu dàng.”Lần này Đồ Dạ Lân cũng mở miệng, nhút nhát nói.“Các ngươi thật đáng tiếc không thể nhìn thấy vi sư?”Sở Duyên đột nhiên mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều im lặng.Rất rõ ràng, hai bọn họ mất đi đôi mắt, không thể nhìn thấy thế giới này, sao cóthể không tiếc nuối.“Thực ra, có lúc mắt thường cũng không thể nhìn thấy thế giới chân chính, mắtthường có thể thấy thứ gì đó, đều là người khác muốn ngươi nhìn thấy, TâmNhãn có thể nhìn thấy thứ gì, đó mới là chân chính.”Sở Duyên im lặng một lát mới mở miệng nói.Dự định cho hai đệ tử này uống canh gà trước.Hai đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật, ngay cả hệ thống đều cảm thấy nhưvậy.Nhưng bánh mì cỡ lớn của hắn vẫn phải vẽ ra, trước khi vẽ cho uống chút canhgà, ổn định cảm xúc của hai đệ tử này mới được.“Sư tôn… Tâm Nhãn ư? Cái gì là Tâm Nhãn?”Đồ Tuyết Hi mở miệng trước, hỏi một câu.“Tâm Nhãn, đó là đôi mắt trong lòng, lấy tim làm mắt, có thể quan sát thế giớichân chính!”“Không có mắt, mù, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ chính là, Tâm Nhãncủa các ngươi cũng mù, đó mới là mù chân chính!”Sở Duyên không cố kỵ bất cứ chuyện gì, thoải mái trút một đợt canh gà.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đợi hắn ta lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt Sở Duyên một lát.Chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý nghĩ của Sở Duyên.Biến thành rồng! Làm tọa kỵ!Chuyện này…Lần một lần hai còn được, sao mỗi ngày đều bắt hắn ta biến thành tọa kỵ thế?Hắn ta là thần thú hộ pháp không phải tọa kỵ!Ngao Ngự vừa định nói những lời này.Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt tử vong của Sở Duyên một lát.Vẫn im lặng lựa chọn một lần cuối cùng.Ngao Ngự nhu thuận biến thành Thương Long.Sở Duyên giơ tay dẫn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân lên đầu rồng, vì phòng ngừahai người cảm thấy không khỏi, hắn còn bảo hai người ngồi xuống, tránh khibay đứng không vững.Sau khi làm xong mọi chuyện, thì bảo Ngao Ngự xuất phát, quay về ĐôngChâu.Ngao Ngự cũng nghiêm túc, trực tiếp bay lên, bay nhanh về phía Đông Châu.Hú hú!…Trong khu vực Đông Châu.Mấy ngày sau.Sở Duyên đã dẫn người quay về nơi này.Trên đỉnh đầu Thương Long.Sở Duyên chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên đầu rồng, quanh người có quangđiểm kim sắc vờn quanh, khiến hắn giống như một vị thần đang quan sát nhângian, địa vị cao quý khỏi phải nói.Sau lưng hắn, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ngồi khoanh chân trên đầu rồng,không dám cử động.Đôi mắt của hai con hồ yêu đã mất, đương nhiên không dám cử động, bọn họ sợđến lúc đó bị gió thổi bay ngã xuống, còn làm phiền Sở Duyên cứu.Tóm lại, đối với bọn họ mà nói, có thể không làm phiền tới Sở Duyên, bọn họtuyệt đối sẽ không làm phiền Sở Duyên.“Tông chủ, về Vô Đạo Tông ư?”Giọng nói của Ngao Ngự truyền tới tai Sở Duyên.“Ừm, về Vô Đạo Tông.”Sở Duyên đứng trên đầu rồng nghe thấy thế, gật đầu.“Dạ, tông chủ ngồi yên, đỡ hai vị đại nhân kia, ta sẽ tăng tốc.”Ngao Ngự nói một câu.Bất chợt tăng tốc, bay về phía núi Thiên Vụ.Ngao Ngự đột nhiên tăng tốc.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không kịp phản ứng, cơ thể lung lay một cái, thiếuchút nữa ngã xuống.May mà phản ứng của Sở Duyên rất nhanh, nhanh chóng đỡ hai người để tránhbị rơi xuống.Nhìn thấy hai người ổn định lại, lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Đây là hai tiểu cảnh giới đấy, hai bảo bối, không thể bị thương một chút nào.“Hai ngươi không sao đấy chứ?”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời mở miệng hỏi một câu.“Lão gia, không sao.”“Làm phiền lão gia rồi…”Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều mở miệng.“Còn gọi là lão gia cái gì, các ngươi đã gia nhập môn hạ của ta, nên trực tiếp gọibổn tọa là vi sư.”Sở Duyên lắc đầu cười, ngồi ở phía sau hai người, vẫn luôn nhìn chằm chằm haingười này, tránh cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.“Dạ… Sư tôn.”“Sư tôn!”Nghe thấy những lời này, hai con hồ yêu không nói thêm nữa, đều nhao nhaosửa lại xưng hô.“Ừm, lại kiên trì thêm chút nữa, lập tức tới tông môn của chúng ta, đến lúc đó visư tự mình truyền đạo cho các ngươi!”Sở Duyên mỉm cười nói.Đương nhiên là hai con hồ yêu vô cùng cảm kích.“Sư tôn, ngươi nhất định là một người rất dịu dàng đúng không?”Bỗng nhiên, Đồ Tuyết Hi nói như vậy.“Hả? Vì sao nói như thế?”Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi.“Hai tỷ đệ bọn ta đều không có mắt, không nhìn thấy sư tôn, nhưng nghe giọngsư tôn, sư tôn nhất định là một người rất ôn tồn lễ độ, đúng không, sư tôn.”Đồ Tuyết Hi mở miệng nói.Giọng nói của nàng có chút tiếc nuối và không cam lòng, giống như rất đángtiếc vì không thấy mặt sư tôn.“Ôn tồn lễ độ ư?”Sở Duyên thực sự kinh ngạc một chút.Nói hắn ôn tồn lễ độ à?Chuyện này cũng đúng, đối mặt với những đệ tử thành phế vật, đương nhiên làhắn ôn tồn lễ độ, sợ quấy nhiễu đám đệ tử này.Nếu ngươi thành tài xem, ngươi xem hắn là ôn tồn lễ độ, hay là ôn thần phụ thể.“Ừm, sư tôn nhất định rất dịu dàng.”Lần này Đồ Dạ Lân cũng mở miệng, nhút nhát nói.“Các ngươi thật đáng tiếc không thể nhìn thấy vi sư?”Sở Duyên đột nhiên mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều im lặng.Rất rõ ràng, hai bọn họ mất đi đôi mắt, không thể nhìn thấy thế giới này, sao cóthể không tiếc nuối.“Thực ra, có lúc mắt thường cũng không thể nhìn thấy thế giới chân chính, mắtthường có thể thấy thứ gì đó, đều là người khác muốn ngươi nhìn thấy, TâmNhãn có thể nhìn thấy thứ gì, đó mới là chân chính.”Sở Duyên im lặng một lát mới mở miệng nói.Dự định cho hai đệ tử này uống canh gà trước.Hai đệ tử này nhất định sẽ thành phế vật, ngay cả hệ thống đều cảm thấy nhưvậy.Nhưng bánh mì cỡ lớn của hắn vẫn phải vẽ ra, trước khi vẽ cho uống chút canhgà, ổn định cảm xúc của hai đệ tử này mới được.“Sư tôn… Tâm Nhãn ư? Cái gì là Tâm Nhãn?”Đồ Tuyết Hi mở miệng trước, hỏi một câu.“Tâm Nhãn, đó là đôi mắt trong lòng, lấy tim làm mắt, có thể quan sát thế giớichân chính!”“Không có mắt, mù, chuyện này không đáng sợ, đáng sợ chính là, Tâm Nhãncủa các ngươi cũng mù, đó mới là mù chân chính!”Sở Duyên không cố kỵ bất cứ chuyện gì, thoải mái trút một đợt canh gà.