Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 491: Tầng thứ chín quỷ dị

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không biết vì lực lượng quá mạnh hay vì sao, một quyền của bóng người vạmvỡ này đánh tới, vậy mà không gian hỗn loạn.Hoa Thần Y thấy thế sắc mặt thay đổi, trước người từng tầng tử khí phóng thíchra, muốn đánh vỡ một quyền của bóng người vạm vỡ này.Nhưng mà Hoa Thần Y cũng rất có kinh nghiệm, biết những tử khí này khôngngăn được, hắn ta chỉ phóng thích ra tử khí, bóng dáng cũng nhanh chóng lao vềphía khác, muốn tránh khỏi nguy hiểm bị đánh trúng.Bùm!Không nằm ngoài dự liệu của Hoa Thần Y.Những tử khí hắn ta phóng thích ra bị một quyền của bóng người vạm vỡ nàyđánh trúng, tất cả tử khí lập tức biến mất không thấy, không thể tìm ra, vô cùngquỷ dị.Một quyền của bóng người vạm vỡ đánh xuống.Nhưng Hoa Thần Y đã sớm chạy trốn, căn bản không bị đánh trúng.“Sư huynh, những tử khí này…”Đồ Tuyết Hi không nhìn ra được, những tử khí vừa rồi đi đâu, nàng không khỏisửng sốt.“Sư muội, thứ này rất kỳ lạ, công kích của chúng ta sẽ đột nhiên biến mất,chúng ta căn bản không công kích được nó, nhưng có thể dễ dàng công kíchđược chúng ta, rất khó dây.”Hoa Thần Y kéo giãn khoảng cách, mở miệng nói.“Sư huynh, ta đã hiểu.”Đồ Tuyết Hi vội vàng gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vạm vỡở phía trước.Thì đột nhiên phát hiện, bóng người vạm vỡ kia giống như đã chuyển mục tiêutấn công sang nàng.Quả nhiên, ngay sau đó bóng người vạm vỡ xông thẳng về phía nàng, vẫn làmột quyền đó.Ngân quang trong đôi mắt Đồ Tuyết Hi lập tức tỏa ra hào quang chói mắt.Hào quang này trực tiếp chiếu sáng cả tầng 9.“Từ không đến có!”Oán khí trong lòng Đồ Tuyết Hi được điều động ra.Một ý niệm, không gian xung quanh thay đổi, vô số hỏa diễm tự nhiên sinh ra.Bóng người vạm vỡ đánh một quyền về phía Đồ Tuyết Hi.Quả đấm đụng vào hỏa diễm kia.Cũng giống y như lúc trước, tất cả hỏa diễm đều biến mất một cách quỷ dị, khóhiểu, căn bản không tìm được bất cứ dấu vết nào.Đồ Tuyết Hi ngẩn người, không ngờ thứ đồ chơi này quỷ dị như thế.Nhưng tốc độ của nàng rất nhanh, trực tiếp tránh được một quyền này.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi bắt đầu liên tục chiến đấu với bóng người vạm vỡnày.Hai người không ngừng tránh né.Vừa tránh né, vừa phóng thích công kích, muốn đánh bóng người vạm vỡ.Nhưng đều không ngoại lệ, khi công kích sắp đánh trúng bóng người vạm vỡ,thì biến mất một cách quỷ dị, không tìm được dấu vết.Tình huống hiện giờ đã rất rõ ràng.Bóng người vạm vỡ không thể đánh trúng hai người.Hai người cũng không thể làm gì bóng người vạm vỡ.Cứ giằng co như vậy.Trái lại bên kia, Đồ Dạ Lân lẳng lặng đứng bên đại môn, đôi tai hồ yêu giốngnhư thường giật giật, muốn nghe tình hình chiến đấu.Hắn ta dựa vào thính giác nhạy bén, cũng có thể biết rõ trên chiến trường nênvô cùng lo lắng, hình như tình huống là người nào cũng không bắt được ngườinào.Đồ Dạ Lân hơi sốt ruột.Sốt ruột vì mình bất lực, không giúp được sư huynh này và tỷ tỷ của hắn ta.Ngay khi hắn ta cảm thấy rất sốt ruột.Hốc mắt hắn ta đột nhiên nóng lên.Bất chợt cảm giác ngứa ngáy truyền tới……Núi Thiên Vụ, bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá, còn đang nghiên cứu những quangđiểm kim sắc này không hiểu sao lại cảm thấy hơi hoảng hốt.Hắn không biết cảm giác hoảng hốt này từ đâu mà có.Theo lý mà nói, hắn đều ở trạng thái vô địch, sao có thể hoảng hốt.Cho dù là thần trí, hắn đều cứng rắn mới đúng.Sao có thể vô duyên vô cớ hoảng hốt.Sở Duyên trầm tư một lát, hắn tình cờ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên trongsơn môn.Có phải là…Có phải là hai đệ tử bảo bối của hắn xảy ra tình hình gì đó hay không?Sở Duyên vừa mới dâng lên ý nghĩ này, lập tức bị hắn phủ quyết.Không có khả năng!Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!Hai đệ tử bảo bối này, hệ thống đều đã đảm bảo, nhất định sẽ phế vật, tuyệt đốikhông có khả năng thành tài.Hắn hoảng hốt có lẽ là hiện tượng bình thường mà thôi, hiện giờ cảnh giới thậtcủa hắn là phàm nhân.Phàm nhân thỉnh thoảng xuất hiện hoảng hốt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá.Sở Duyên hít sâu một hơi, đè ép toàn bộ ý nghĩ của mình xuống.Sở Duyên vốn dự định tự mình vào trong tông nhìn xem, thì mới yên tâm.Chẳng qua không đợi Sở Duyên khởi hành.Trên núi có bóng người lưng còng đi xuống.Đúng là Bạch Trạch.Sở Duyên nhìn thấy Bạch Trạch đi xuống, không khỏi ngẩn người, bất chợttrong lòng dâng lên cảm giác bực bội.Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, biết được Bạch Trạch tới làm gì.Chắc chắn lại tới hỏi hắn, nói cái gì mà nhập bọn thế nào.Hắn đâu biết nhập bọn thế nào, nhập cái beep.Mỗi lần hắn muốn hỏi Bạch Trạch, Bạch Trạch lại ấp úng, đánh chết cũngkhông chịu nói.Khiến Sở Duyên cảm thấy đau đầu muốn chết.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không biết vì lực lượng quá mạnh hay vì sao, một quyền của bóng người vạmvỡ này đánh tới, vậy mà không gian hỗn loạn.Hoa Thần Y thấy thế sắc mặt thay đổi, trước người từng tầng tử khí phóng thíchra, muốn đánh vỡ một quyền của bóng người vạm vỡ này.Nhưng mà Hoa Thần Y cũng rất có kinh nghiệm, biết những tử khí này khôngngăn được, hắn ta chỉ phóng thích ra tử khí, bóng dáng cũng nhanh chóng lao vềphía khác, muốn tránh khỏi nguy hiểm bị đánh trúng.Bùm!Không nằm ngoài dự liệu của Hoa Thần Y.Những tử khí hắn ta phóng thích ra bị một quyền của bóng người vạm vỡ nàyđánh trúng, tất cả tử khí lập tức biến mất không thấy, không thể tìm ra, vô cùngquỷ dị.Một quyền của bóng người vạm vỡ đánh xuống.Nhưng Hoa Thần Y đã sớm chạy trốn, căn bản không bị đánh trúng.“Sư huynh, những tử khí này…”Đồ Tuyết Hi không nhìn ra được, những tử khí vừa rồi đi đâu, nàng không khỏisửng sốt.“Sư muội, thứ này rất kỳ lạ, công kích của chúng ta sẽ đột nhiên biến mất,chúng ta căn bản không công kích được nó, nhưng có thể dễ dàng công kíchđược chúng ta, rất khó dây.”Hoa Thần Y kéo giãn khoảng cách, mở miệng nói.“Sư huynh, ta đã hiểu.”Đồ Tuyết Hi vội vàng gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vạm vỡở phía trước.Thì đột nhiên phát hiện, bóng người vạm vỡ kia giống như đã chuyển mục tiêutấn công sang nàng.Quả nhiên, ngay sau đó bóng người vạm vỡ xông thẳng về phía nàng, vẫn làmột quyền đó.Ngân quang trong đôi mắt Đồ Tuyết Hi lập tức tỏa ra hào quang chói mắt.Hào quang này trực tiếp chiếu sáng cả tầng 9.“Từ không đến có!”Oán khí trong lòng Đồ Tuyết Hi được điều động ra.Một ý niệm, không gian xung quanh thay đổi, vô số hỏa diễm tự nhiên sinh ra.Bóng người vạm vỡ đánh một quyền về phía Đồ Tuyết Hi.Quả đấm đụng vào hỏa diễm kia.Cũng giống y như lúc trước, tất cả hỏa diễm đều biến mất một cách quỷ dị, khóhiểu, căn bản không tìm được bất cứ dấu vết nào.Đồ Tuyết Hi ngẩn người, không ngờ thứ đồ chơi này quỷ dị như thế.Nhưng tốc độ của nàng rất nhanh, trực tiếp tránh được một quyền này.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi bắt đầu liên tục chiến đấu với bóng người vạm vỡnày.Hai người không ngừng tránh né.Vừa tránh né, vừa phóng thích công kích, muốn đánh bóng người vạm vỡ.Nhưng đều không ngoại lệ, khi công kích sắp đánh trúng bóng người vạm vỡ,thì biến mất một cách quỷ dị, không tìm được dấu vết.Tình huống hiện giờ đã rất rõ ràng.Bóng người vạm vỡ không thể đánh trúng hai người.Hai người cũng không thể làm gì bóng người vạm vỡ.Cứ giằng co như vậy.Trái lại bên kia, Đồ Dạ Lân lẳng lặng đứng bên đại môn, đôi tai hồ yêu giốngnhư thường giật giật, muốn nghe tình hình chiến đấu.Hắn ta dựa vào thính giác nhạy bén, cũng có thể biết rõ trên chiến trường nênvô cùng lo lắng, hình như tình huống là người nào cũng không bắt được ngườinào.Đồ Dạ Lân hơi sốt ruột.Sốt ruột vì mình bất lực, không giúp được sư huynh này và tỷ tỷ của hắn ta.Ngay khi hắn ta cảm thấy rất sốt ruột.Hốc mắt hắn ta đột nhiên nóng lên.Bất chợt cảm giác ngứa ngáy truyền tới……Núi Thiên Vụ, bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá, còn đang nghiên cứu những quangđiểm kim sắc này không hiểu sao lại cảm thấy hơi hoảng hốt.Hắn không biết cảm giác hoảng hốt này từ đâu mà có.Theo lý mà nói, hắn đều ở trạng thái vô địch, sao có thể hoảng hốt.Cho dù là thần trí, hắn đều cứng rắn mới đúng.Sao có thể vô duyên vô cớ hoảng hốt.Sở Duyên trầm tư một lát, hắn tình cờ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên trongsơn môn.Có phải là…Có phải là hai đệ tử bảo bối của hắn xảy ra tình hình gì đó hay không?Sở Duyên vừa mới dâng lên ý nghĩ này, lập tức bị hắn phủ quyết.Không có khả năng!Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!Hai đệ tử bảo bối này, hệ thống đều đã đảm bảo, nhất định sẽ phế vật, tuyệt đốikhông có khả năng thành tài.Hắn hoảng hốt có lẽ là hiện tượng bình thường mà thôi, hiện giờ cảnh giới thậtcủa hắn là phàm nhân.Phàm nhân thỉnh thoảng xuất hiện hoảng hốt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá.Sở Duyên hít sâu một hơi, đè ép toàn bộ ý nghĩ của mình xuống.Sở Duyên vốn dự định tự mình vào trong tông nhìn xem, thì mới yên tâm.Chẳng qua không đợi Sở Duyên khởi hành.Trên núi có bóng người lưng còng đi xuống.Đúng là Bạch Trạch.Sở Duyên nhìn thấy Bạch Trạch đi xuống, không khỏi ngẩn người, bất chợttrong lòng dâng lên cảm giác bực bội.Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, biết được Bạch Trạch tới làm gì.Chắc chắn lại tới hỏi hắn, nói cái gì mà nhập bọn thế nào.Hắn đâu biết nhập bọn thế nào, nhập cái beep.Mỗi lần hắn muốn hỏi Bạch Trạch, Bạch Trạch lại ấp úng, đánh chết cũngkhông chịu nói.Khiến Sở Duyên cảm thấy đau đầu muốn chết.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Không biết vì lực lượng quá mạnh hay vì sao, một quyền của bóng người vạmvỡ này đánh tới, vậy mà không gian hỗn loạn.Hoa Thần Y thấy thế sắc mặt thay đổi, trước người từng tầng tử khí phóng thíchra, muốn đánh vỡ một quyền của bóng người vạm vỡ này.Nhưng mà Hoa Thần Y cũng rất có kinh nghiệm, biết những tử khí này khôngngăn được, hắn ta chỉ phóng thích ra tử khí, bóng dáng cũng nhanh chóng lao vềphía khác, muốn tránh khỏi nguy hiểm bị đánh trúng.Bùm!Không nằm ngoài dự liệu của Hoa Thần Y.Những tử khí hắn ta phóng thích ra bị một quyền của bóng người vạm vỡ nàyđánh trúng, tất cả tử khí lập tức biến mất không thấy, không thể tìm ra, vô cùngquỷ dị.Một quyền của bóng người vạm vỡ đánh xuống.Nhưng Hoa Thần Y đã sớm chạy trốn, căn bản không bị đánh trúng.“Sư huynh, những tử khí này…”Đồ Tuyết Hi không nhìn ra được, những tử khí vừa rồi đi đâu, nàng không khỏisửng sốt.“Sư muội, thứ này rất kỳ lạ, công kích của chúng ta sẽ đột nhiên biến mất,chúng ta căn bản không công kích được nó, nhưng có thể dễ dàng công kíchđược chúng ta, rất khó dây.”Hoa Thần Y kéo giãn khoảng cách, mở miệng nói.“Sư huynh, ta đã hiểu.”Đồ Tuyết Hi vội vàng gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người vạm vỡở phía trước.Thì đột nhiên phát hiện, bóng người vạm vỡ kia giống như đã chuyển mục tiêutấn công sang nàng.Quả nhiên, ngay sau đó bóng người vạm vỡ xông thẳng về phía nàng, vẫn làmột quyền đó.Ngân quang trong đôi mắt Đồ Tuyết Hi lập tức tỏa ra hào quang chói mắt.Hào quang này trực tiếp chiếu sáng cả tầng 9.“Từ không đến có!”Oán khí trong lòng Đồ Tuyết Hi được điều động ra.Một ý niệm, không gian xung quanh thay đổi, vô số hỏa diễm tự nhiên sinh ra.Bóng người vạm vỡ đánh một quyền về phía Đồ Tuyết Hi.Quả đấm đụng vào hỏa diễm kia.Cũng giống y như lúc trước, tất cả hỏa diễm đều biến mất một cách quỷ dị, khóhiểu, căn bản không tìm được bất cứ dấu vết nào.Đồ Tuyết Hi ngẩn người, không ngờ thứ đồ chơi này quỷ dị như thế.Nhưng tốc độ của nàng rất nhanh, trực tiếp tránh được một quyền này.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi bắt đầu liên tục chiến đấu với bóng người vạm vỡnày.Hai người không ngừng tránh né.Vừa tránh né, vừa phóng thích công kích, muốn đánh bóng người vạm vỡ.Nhưng đều không ngoại lệ, khi công kích sắp đánh trúng bóng người vạm vỡ,thì biến mất một cách quỷ dị, không tìm được dấu vết.Tình huống hiện giờ đã rất rõ ràng.Bóng người vạm vỡ không thể đánh trúng hai người.Hai người cũng không thể làm gì bóng người vạm vỡ.Cứ giằng co như vậy.Trái lại bên kia, Đồ Dạ Lân lẳng lặng đứng bên đại môn, đôi tai hồ yêu giốngnhư thường giật giật, muốn nghe tình hình chiến đấu.Hắn ta dựa vào thính giác nhạy bén, cũng có thể biết rõ trên chiến trường nênvô cùng lo lắng, hình như tình huống là người nào cũng không bắt được ngườinào.Đồ Dạ Lân hơi sốt ruột.Sốt ruột vì mình bất lực, không giúp được sư huynh này và tỷ tỷ của hắn ta.Ngay khi hắn ta cảm thấy rất sốt ruột.Hốc mắt hắn ta đột nhiên nóng lên.Bất chợt cảm giác ngứa ngáy truyền tới……Núi Thiên Vụ, bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông.Sở Duyên ngồi khoanh chân trên tảng đá, còn đang nghiên cứu những quangđiểm kim sắc này không hiểu sao lại cảm thấy hơi hoảng hốt.Hắn không biết cảm giác hoảng hốt này từ đâu mà có.Theo lý mà nói, hắn đều ở trạng thái vô địch, sao có thể hoảng hốt.Cho dù là thần trí, hắn đều cứng rắn mới đúng.Sao có thể vô duyên vô cớ hoảng hốt.Sở Duyên trầm tư một lát, hắn tình cờ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên trongsơn môn.Có phải là…Có phải là hai đệ tử bảo bối của hắn xảy ra tình hình gì đó hay không?Sở Duyên vừa mới dâng lên ý nghĩ này, lập tức bị hắn phủ quyết.Không có khả năng!Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!Hai đệ tử bảo bối này, hệ thống đều đã đảm bảo, nhất định sẽ phế vật, tuyệt đốikhông có khả năng thành tài.Hắn hoảng hốt có lẽ là hiện tượng bình thường mà thôi, hiện giờ cảnh giới thậtcủa hắn là phàm nhân.Phàm nhân thỉnh thoảng xuất hiện hoảng hốt, chuyện này rất bình thường đúngkhông?Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều quá.Sở Duyên hít sâu một hơi, đè ép toàn bộ ý nghĩ của mình xuống.Sở Duyên vốn dự định tự mình vào trong tông nhìn xem, thì mới yên tâm.Chẳng qua không đợi Sở Duyên khởi hành.Trên núi có bóng người lưng còng đi xuống.Đúng là Bạch Trạch.Sở Duyên nhìn thấy Bạch Trạch đi xuống, không khỏi ngẩn người, bất chợttrong lòng dâng lên cảm giác bực bội.Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, biết được Bạch Trạch tới làm gì.Chắc chắn lại tới hỏi hắn, nói cái gì mà nhập bọn thế nào.Hắn đâu biết nhập bọn thế nào, nhập cái beep.Mỗi lần hắn muốn hỏi Bạch Trạch, Bạch Trạch lại ấp úng, đánh chết cũngkhông chịu nói.Khiến Sở Duyên cảm thấy đau đầu muốn chết.

Chương 491: Tầng thứ chín quỷ dị