Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 492: Bạch Trạch cũng đã hiểu 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những chuyện này còn không phải trọng điểm.Đáng sợ nhất chính là, vậy mà mỗi ngày Bạch Trạch đều tới hỏi.Thiếu chút nữa khiến Sở Duyên ói ra.Bạch Trạch đi xuống.Đúng như hắn suy nghĩ đặt câu hỏi.“Sở đạo hữu, nhập bọn như thế nào?”Những lời mà Bạch Trạch nói Sở Duyên nghĩ mãi cũng không ra.Nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa Sở Duyên xù lông.Nhập bọn nhập bọn…Ngươi nhập cái búa.Hỏi ngươi muốn nhập bọn gì, ngươi lại không nói.Ngươi là một tên cảnh giới Luyện Khí, dây dưa lằng nhằng cái búa?Sở Duyên hít sâu một hơi, nhìn Bạch Trạch.“Ngươi thực sự muốn nhập bọn à?”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn không muốn bị làm phiền, chỉ có thể tùy tiện lừa gạt hai câu, lừa gạt conhàng này trước.“Muốn! Sở đạo hữu cuối cùng ngươi cũng nguyện ý nói cho ta biết rồi hả?”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, giọng nói đều cao hơn vài phần.“Thôi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta sẽ nói với ngươi, chỉ cần… Chỉ cầnngươi đủ công đức, ngươi có thể nhập bọn!”Sở Duyên há miệng nói.Đừng hỏi hắn công đức là gì, hỏi chính hắn cũng không biết, hắn nói lung tung.Sở Duyên nói lung tung, Bạch Trạch tin là thật.Chỉ thấy Bạch Trạch đờ đẫn đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói.“Đủ công đức, thì có thể nhập bọn ư?”“Công đức? Thì ra là thế!”Bạch Trạch lộ ra vẻ mặt “ta đã hiểu”.Công đức nhập bọn!Người thời đại cũ muốn sinh tồn ở thời đại mới, cần đạt được công đức ở thờiđại mới, đây coi như là vé vào bàn.Đồng thời, đạt được sự tán thành của thời đại mới, lão ta cũng sẽ đạt được lựclượng Thiên Địa của thời đại mới.Bạch Trạch liên kết lại những hành động của Sở Duyên.Vẫn luôn dạy đồ đệ, không lâu trước, đột nhiên được lực lượng của Thiên Địa.Dạy đồ đệ! Công đức!Bạch Trạch giống như hiểu gì đó.Chẳng lẽ chỉ cần dạy đồ đệ thì có thể thành tài, làm ra cống hiến cho đại lục, thìcó thể đạt được công đức?“Đã hiểu! Đã hiểu! Sở đạo hữu ta đã hiểu! Đa tạ Sở đạo hữu đã giải đáp nghingờ! Ta đi trước! Lát nữa có khả năng ta sẽ xuống núi một chuyến, đi làm mộtchuyện, nếu đạo hữu có chuyện gì có thể tới tìm ta!”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, cúi người thi lễ với Sở Duyên.Sau khi nói xong, lão ta xoay người đi vào trong sơn môn.Sở Duyên thấy Bạch Trạch rời đi, ngây ngẩn cả người.Đã hiểu ư?Ngươi đã hiểu cái búa gì?Sở Duyên có chút sững sờ, hắn chỉ nói linh tinh một câu, tên này đã hiểu à?Người này điên rồi đúng không?“Đúng là khó hiểu.”Sở Duyên nói thầm một câu, tiếp tục ngồi khoanh chân trên tảng đá.Bị Bạch Trạch rẽ ngoặt một cái, cảm giác hoảng hốt của hắn đã biến mất, đươngnhiên là chẳng muốn trở lên núi xem tình hình của hai đệ tử bảo bối kia.Có hệ thống đảm bảo.Chắc chắn không thành vấn đề.Sở Duyên vô cùng tin tưởng hệ thống, cho nên không có ý định lên núi.…Cùng lúc đó.Trong Vô Đạo Tông, tầng thứ 9 của Trấn Ma Tháp.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đang giao chiến với bóng người vạm vỡ.Hai bên đánh tới khí thế ngút trời, nhưng cho dù làm thế nào đều không thểphân ra thắng bại, vẫn cứ giằng co như vậy.Lúc này Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đều không chú ý tới Đồ Dạ Lân ở môn hộtầng thứ 9 đang bắt đầu xảy ra biến hóa.Đồ Dạ Lân chỉ cảm thấy đôi mắt truyền tới từng đợt cảm giác ngứa ngáy vànóng rực.Loại cảm giác ngứa ngáy và nóng rực này theo thời gian trôi qua, vẫn đangkhông ngừng tăng thêm.Thậm chí nặng tới mức Đồ Dạ Lân có chút không chịu nổi, giống như muốn nổra.Ngay khi Đồ Dạ Lân sắp không chịu nổi.Trong đầu hắn ta đột nhiên chấn động.Hán ta hoảng hốt một lát.Ngay sau đó, một đoạn phù văn đột nhiên truyền vào trong lòng hắn ta.Đồ Dạ Lân sửng sốt, không rõ những phù văn này là gì, nhưng hắn ta có thể mơhồ cảm nhận được, đây là trong hốc mắt hắn ta truyền đến.Khiến Đồ Dạ Lân sửng sốt, là vì hắn ta không biết những phù văn này có ích lợigì.Đồ Dạ Lân đang định nhìn kỹ, nhìn xem rốt cuộc phù văn này là thứ gì.Đột nhiên trong lúc này, một làn gió mát tự nhiên sinh ra.Gió mát thổi qua.Thổi bay mảnh vải phủ kín đôi mắt Đồ Dạ Lân đi.Khi mảnh vải kia biến mất.Lực hút lấy đôi mắt Đồ Dạ Lân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, giốngnhư muốn hút thứ gì đó.Khi bên Đồ Dạ Lân đột nhiên xảy ra dị tượng.Chiến đấu trong khu đất trống cũng dừng lại.Bóng người vạm vỡ đang công kích đột nhiên đứng tại chỗ.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi thấy thế, cũng dừng động tác.Hai người liếc nhau một cái, dời mắt nhìn về phía Đồ Dạ Lân, không biết đãxảy ra chuyện gì.Mà bên môn hộ tầng thứ 9.Trong hốc mắt của Đồ Dạ Lân, lực hút khủng bố bùng nổ.Bóng người vạm vỡ kia giằng co một lát xong, thì đột nhiên phân tán thành vôsố huỳnh quang hạt, chỉ còn sót lại viên trân châu ở giữa vẫn luôn trôi nổi trongkhông trung
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những chuyện này còn không phải trọng điểm.Đáng sợ nhất chính là, vậy mà mỗi ngày Bạch Trạch đều tới hỏi.Thiếu chút nữa khiến Sở Duyên ói ra.Bạch Trạch đi xuống.Đúng như hắn suy nghĩ đặt câu hỏi.“Sở đạo hữu, nhập bọn như thế nào?”Những lời mà Bạch Trạch nói Sở Duyên nghĩ mãi cũng không ra.Nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa Sở Duyên xù lông.Nhập bọn nhập bọn…Ngươi nhập cái búa.Hỏi ngươi muốn nhập bọn gì, ngươi lại không nói.Ngươi là một tên cảnh giới Luyện Khí, dây dưa lằng nhằng cái búa?Sở Duyên hít sâu một hơi, nhìn Bạch Trạch.“Ngươi thực sự muốn nhập bọn à?”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn không muốn bị làm phiền, chỉ có thể tùy tiện lừa gạt hai câu, lừa gạt conhàng này trước.“Muốn! Sở đạo hữu cuối cùng ngươi cũng nguyện ý nói cho ta biết rồi hả?”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, giọng nói đều cao hơn vài phần.“Thôi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta sẽ nói với ngươi, chỉ cần… Chỉ cầnngươi đủ công đức, ngươi có thể nhập bọn!”Sở Duyên há miệng nói.Đừng hỏi hắn công đức là gì, hỏi chính hắn cũng không biết, hắn nói lung tung.Sở Duyên nói lung tung, Bạch Trạch tin là thật.Chỉ thấy Bạch Trạch đờ đẫn đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói.“Đủ công đức, thì có thể nhập bọn ư?”“Công đức? Thì ra là thế!”Bạch Trạch lộ ra vẻ mặt “ta đã hiểu”.Công đức nhập bọn!Người thời đại cũ muốn sinh tồn ở thời đại mới, cần đạt được công đức ở thờiđại mới, đây coi như là vé vào bàn.Đồng thời, đạt được sự tán thành của thời đại mới, lão ta cũng sẽ đạt được lựclượng Thiên Địa của thời đại mới.Bạch Trạch liên kết lại những hành động của Sở Duyên.Vẫn luôn dạy đồ đệ, không lâu trước, đột nhiên được lực lượng của Thiên Địa.Dạy đồ đệ! Công đức!Bạch Trạch giống như hiểu gì đó.Chẳng lẽ chỉ cần dạy đồ đệ thì có thể thành tài, làm ra cống hiến cho đại lục, thìcó thể đạt được công đức?“Đã hiểu! Đã hiểu! Sở đạo hữu ta đã hiểu! Đa tạ Sở đạo hữu đã giải đáp nghingờ! Ta đi trước! Lát nữa có khả năng ta sẽ xuống núi một chuyến, đi làm mộtchuyện, nếu đạo hữu có chuyện gì có thể tới tìm ta!”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, cúi người thi lễ với Sở Duyên.Sau khi nói xong, lão ta xoay người đi vào trong sơn môn.Sở Duyên thấy Bạch Trạch rời đi, ngây ngẩn cả người.Đã hiểu ư?Ngươi đã hiểu cái búa gì?Sở Duyên có chút sững sờ, hắn chỉ nói linh tinh một câu, tên này đã hiểu à?Người này điên rồi đúng không?“Đúng là khó hiểu.”Sở Duyên nói thầm một câu, tiếp tục ngồi khoanh chân trên tảng đá.Bị Bạch Trạch rẽ ngoặt một cái, cảm giác hoảng hốt của hắn đã biến mất, đươngnhiên là chẳng muốn trở lên núi xem tình hình của hai đệ tử bảo bối kia.Có hệ thống đảm bảo.Chắc chắn không thành vấn đề.Sở Duyên vô cùng tin tưởng hệ thống, cho nên không có ý định lên núi.…Cùng lúc đó.Trong Vô Đạo Tông, tầng thứ 9 của Trấn Ma Tháp.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đang giao chiến với bóng người vạm vỡ.Hai bên đánh tới khí thế ngút trời, nhưng cho dù làm thế nào đều không thểphân ra thắng bại, vẫn cứ giằng co như vậy.Lúc này Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đều không chú ý tới Đồ Dạ Lân ở môn hộtầng thứ 9 đang bắt đầu xảy ra biến hóa.Đồ Dạ Lân chỉ cảm thấy đôi mắt truyền tới từng đợt cảm giác ngứa ngáy vànóng rực.Loại cảm giác ngứa ngáy và nóng rực này theo thời gian trôi qua, vẫn đangkhông ngừng tăng thêm.Thậm chí nặng tới mức Đồ Dạ Lân có chút không chịu nổi, giống như muốn nổra.Ngay khi Đồ Dạ Lân sắp không chịu nổi.Trong đầu hắn ta đột nhiên chấn động.Hán ta hoảng hốt một lát.Ngay sau đó, một đoạn phù văn đột nhiên truyền vào trong lòng hắn ta.Đồ Dạ Lân sửng sốt, không rõ những phù văn này là gì, nhưng hắn ta có thể mơhồ cảm nhận được, đây là trong hốc mắt hắn ta truyền đến.Khiến Đồ Dạ Lân sửng sốt, là vì hắn ta không biết những phù văn này có ích lợigì.Đồ Dạ Lân đang định nhìn kỹ, nhìn xem rốt cuộc phù văn này là thứ gì.Đột nhiên trong lúc này, một làn gió mát tự nhiên sinh ra.Gió mát thổi qua.Thổi bay mảnh vải phủ kín đôi mắt Đồ Dạ Lân đi.Khi mảnh vải kia biến mất.Lực hút lấy đôi mắt Đồ Dạ Lân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, giốngnhư muốn hút thứ gì đó.Khi bên Đồ Dạ Lân đột nhiên xảy ra dị tượng.Chiến đấu trong khu đất trống cũng dừng lại.Bóng người vạm vỡ đang công kích đột nhiên đứng tại chỗ.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi thấy thế, cũng dừng động tác.Hai người liếc nhau một cái, dời mắt nhìn về phía Đồ Dạ Lân, không biết đãxảy ra chuyện gì.Mà bên môn hộ tầng thứ 9.Trong hốc mắt của Đồ Dạ Lân, lực hút khủng bố bùng nổ.Bóng người vạm vỡ kia giằng co một lát xong, thì đột nhiên phân tán thành vôsố huỳnh quang hạt, chỉ còn sót lại viên trân châu ở giữa vẫn luôn trôi nổi trongkhông trung
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những chuyện này còn không phải trọng điểm.Đáng sợ nhất chính là, vậy mà mỗi ngày Bạch Trạch đều tới hỏi.Thiếu chút nữa khiến Sở Duyên ói ra.Bạch Trạch đi xuống.Đúng như hắn suy nghĩ đặt câu hỏi.“Sở đạo hữu, nhập bọn như thế nào?”Những lời mà Bạch Trạch nói Sở Duyên nghĩ mãi cũng không ra.Nghe thấy những lời này, thiếu chút nữa Sở Duyên xù lông.Nhập bọn nhập bọn…Ngươi nhập cái búa.Hỏi ngươi muốn nhập bọn gì, ngươi lại không nói.Ngươi là một tên cảnh giới Luyện Khí, dây dưa lằng nhằng cái búa?Sở Duyên hít sâu một hơi, nhìn Bạch Trạch.“Ngươi thực sự muốn nhập bọn à?”Sở Duyên chậm rãi nói.Hắn không muốn bị làm phiền, chỉ có thể tùy tiện lừa gạt hai câu, lừa gạt conhàng này trước.“Muốn! Sở đạo hữu cuối cùng ngươi cũng nguyện ý nói cho ta biết rồi hả?”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, giọng nói đều cao hơn vài phần.“Thôi, thấy ngươi thành tâm như vậy, ta sẽ nói với ngươi, chỉ cần… Chỉ cầnngươi đủ công đức, ngươi có thể nhập bọn!”Sở Duyên há miệng nói.Đừng hỏi hắn công đức là gì, hỏi chính hắn cũng không biết, hắn nói lung tung.Sở Duyên nói lung tung, Bạch Trạch tin là thật.Chỉ thấy Bạch Trạch đờ đẫn đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói.“Đủ công đức, thì có thể nhập bọn ư?”“Công đức? Thì ra là thế!”Bạch Trạch lộ ra vẻ mặt “ta đã hiểu”.Công đức nhập bọn!Người thời đại cũ muốn sinh tồn ở thời đại mới, cần đạt được công đức ở thờiđại mới, đây coi như là vé vào bàn.Đồng thời, đạt được sự tán thành của thời đại mới, lão ta cũng sẽ đạt được lựclượng Thiên Địa của thời đại mới.Bạch Trạch liên kết lại những hành động của Sở Duyên.Vẫn luôn dạy đồ đệ, không lâu trước, đột nhiên được lực lượng của Thiên Địa.Dạy đồ đệ! Công đức!Bạch Trạch giống như hiểu gì đó.Chẳng lẽ chỉ cần dạy đồ đệ thì có thể thành tài, làm ra cống hiến cho đại lục, thìcó thể đạt được công đức?“Đã hiểu! Đã hiểu! Sở đạo hữu ta đã hiểu! Đa tạ Sở đạo hữu đã giải đáp nghingờ! Ta đi trước! Lát nữa có khả năng ta sẽ xuống núi một chuyến, đi làm mộtchuyện, nếu đạo hữu có chuyện gì có thể tới tìm ta!”Đôi mắt Bạch Trạch sáng lên, cúi người thi lễ với Sở Duyên.Sau khi nói xong, lão ta xoay người đi vào trong sơn môn.Sở Duyên thấy Bạch Trạch rời đi, ngây ngẩn cả người.Đã hiểu ư?Ngươi đã hiểu cái búa gì?Sở Duyên có chút sững sờ, hắn chỉ nói linh tinh một câu, tên này đã hiểu à?Người này điên rồi đúng không?“Đúng là khó hiểu.”Sở Duyên nói thầm một câu, tiếp tục ngồi khoanh chân trên tảng đá.Bị Bạch Trạch rẽ ngoặt một cái, cảm giác hoảng hốt của hắn đã biến mất, đươngnhiên là chẳng muốn trở lên núi xem tình hình của hai đệ tử bảo bối kia.Có hệ thống đảm bảo.Chắc chắn không thành vấn đề.Sở Duyên vô cùng tin tưởng hệ thống, cho nên không có ý định lên núi.…Cùng lúc đó.Trong Vô Đạo Tông, tầng thứ 9 của Trấn Ma Tháp.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đang giao chiến với bóng người vạm vỡ.Hai bên đánh tới khí thế ngút trời, nhưng cho dù làm thế nào đều không thểphân ra thắng bại, vẫn cứ giằng co như vậy.Lúc này Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi đều không chú ý tới Đồ Dạ Lân ở môn hộtầng thứ 9 đang bắt đầu xảy ra biến hóa.Đồ Dạ Lân chỉ cảm thấy đôi mắt truyền tới từng đợt cảm giác ngứa ngáy vànóng rực.Loại cảm giác ngứa ngáy và nóng rực này theo thời gian trôi qua, vẫn đangkhông ngừng tăng thêm.Thậm chí nặng tới mức Đồ Dạ Lân có chút không chịu nổi, giống như muốn nổra.Ngay khi Đồ Dạ Lân sắp không chịu nổi.Trong đầu hắn ta đột nhiên chấn động.Hán ta hoảng hốt một lát.Ngay sau đó, một đoạn phù văn đột nhiên truyền vào trong lòng hắn ta.Đồ Dạ Lân sửng sốt, không rõ những phù văn này là gì, nhưng hắn ta có thể mơhồ cảm nhận được, đây là trong hốc mắt hắn ta truyền đến.Khiến Đồ Dạ Lân sửng sốt, là vì hắn ta không biết những phù văn này có ích lợigì.Đồ Dạ Lân đang định nhìn kỹ, nhìn xem rốt cuộc phù văn này là thứ gì.Đột nhiên trong lúc này, một làn gió mát tự nhiên sinh ra.Gió mát thổi qua.Thổi bay mảnh vải phủ kín đôi mắt Đồ Dạ Lân đi.Khi mảnh vải kia biến mất.Lực hút lấy đôi mắt Đồ Dạ Lân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, giốngnhư muốn hút thứ gì đó.Khi bên Đồ Dạ Lân đột nhiên xảy ra dị tượng.Chiến đấu trong khu đất trống cũng dừng lại.Bóng người vạm vỡ đang công kích đột nhiên đứng tại chỗ.Hoa Thần Y và Đồ Tuyết Hi thấy thế, cũng dừng động tác.Hai người liếc nhau một cái, dời mắt nhìn về phía Đồ Dạ Lân, không biết đãxảy ra chuyện gì.Mà bên môn hộ tầng thứ 9.Trong hốc mắt của Đồ Dạ Lân, lực hút khủng bố bùng nổ.Bóng người vạm vỡ kia giằng co một lát xong, thì đột nhiên phân tán thành vôsố huỳnh quang hạt, chỉ còn sót lại viên trân châu ở giữa vẫn luôn trôi nổi trongkhông trung