Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 523: Tương lai đều có thể
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đôi mắt ngân quang bao trùm của Đồ Tuyết Hi nhìn về phía Bạch Trạch, chậmrãi mở miệng nói.“Không phải là chuyện lớn gì, chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút, bình thườngSở đạo hữu dạy bảo các ngươi thế nào?”Bạch Trạch dò hỏi.Lão ta nói những lời này, ngay cả mình đều cảm thấy đau đầu.Rất không dễ dàng mới ổn định được tâm tư của đệ tử kia, lão ta lại phiền nãonên dạy đệ tử như thế nào mới tốt.Lão ta phát hiện, những công pháp trước đây của lão ta đều không thể lấy ra.Công pháp thời đại trước căn bản không thích hợp với thời đại mới này.Lấy công pháp thời đại trước tu luyện, e rằng ngay cả cọng lông cũng không tuluyện được.“Sư tôn dạy bọn ta thế nào ư? Xin hỏi Bạch tiền bối, ngươi hỏi phương diệnnào?”Đồ Tuyết Hi hơi nhíu mày, hỏi một câu.“Tất cả đều muốn, ví dụ như sư tôn dạy công pháp gì cho các ngươi.”Bạch Trạch mở miệng hỏi lần nữa.“Sư tôn dạy bảo bọn ta không cho công pháp gì.”Đồ Tuyết Hi lắc đầu nói.Nàng nghĩ một lát, vẫn nói phương pháp sư tôn dạy bảo bọn họ ra, nhưng màmột số từ ngữ quan trọng nàng không nói, chỉ nói khái niệm.Đồ Tuyết Hi tùy ý nói.Bạch Trạch lại nghe vô cùng nghiêm túc.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, không lộ ra cảm thấy vớ vẩn, mà rơi vào trầmtư.Không cần cho công pháp.Chỉ cần dạy bảo hạch tâm, còn lại dựa vào đệ tử tự mình ngộ ra?Hay là nói, lấy chuyện này bức thiên phú của đệ tử, ngộ ra con đường của mình.Thì ra là thế.Bạch Trạch giống như ngộ ra được gì.“Được, ta đã hiểu, đa tạ tiểu hữu đã giúp đỡ.”Bạch Trạch gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu rõ.“Việc nhỏ mà thôi, Bạch tiền bối còn chuyện gì khác không?”Đồ Tuyết Hi lắc đầu cười nói.“Không còn chuyện gì, nếu tiểu hữu muốn trở về, thì lúc này tự đi lên, bên vịDạ Lân tiểu hữu lát nữa ta sẽ tự mình nói là được.”Bạch Trạch đáp lời.“Vậy thì làm phiền Bạch tiển bối.”Đồ Tuyết Hi nghe thấy thế, không có ý định xuống núi thông báo với Đồ DạLân nữa.Sau khi quay mặt cúi người thi lễ với Bạch Trạch, trực tiếp bay về phía Vô ĐạoTông.Bạch Trạch nhìn Đồ Tuyết Hi rời đi, cảm thấy buồn cười.Lão ta xem như nhìn ra, con tiểu hồ yêu này có chút lười.Nhưng mà lười thì lười, thiên phú của con tiểu hồ yêu này rất khả quan.Nói ra, thiên phú của đệ tử lão ta cũng không quá yếu, cũng không kém tiểu hồyêu bao nhiêu.Nếu con tiểu hồ yêu này có thể thành tài, vậy đệ tử của lão ta chắc chắn cũngvậy.Nghĩ như thế, Bạch Trạch không khỏi lộ ra tươi cười.Đợi đệ tử này thành tài xong, lão ta sẽ dạy thêm mấy người, công đức hẳn là đủ,lão ta có thể “hợp tác cộng doanh” với Thiên Địa.Nghĩ thôi đã cảm thấy tốt đẹp!Tương lai đều có thể!Bạch Trạch tươi cười xoay người, quay trở về dưới chân núi một lần nữa.Sau khi lão ta trở về lại gọi Đồ Dạ Lân, rồi dẫn đệ tử Ninh Phàm lên ngọn núi.Trên ngọn núi xây dựng tông môn chỉ là sơ hình, rất nhiều thứ đều chưa xâydựng.Nhưng trong đó có hai tòa cung điện dựa theo kiểu mẫu cung điện của Vô ĐạoTông xây dựng lên, rõ ràng cho thấy Đồ Tuyết Hi nghĩ tới Bạch Trạch và NinhPhàm cần chỗ cư trú, cho nên xây hai cung điện này xong.“Tông này chưa có tên, vậy tên là… Hướng Đạo Tông!”Bạch Trạch chậm rãi nói.Sau khi lão ta nói xong.Thì dùng chút pháp lực viết ba chữ ở trên sơn môn.Hướng Đạo Tông!Sau đó Bạch Trạch mới nhìn về phía Ninh Phàm.“Đồ nhi, đi theo ta đi.”Bạch Trạch chậm rãi đi vào trong cung điện.Ninh Phàm cũng đi theo vào.Tiến vào trong cung điện.Bạch Trạch nhìn cung điện giống y như đúc khu vực cư trú của đệ tử Vô ĐạoTông, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.Quả nhiên.Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa lâu đời.Rõ ràng cung điện này giống y như đúc Vô Đạo Tông, nhưng hương vị nămtháng, lại không có một chút nào.“Sư tôn, ngươi đang ngốc gì thế?”Ninh Phàm ngẩng đầu hỏi một câu.“Không có việc gì, được rồi, kế tiếp ta sẽ truyền phương pháp tu hành chongươi, nhưng mà trước đó, ta hỏi ngươi một câu trước, ngươi muốn tu hành đạogì?”Bạch Trạch mở miệng dò hỏi.“Đạo gì sao? Sư tôn, ta có khả năng tu đao chi nhất đạo không?”Ninh Phàm cúi đầu nghĩ một lát, bất chợt mở miệng hỏi.“Đao sao? Có thể! Vậy ngươi có biết, cái gì mới là đao chân chính không?”Bạch Trạch trầm ngâm một lát, lại nói thêm.Trong lúc lão ta nói chuyện, có một chút hương vị lừa gạt của Sở Duyên.Tượng hình tượng dáng.“Như thế nào là đao chi nhất đạo? Sư tôn, đệ tử không rõ.”Ninh Phàm lắc đầu.Bày tỏ mình không rõ.“Không rõ sao? Không rõ cũng không sao, vi sư nói rõ cho ngươi.”Bạch Trạch dừng một lát, tiếp tục mở miệng…[Chưa xong con tiếp.]Cầu kim phiếu cầu đề cử ^^
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đôi mắt ngân quang bao trùm của Đồ Tuyết Hi nhìn về phía Bạch Trạch, chậmrãi mở miệng nói.“Không phải là chuyện lớn gì, chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút, bình thườngSở đạo hữu dạy bảo các ngươi thế nào?”Bạch Trạch dò hỏi.Lão ta nói những lời này, ngay cả mình đều cảm thấy đau đầu.Rất không dễ dàng mới ổn định được tâm tư của đệ tử kia, lão ta lại phiền nãonên dạy đệ tử như thế nào mới tốt.Lão ta phát hiện, những công pháp trước đây của lão ta đều không thể lấy ra.Công pháp thời đại trước căn bản không thích hợp với thời đại mới này.Lấy công pháp thời đại trước tu luyện, e rằng ngay cả cọng lông cũng không tuluyện được.“Sư tôn dạy bọn ta thế nào ư? Xin hỏi Bạch tiền bối, ngươi hỏi phương diệnnào?”Đồ Tuyết Hi hơi nhíu mày, hỏi một câu.“Tất cả đều muốn, ví dụ như sư tôn dạy công pháp gì cho các ngươi.”Bạch Trạch mở miệng hỏi lần nữa.“Sư tôn dạy bảo bọn ta không cho công pháp gì.”Đồ Tuyết Hi lắc đầu nói.Nàng nghĩ một lát, vẫn nói phương pháp sư tôn dạy bảo bọn họ ra, nhưng màmột số từ ngữ quan trọng nàng không nói, chỉ nói khái niệm.Đồ Tuyết Hi tùy ý nói.Bạch Trạch lại nghe vô cùng nghiêm túc.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, không lộ ra cảm thấy vớ vẩn, mà rơi vào trầmtư.Không cần cho công pháp.Chỉ cần dạy bảo hạch tâm, còn lại dựa vào đệ tử tự mình ngộ ra?Hay là nói, lấy chuyện này bức thiên phú của đệ tử, ngộ ra con đường của mình.Thì ra là thế.Bạch Trạch giống như ngộ ra được gì.“Được, ta đã hiểu, đa tạ tiểu hữu đã giúp đỡ.”Bạch Trạch gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu rõ.“Việc nhỏ mà thôi, Bạch tiền bối còn chuyện gì khác không?”Đồ Tuyết Hi lắc đầu cười nói.“Không còn chuyện gì, nếu tiểu hữu muốn trở về, thì lúc này tự đi lên, bên vịDạ Lân tiểu hữu lát nữa ta sẽ tự mình nói là được.”Bạch Trạch đáp lời.“Vậy thì làm phiền Bạch tiển bối.”Đồ Tuyết Hi nghe thấy thế, không có ý định xuống núi thông báo với Đồ DạLân nữa.Sau khi quay mặt cúi người thi lễ với Bạch Trạch, trực tiếp bay về phía Vô ĐạoTông.Bạch Trạch nhìn Đồ Tuyết Hi rời đi, cảm thấy buồn cười.Lão ta xem như nhìn ra, con tiểu hồ yêu này có chút lười.Nhưng mà lười thì lười, thiên phú của con tiểu hồ yêu này rất khả quan.Nói ra, thiên phú của đệ tử lão ta cũng không quá yếu, cũng không kém tiểu hồyêu bao nhiêu.Nếu con tiểu hồ yêu này có thể thành tài, vậy đệ tử của lão ta chắc chắn cũngvậy.Nghĩ như thế, Bạch Trạch không khỏi lộ ra tươi cười.Đợi đệ tử này thành tài xong, lão ta sẽ dạy thêm mấy người, công đức hẳn là đủ,lão ta có thể “hợp tác cộng doanh” với Thiên Địa.Nghĩ thôi đã cảm thấy tốt đẹp!Tương lai đều có thể!Bạch Trạch tươi cười xoay người, quay trở về dưới chân núi một lần nữa.Sau khi lão ta trở về lại gọi Đồ Dạ Lân, rồi dẫn đệ tử Ninh Phàm lên ngọn núi.Trên ngọn núi xây dựng tông môn chỉ là sơ hình, rất nhiều thứ đều chưa xâydựng.Nhưng trong đó có hai tòa cung điện dựa theo kiểu mẫu cung điện của Vô ĐạoTông xây dựng lên, rõ ràng cho thấy Đồ Tuyết Hi nghĩ tới Bạch Trạch và NinhPhàm cần chỗ cư trú, cho nên xây hai cung điện này xong.“Tông này chưa có tên, vậy tên là… Hướng Đạo Tông!”Bạch Trạch chậm rãi nói.Sau khi lão ta nói xong.Thì dùng chút pháp lực viết ba chữ ở trên sơn môn.Hướng Đạo Tông!Sau đó Bạch Trạch mới nhìn về phía Ninh Phàm.“Đồ nhi, đi theo ta đi.”Bạch Trạch chậm rãi đi vào trong cung điện.Ninh Phàm cũng đi theo vào.Tiến vào trong cung điện.Bạch Trạch nhìn cung điện giống y như đúc khu vực cư trú của đệ tử Vô ĐạoTông, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.Quả nhiên.Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa lâu đời.Rõ ràng cung điện này giống y như đúc Vô Đạo Tông, nhưng hương vị nămtháng, lại không có một chút nào.“Sư tôn, ngươi đang ngốc gì thế?”Ninh Phàm ngẩng đầu hỏi một câu.“Không có việc gì, được rồi, kế tiếp ta sẽ truyền phương pháp tu hành chongươi, nhưng mà trước đó, ta hỏi ngươi một câu trước, ngươi muốn tu hành đạogì?”Bạch Trạch mở miệng dò hỏi.“Đạo gì sao? Sư tôn, ta có khả năng tu đao chi nhất đạo không?”Ninh Phàm cúi đầu nghĩ một lát, bất chợt mở miệng hỏi.“Đao sao? Có thể! Vậy ngươi có biết, cái gì mới là đao chân chính không?”Bạch Trạch trầm ngâm một lát, lại nói thêm.Trong lúc lão ta nói chuyện, có một chút hương vị lừa gạt của Sở Duyên.Tượng hình tượng dáng.“Như thế nào là đao chi nhất đạo? Sư tôn, đệ tử không rõ.”Ninh Phàm lắc đầu.Bày tỏ mình không rõ.“Không rõ sao? Không rõ cũng không sao, vi sư nói rõ cho ngươi.”Bạch Trạch dừng một lát, tiếp tục mở miệng…[Chưa xong con tiếp.]Cầu kim phiếu cầu đề cử ^^
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đôi mắt ngân quang bao trùm của Đồ Tuyết Hi nhìn về phía Bạch Trạch, chậmrãi mở miệng nói.“Không phải là chuyện lớn gì, chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút, bình thườngSở đạo hữu dạy bảo các ngươi thế nào?”Bạch Trạch dò hỏi.Lão ta nói những lời này, ngay cả mình đều cảm thấy đau đầu.Rất không dễ dàng mới ổn định được tâm tư của đệ tử kia, lão ta lại phiền nãonên dạy đệ tử như thế nào mới tốt.Lão ta phát hiện, những công pháp trước đây của lão ta đều không thể lấy ra.Công pháp thời đại trước căn bản không thích hợp với thời đại mới này.Lấy công pháp thời đại trước tu luyện, e rằng ngay cả cọng lông cũng không tuluyện được.“Sư tôn dạy bọn ta thế nào ư? Xin hỏi Bạch tiền bối, ngươi hỏi phương diệnnào?”Đồ Tuyết Hi hơi nhíu mày, hỏi một câu.“Tất cả đều muốn, ví dụ như sư tôn dạy công pháp gì cho các ngươi.”Bạch Trạch mở miệng hỏi lần nữa.“Sư tôn dạy bảo bọn ta không cho công pháp gì.”Đồ Tuyết Hi lắc đầu nói.Nàng nghĩ một lát, vẫn nói phương pháp sư tôn dạy bảo bọn họ ra, nhưng màmột số từ ngữ quan trọng nàng không nói, chỉ nói khái niệm.Đồ Tuyết Hi tùy ý nói.Bạch Trạch lại nghe vô cùng nghiêm túc.Sau khi Bạch Trạch nghe xong, không lộ ra cảm thấy vớ vẩn, mà rơi vào trầmtư.Không cần cho công pháp.Chỉ cần dạy bảo hạch tâm, còn lại dựa vào đệ tử tự mình ngộ ra?Hay là nói, lấy chuyện này bức thiên phú của đệ tử, ngộ ra con đường của mình.Thì ra là thế.Bạch Trạch giống như ngộ ra được gì.“Được, ta đã hiểu, đa tạ tiểu hữu đã giúp đỡ.”Bạch Trạch gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu rõ.“Việc nhỏ mà thôi, Bạch tiền bối còn chuyện gì khác không?”Đồ Tuyết Hi lắc đầu cười nói.“Không còn chuyện gì, nếu tiểu hữu muốn trở về, thì lúc này tự đi lên, bên vịDạ Lân tiểu hữu lát nữa ta sẽ tự mình nói là được.”Bạch Trạch đáp lời.“Vậy thì làm phiền Bạch tiển bối.”Đồ Tuyết Hi nghe thấy thế, không có ý định xuống núi thông báo với Đồ DạLân nữa.Sau khi quay mặt cúi người thi lễ với Bạch Trạch, trực tiếp bay về phía Vô ĐạoTông.Bạch Trạch nhìn Đồ Tuyết Hi rời đi, cảm thấy buồn cười.Lão ta xem như nhìn ra, con tiểu hồ yêu này có chút lười.Nhưng mà lười thì lười, thiên phú của con tiểu hồ yêu này rất khả quan.Nói ra, thiên phú của đệ tử lão ta cũng không quá yếu, cũng không kém tiểu hồyêu bao nhiêu.Nếu con tiểu hồ yêu này có thể thành tài, vậy đệ tử của lão ta chắc chắn cũngvậy.Nghĩ như thế, Bạch Trạch không khỏi lộ ra tươi cười.Đợi đệ tử này thành tài xong, lão ta sẽ dạy thêm mấy người, công đức hẳn là đủ,lão ta có thể “hợp tác cộng doanh” với Thiên Địa.Nghĩ thôi đã cảm thấy tốt đẹp!Tương lai đều có thể!Bạch Trạch tươi cười xoay người, quay trở về dưới chân núi một lần nữa.Sau khi lão ta trở về lại gọi Đồ Dạ Lân, rồi dẫn đệ tử Ninh Phàm lên ngọn núi.Trên ngọn núi xây dựng tông môn chỉ là sơ hình, rất nhiều thứ đều chưa xâydựng.Nhưng trong đó có hai tòa cung điện dựa theo kiểu mẫu cung điện của Vô ĐạoTông xây dựng lên, rõ ràng cho thấy Đồ Tuyết Hi nghĩ tới Bạch Trạch và NinhPhàm cần chỗ cư trú, cho nên xây hai cung điện này xong.“Tông này chưa có tên, vậy tên là… Hướng Đạo Tông!”Bạch Trạch chậm rãi nói.Sau khi lão ta nói xong.Thì dùng chút pháp lực viết ba chữ ở trên sơn môn.Hướng Đạo Tông!Sau đó Bạch Trạch mới nhìn về phía Ninh Phàm.“Đồ nhi, đi theo ta đi.”Bạch Trạch chậm rãi đi vào trong cung điện.Ninh Phàm cũng đi theo vào.Tiến vào trong cung điện.Bạch Trạch nhìn cung điện giống y như đúc khu vực cư trú của đệ tử Vô ĐạoTông, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.Quả nhiên.Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa lâu đời.Rõ ràng cung điện này giống y như đúc Vô Đạo Tông, nhưng hương vị nămtháng, lại không có một chút nào.“Sư tôn, ngươi đang ngốc gì thế?”Ninh Phàm ngẩng đầu hỏi một câu.“Không có việc gì, được rồi, kế tiếp ta sẽ truyền phương pháp tu hành chongươi, nhưng mà trước đó, ta hỏi ngươi một câu trước, ngươi muốn tu hành đạogì?”Bạch Trạch mở miệng dò hỏi.“Đạo gì sao? Sư tôn, ta có khả năng tu đao chi nhất đạo không?”Ninh Phàm cúi đầu nghĩ một lát, bất chợt mở miệng hỏi.“Đao sao? Có thể! Vậy ngươi có biết, cái gì mới là đao chân chính không?”Bạch Trạch trầm ngâm một lát, lại nói thêm.Trong lúc lão ta nói chuyện, có một chút hương vị lừa gạt của Sở Duyên.Tượng hình tượng dáng.“Như thế nào là đao chi nhất đạo? Sư tôn, đệ tử không rõ.”Ninh Phàm lắc đầu.Bày tỏ mình không rõ.“Không rõ sao? Không rõ cũng không sao, vi sư nói rõ cho ngươi.”Bạch Trạch dừng một lát, tiếp tục mở miệng…[Chưa xong con tiếp.]Cầu kim phiếu cầu đề cử ^^