Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 576: Sở Duyên lúng túng 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta suy đoán cả buổi, cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan tới thiên địa mới.Lão ta không biết cụ thể chuyện này là gì, nhưng lão ta cảm thấy chờ đến khigia nhập thiên địa mới thì có thể biết cụ thể chuyện này.“Cuối cùng cũng phải dạy đồ đệ thật tốt mới được.”Bạch Trạch khẽ lắc đầu, hơi đứng dậy chuẩn bị trở về. Lão ta mới đi được mộtbước đã chợt ngây ngẩn cả người.Không đúng.Sở đạo hữu đâu?Đưa lão ta tới đây, kết quả Sở đạo hữu một mình chạy mất?Nơi này… nơi này cách núi Hướng Đạo và Núi Thiên Vụ rất xa đấy…Sở đạo hữu vứt bỏ lão ta…Đây là muốn lão ta tự trở về hả?Bạch Trạch bối rối.Lúc trước để răn dạy tên đệ tử kia của mình mà lão ta đã cưỡng ép mở giới hạn,bị thiên địa đánh một phát, giới hạn trên người càng nặng hơn, bây giờ bướctrăm mét cũng không làm được, lão ta phải trở về thế nào đây?Đi từng bước một trở về hả?Sắc mặt Bạch Trạch hoàn toàn méo xệch.Lão ta thật sự phải từng bước trở về chứ sao, lão ta không hề nghĩ tới chuyệnmở giới hạn cưỡng ép bay trở về. Lần trước răn dạy Ninh Phàm, mở giới hạn,lão ta đã bị áp chế tới giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí. Nếu bây giờ lãota lại cởi giới hạn, lão ta cảm thấy có thể thiên địa sẽ áp chế mình tới phàm nhâncũng nên.Đợi đến khi bị áp chế tới phàm nhân, tiếp tục cởi giới hạn không phải chuyệnthiên địa áp chế hay không áp chế nữa mà có lẽ là chuyện muốn tiêu diệt lão ta.Bất đắc dĩ, Bạch Trạch chỉ có thể đi từng bước một, chân đi trên đất bằng trở vềnúi Hướng Đạo, trong lòng điên cuồng chửi bới “hỏi thăm” Sở Duyên……Trong khu vực Trung Châu, bên trong Thiên Diễn Tông.Có luồng sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong khu vực Thiên Diễn Tông.Những người này vừa đáp xuống đã bao vây toàn bộ Thiên Diễn Tông, hơi thởcường đại liên kết lại với nhau, bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông từ trong rangoài. Rõ ràng những người này sẽ không tha cho bất kỳ người nào của ThiênDiễn Tông rời khỏi.Trên quảng trường của Thiên Diễn Tông, mấy người bay lơ lửng, mấy người đóhiển nhiên là năm người đồng môn trong Vô Đạo Tông Diệp Lạc vân vân.Giờ phút này năm người hạ xuống Thiên Diễn Tông tất nhiên là có chuyện. Vàomột khắc cuối cùng lúc Tô Hề chém giết tông chủ Huyền Cực, tông chủ HuyềnCực nói ra một câu, thử khiến Tô Hề giơ cao đánh khẽ.Theo như lời tông chủ Huyền Cực nói, bên trong Thiên Diễn Tông phong ấnmột ma đầu thời Thượng Cổ, phải dựa vào trận pháp đặc biệt của Thiên DiễnTông mới có thể áp chế. Một khi tông chủ Huyền Cực chết, cuối cùng trận phápsẽ không áp chế nổi tên ma đầu thời Thượng Cổ kia nữa. Đến lúc đó tên ma đầuthời Thượng Cổ này sẽ phá phong ấn mà ra, khiến Trung Châu sinh linh đồthán.Tông chủ Huyền Cực thử dùng đại nghĩa để đè Tô Hề, nhưng Tô Hề căn bảnkhông bị chuyện này ảnh hưởng, vẫn giết tông chủ Huyền Cực.Sau khi giết xong, Tô Hề dự định đến Thiên Diễn Tông để xem có phải thật sựcó một ma đầu bị phong ấn hay không, nếu có thật thì tiêu diệt.Thù hận của Tô Hề chỉ nhắm vào Thiên Diễn Tông mà thôi, đối với TrungChâu, Tô Hề vẫn mang theo tình cảm. Dù sao từ nhỏ nàng lớn lên ở TrungChâu, nếu bên trong Thiên Diễn Tông thật sự có một tên ma gây gây nguy hạicho Trung Châu, hơn nữa vì Tô Hề mà dẫn tới, vậy theo tính tình của Tô Hềnhất định sẽ tiêu diệt ma đầu này.Về phần bốn người Diệp Lạc…Tất nhiên là lo lắng cho an nguy của Tô Hề nên cố ý tới trợ trận.“Ma đầu? Ma đầu ở đâu ra? Ngũ sư muội, ta thấy là lão ta lừa muội thôi, ởtrong thần thức của ta căn bản không tìm được ma đầu gì.”Trương Hàn chậm rãi bước ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp nhưtrước, nhẹ nói.“Đúng vậy, ngũ sư muội, nơi này thật sự không có ma đầu gì, ma khí cũngkhông nhìn thấy chút nào, cả chút hơi thở cũng không có.”Tô Càn Nguyên cũng bước ra, trầm giọng nói.“Ừm, ta cũng không cảm nhận được có ma khí gì.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nói theo một câu.Nghe thấy lời của hai vị sư huynh và một vị sư tỷ, Tô Hề không khỏi hơi nhíumày. Nàng cũng không cảm giác được có ma khí gì, nếu như chỉ nàng khôngcảm giác được thì nàng ngược lại có thể cho rằng là tu vi của nàng không đủ.Nhưng bây giờ hai vị sư huynh và sư tỷ của nàng đều không cảm giác được, vậycó lẽ đúng là tông chủ Huyền Cực đang lừa gạt nàng.Có điều tên tông chủ Huyền Cực này cũng nhàm chán quá đi…Đúng là chẳng có chút phong phạm cường giả nào, vậy mà lấy chuyện này ralừa gạt, chỉ để bảo vệ tính mạng.Tô Hề đang định mở miệng nói mấy câu, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thìDiệp Lạc yên tĩnh nãy giờ đột nhiên mở miệng.“Không, quả thực nơi này phong ấn một đại ma.”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta suy đoán cả buổi, cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan tới thiên địa mới.Lão ta không biết cụ thể chuyện này là gì, nhưng lão ta cảm thấy chờ đến khigia nhập thiên địa mới thì có thể biết cụ thể chuyện này.“Cuối cùng cũng phải dạy đồ đệ thật tốt mới được.”Bạch Trạch khẽ lắc đầu, hơi đứng dậy chuẩn bị trở về. Lão ta mới đi được mộtbước đã chợt ngây ngẩn cả người.Không đúng.Sở đạo hữu đâu?Đưa lão ta tới đây, kết quả Sở đạo hữu một mình chạy mất?Nơi này… nơi này cách núi Hướng Đạo và Núi Thiên Vụ rất xa đấy…Sở đạo hữu vứt bỏ lão ta…Đây là muốn lão ta tự trở về hả?Bạch Trạch bối rối.Lúc trước để răn dạy tên đệ tử kia của mình mà lão ta đã cưỡng ép mở giới hạn,bị thiên địa đánh một phát, giới hạn trên người càng nặng hơn, bây giờ bướctrăm mét cũng không làm được, lão ta phải trở về thế nào đây?Đi từng bước một trở về hả?Sắc mặt Bạch Trạch hoàn toàn méo xệch.Lão ta thật sự phải từng bước trở về chứ sao, lão ta không hề nghĩ tới chuyệnmở giới hạn cưỡng ép bay trở về. Lần trước răn dạy Ninh Phàm, mở giới hạn,lão ta đã bị áp chế tới giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí. Nếu bây giờ lãota lại cởi giới hạn, lão ta cảm thấy có thể thiên địa sẽ áp chế mình tới phàm nhâncũng nên.Đợi đến khi bị áp chế tới phàm nhân, tiếp tục cởi giới hạn không phải chuyệnthiên địa áp chế hay không áp chế nữa mà có lẽ là chuyện muốn tiêu diệt lão ta.Bất đắc dĩ, Bạch Trạch chỉ có thể đi từng bước một, chân đi trên đất bằng trở vềnúi Hướng Đạo, trong lòng điên cuồng chửi bới “hỏi thăm” Sở Duyên……Trong khu vực Trung Châu, bên trong Thiên Diễn Tông.Có luồng sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong khu vực Thiên Diễn Tông.Những người này vừa đáp xuống đã bao vây toàn bộ Thiên Diễn Tông, hơi thởcường đại liên kết lại với nhau, bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông từ trong rangoài. Rõ ràng những người này sẽ không tha cho bất kỳ người nào của ThiênDiễn Tông rời khỏi.Trên quảng trường của Thiên Diễn Tông, mấy người bay lơ lửng, mấy người đóhiển nhiên là năm người đồng môn trong Vô Đạo Tông Diệp Lạc vân vân.Giờ phút này năm người hạ xuống Thiên Diễn Tông tất nhiên là có chuyện. Vàomột khắc cuối cùng lúc Tô Hề chém giết tông chủ Huyền Cực, tông chủ HuyềnCực nói ra một câu, thử khiến Tô Hề giơ cao đánh khẽ.Theo như lời tông chủ Huyền Cực nói, bên trong Thiên Diễn Tông phong ấnmột ma đầu thời Thượng Cổ, phải dựa vào trận pháp đặc biệt của Thiên DiễnTông mới có thể áp chế. Một khi tông chủ Huyền Cực chết, cuối cùng trận phápsẽ không áp chế nổi tên ma đầu thời Thượng Cổ kia nữa. Đến lúc đó tên ma đầuthời Thượng Cổ này sẽ phá phong ấn mà ra, khiến Trung Châu sinh linh đồthán.Tông chủ Huyền Cực thử dùng đại nghĩa để đè Tô Hề, nhưng Tô Hề căn bảnkhông bị chuyện này ảnh hưởng, vẫn giết tông chủ Huyền Cực.Sau khi giết xong, Tô Hề dự định đến Thiên Diễn Tông để xem có phải thật sựcó một ma đầu bị phong ấn hay không, nếu có thật thì tiêu diệt.Thù hận của Tô Hề chỉ nhắm vào Thiên Diễn Tông mà thôi, đối với TrungChâu, Tô Hề vẫn mang theo tình cảm. Dù sao từ nhỏ nàng lớn lên ở TrungChâu, nếu bên trong Thiên Diễn Tông thật sự có một tên ma gây gây nguy hạicho Trung Châu, hơn nữa vì Tô Hề mà dẫn tới, vậy theo tính tình của Tô Hềnhất định sẽ tiêu diệt ma đầu này.Về phần bốn người Diệp Lạc…Tất nhiên là lo lắng cho an nguy của Tô Hề nên cố ý tới trợ trận.“Ma đầu? Ma đầu ở đâu ra? Ngũ sư muội, ta thấy là lão ta lừa muội thôi, ởtrong thần thức của ta căn bản không tìm được ma đầu gì.”Trương Hàn chậm rãi bước ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp nhưtrước, nhẹ nói.“Đúng vậy, ngũ sư muội, nơi này thật sự không có ma đầu gì, ma khí cũngkhông nhìn thấy chút nào, cả chút hơi thở cũng không có.”Tô Càn Nguyên cũng bước ra, trầm giọng nói.“Ừm, ta cũng không cảm nhận được có ma khí gì.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nói theo một câu.Nghe thấy lời của hai vị sư huynh và một vị sư tỷ, Tô Hề không khỏi hơi nhíumày. Nàng cũng không cảm giác được có ma khí gì, nếu như chỉ nàng khôngcảm giác được thì nàng ngược lại có thể cho rằng là tu vi của nàng không đủ.Nhưng bây giờ hai vị sư huynh và sư tỷ của nàng đều không cảm giác được, vậycó lẽ đúng là tông chủ Huyền Cực đang lừa gạt nàng.Có điều tên tông chủ Huyền Cực này cũng nhàm chán quá đi…Đúng là chẳng có chút phong phạm cường giả nào, vậy mà lấy chuyện này ralừa gạt, chỉ để bảo vệ tính mạng.Tô Hề đang định mở miệng nói mấy câu, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thìDiệp Lạc yên tĩnh nãy giờ đột nhiên mở miệng.“Không, quả thực nơi này phong ấn một đại ma.”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta suy đoán cả buổi, cảm thấy có lẽ chuyện này liên quan tới thiên địa mới.Lão ta không biết cụ thể chuyện này là gì, nhưng lão ta cảm thấy chờ đến khigia nhập thiên địa mới thì có thể biết cụ thể chuyện này.“Cuối cùng cũng phải dạy đồ đệ thật tốt mới được.”Bạch Trạch khẽ lắc đầu, hơi đứng dậy chuẩn bị trở về. Lão ta mới đi được mộtbước đã chợt ngây ngẩn cả người.Không đúng.Sở đạo hữu đâu?Đưa lão ta tới đây, kết quả Sở đạo hữu một mình chạy mất?Nơi này… nơi này cách núi Hướng Đạo và Núi Thiên Vụ rất xa đấy…Sở đạo hữu vứt bỏ lão ta…Đây là muốn lão ta tự trở về hả?Bạch Trạch bối rối.Lúc trước để răn dạy tên đệ tử kia của mình mà lão ta đã cưỡng ép mở giới hạn,bị thiên địa đánh một phát, giới hạn trên người càng nặng hơn, bây giờ bướctrăm mét cũng không làm được, lão ta phải trở về thế nào đây?Đi từng bước một trở về hả?Sắc mặt Bạch Trạch hoàn toàn méo xệch.Lão ta thật sự phải từng bước trở về chứ sao, lão ta không hề nghĩ tới chuyệnmở giới hạn cưỡng ép bay trở về. Lần trước răn dạy Ninh Phàm, mở giới hạn,lão ta đã bị áp chế tới giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí. Nếu bây giờ lãota lại cởi giới hạn, lão ta cảm thấy có thể thiên địa sẽ áp chế mình tới phàm nhâncũng nên.Đợi đến khi bị áp chế tới phàm nhân, tiếp tục cởi giới hạn không phải chuyệnthiên địa áp chế hay không áp chế nữa mà có lẽ là chuyện muốn tiêu diệt lão ta.Bất đắc dĩ, Bạch Trạch chỉ có thể đi từng bước một, chân đi trên đất bằng trở vềnúi Hướng Đạo, trong lòng điên cuồng chửi bới “hỏi thăm” Sở Duyên……Trong khu vực Trung Châu, bên trong Thiên Diễn Tông.Có luồng sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong khu vực Thiên Diễn Tông.Những người này vừa đáp xuống đã bao vây toàn bộ Thiên Diễn Tông, hơi thởcường đại liên kết lại với nhau, bao trùm toàn bộ Thiên Diễn Tông từ trong rangoài. Rõ ràng những người này sẽ không tha cho bất kỳ người nào của ThiênDiễn Tông rời khỏi.Trên quảng trường của Thiên Diễn Tông, mấy người bay lơ lửng, mấy người đóhiển nhiên là năm người đồng môn trong Vô Đạo Tông Diệp Lạc vân vân.Giờ phút này năm người hạ xuống Thiên Diễn Tông tất nhiên là có chuyện. Vàomột khắc cuối cùng lúc Tô Hề chém giết tông chủ Huyền Cực, tông chủ HuyềnCực nói ra một câu, thử khiến Tô Hề giơ cao đánh khẽ.Theo như lời tông chủ Huyền Cực nói, bên trong Thiên Diễn Tông phong ấnmột ma đầu thời Thượng Cổ, phải dựa vào trận pháp đặc biệt của Thiên DiễnTông mới có thể áp chế. Một khi tông chủ Huyền Cực chết, cuối cùng trận phápsẽ không áp chế nổi tên ma đầu thời Thượng Cổ kia nữa. Đến lúc đó tên ma đầuthời Thượng Cổ này sẽ phá phong ấn mà ra, khiến Trung Châu sinh linh đồthán.Tông chủ Huyền Cực thử dùng đại nghĩa để đè Tô Hề, nhưng Tô Hề căn bảnkhông bị chuyện này ảnh hưởng, vẫn giết tông chủ Huyền Cực.Sau khi giết xong, Tô Hề dự định đến Thiên Diễn Tông để xem có phải thật sựcó một ma đầu bị phong ấn hay không, nếu có thật thì tiêu diệt.Thù hận của Tô Hề chỉ nhắm vào Thiên Diễn Tông mà thôi, đối với TrungChâu, Tô Hề vẫn mang theo tình cảm. Dù sao từ nhỏ nàng lớn lên ở TrungChâu, nếu bên trong Thiên Diễn Tông thật sự có một tên ma gây gây nguy hạicho Trung Châu, hơn nữa vì Tô Hề mà dẫn tới, vậy theo tính tình của Tô Hềnhất định sẽ tiêu diệt ma đầu này.Về phần bốn người Diệp Lạc…Tất nhiên là lo lắng cho an nguy của Tô Hề nên cố ý tới trợ trận.“Ma đầu? Ma đầu ở đâu ra? Ngũ sư muội, ta thấy là lão ta lừa muội thôi, ởtrong thần thức của ta căn bản không tìm được ma đầu gì.”Trương Hàn chậm rãi bước ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp nhưtrước, nhẹ nói.“Đúng vậy, ngũ sư muội, nơi này thật sự không có ma đầu gì, ma khí cũngkhông nhìn thấy chút nào, cả chút hơi thở cũng không có.”Tô Càn Nguyên cũng bước ra, trầm giọng nói.“Ừm, ta cũng không cảm nhận được có ma khí gì.”Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nói theo một câu.Nghe thấy lời của hai vị sư huynh và một vị sư tỷ, Tô Hề không khỏi hơi nhíumày. Nàng cũng không cảm giác được có ma khí gì, nếu như chỉ nàng khôngcảm giác được thì nàng ngược lại có thể cho rằng là tu vi của nàng không đủ.Nhưng bây giờ hai vị sư huynh và sư tỷ của nàng đều không cảm giác được, vậycó lẽ đúng là tông chủ Huyền Cực đang lừa gạt nàng.Có điều tên tông chủ Huyền Cực này cũng nhàm chán quá đi…Đúng là chẳng có chút phong phạm cường giả nào, vậy mà lấy chuyện này ralừa gạt, chỉ để bảo vệ tính mạng.Tô Hề đang định mở miệng nói mấy câu, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thìDiệp Lạc yên tĩnh nãy giờ đột nhiên mở miệng.“Không, quả thực nơi này phong ấn một đại ma.”