Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 577: Bên trong Thiên Diễn Tông phong ấn đại ma?
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc vừa nói vừa dời mắt về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông. Ánhmắt của hắn ta cực kỳ nghiêm túc, giống như nhìn thấy thứ gì đó.Lời này vừa nói ra, bốn người Trương Hàn đều ngây ngẩn cả người, lập tứcnhao nhao nhìn theo hướng tầm mắt của Diệp Lạc, thần thức điên cuồng dò xét.Chỉ là đám người bọn họ không phát hiện ra cái gì, ngược lại là Đạm Đài LạcTuyết có tuệ nhãn trời sinh loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng căn bản làkhông thấy rõ.“Tên đại ma này có chút phiền phức, cảnh giới của các ngươi quá thấp, khôngnhìn ra.”Diệp Lạc hít sâu một hơi sau đó chậm rãi mở miệng.Ánh mắt của hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông, không dám rời đi một khắc nào. Trên đỉnh đầu của hắn taxuất hiện Vô Tẫn Kiếm Hồ và Hoang Kiếm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sẽ toàn lựcra tay bất cứ lúc nào.“Đại sư huynh?”Bốn người bọn Trương Hàn thấy biểu hiện của Diệp Lạc, dường như cũng hiểura điều gì. Cả đám nhao nhao điều chỉnh trạng thái của bản thân tới đỉnh phong,chuẩn bị chiến đấu mọi lúc.Trương Hàn trực tiếp triệu hồi song tinh thái âm thái dương trong nháy mắt,cảnh tượng nhật nguyệt cùng hiện ra, từng đại trận được bố trí ngay lập tức, hơnnữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều trận pháp được lập nên.Đạm Đài Lạc Tuyết ném Giới Kỳ Bàn ra, đường vân màu vàng kim giăng khắpnơi, bao trùm bên ngoài vô số trận pháp của Trương Hàn, bao trùm toàn bộThiên Diễn Tông, tạo ra một bàn cờ khổng lồ.Tô Hề ngược lại đơn giản, hai mắt bao trùm một vầng hào quang màu tím xinhđẹp, những đường kẻ dài mảnh không ai thấy được lặng yên xuất hiện.Về phần Tô Càn Nguyên…Hắn ta chỉ đứng đấy, không có động tĩnh gì, thể tu không có hiệu quả đặc biệt.Diệp Lạc nhìn động tác của mấy sư đệ sư muội cũng không ngăn cản, vẻ mặthắn ta vẫn trang nghiêm như trước. Hắn ta chỉ cách cảnh giới Đại Thừa một lằnranh, cũng coi như chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cũng chính vì vậy hắn ta mạnhhơn đám người Trương Hàn nhiều.Quả thực bên trong Thiên Diễn Tông phong ấn một đại ma, hắn ta không biết cóphải là đại ma còn lại từ thời Thượng Cổ hay không. Đại ma này, hắn ta khôngphải là đối thủ. Sức mạnh của đại ma này dường như đã vượt qua cảnh giới ĐộKiếp, chỉ dựa vào hắn ta căn bản không được, cho dù kéo thêm mấy sư đệ sưmuội cũng không được!“Lão nhị, bảo người của tông môn chúng ta rút hết đi, lại bảo bọn họ báo chotông chủ của mấy tông ẩn thế Trung Châu tới đây. Một khi đại ma này ra ngoài,Trung Châu sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó mấy tông môn ẩn thế một người cũngkhông chạy thoát.”Diệp Lạc nghiêm túc quay đầu nói.“Vâng, đại sư huynh.”Lúc này Trương Hàn không có tâm tư đùa giỡn nữa, phát ra một mệnh lệnh chobên ngoài sau đó tiếp tục bố trí trận pháp.“Đại sư huynh, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản ma đầu này xuất thế haykhông?”Đạm Đài Lạc Tuyết bước đến bên cạnh Diệp Lạc, lên tiếng hỏi một câu.“Không có cách, trận pháp phong ấn đại ma này đã bể nát rồi. Nếu như ta khôngnhìn lầm, sức mạnh của đại ma này đã đạt tới cấp độ cảnh giới Đại Thừa. Phongấn một cảnh giới Đại Thừa, chúng ta vẫn chưa làm được.”Diệp Lạc lắc đầu, nói.“Sư huynh sư tỷ…”Tô Hề rõ ràng có chút áy náy.Nếu không phải vì nàng, mấy vị đồng môn này của nàng cũng không cần đốimặt với nguy cơ như vậy. Suy cho cùng chuyện này đều do nàng khơi mào.“Ngũ sư muội, ta và ngươi đều là đồng môn, không cần nói thêm gì nữa. Đệ tửtừ Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nào có đạo lý không trông coi nhau? Nếu cómột ngày ta gặp nạn, lão nhị, lão tam, còn có tứ sư muội, ngũ sư muội, chẳng lẽcác ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao?”Diệp Lạc cũng nhìn ra sự áy náy của Tô Hề, lắc đầu an ủi một câu.Nghe thấy thế, ba người Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyếtcũng lên tiếng an ủi theo một câu, tránh để ngũ sư muội nhà mình suy nghĩ quánhiều.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông nói chuyện với nhau.Cùng lúc đó, vòm trời phía trên Thiên Diễn Tông cũng âm thầm lặng lẽ thayđổi, mây đen cuồn cuộn đã lặng im kéo tới từ lúc nào, bao trùm toàn bộ vòmtrời…Thiên Diễn Tông, trên quảng trường, hơn mười bóng người tụ tập ở đây. Trongđó mấy người cầm đầu rõ ràng là năm đệ tử của Vô Đạo Tông bọn Diệp Lạc,mấy người còn lại đều là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu, cùngvới chiến lực hàng đầu trong tông.Giờ phút này hơn mười người tụ chung một chỗ trò chuyện với nhau.“Một đại ma thời kỳ Thượng Cổ? Chuyện này có thật sao? Ta đã nghe ra lâulắm rồi, cũng chỉ cho rằng là lời đồn, không ngờ tới việc này là sự thật?”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc vừa nói vừa dời mắt về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông. Ánhmắt của hắn ta cực kỳ nghiêm túc, giống như nhìn thấy thứ gì đó.Lời này vừa nói ra, bốn người Trương Hàn đều ngây ngẩn cả người, lập tứcnhao nhao nhìn theo hướng tầm mắt của Diệp Lạc, thần thức điên cuồng dò xét.Chỉ là đám người bọn họ không phát hiện ra cái gì, ngược lại là Đạm Đài LạcTuyết có tuệ nhãn trời sinh loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng căn bản làkhông thấy rõ.“Tên đại ma này có chút phiền phức, cảnh giới của các ngươi quá thấp, khôngnhìn ra.”Diệp Lạc hít sâu một hơi sau đó chậm rãi mở miệng.Ánh mắt của hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông, không dám rời đi một khắc nào. Trên đỉnh đầu của hắn taxuất hiện Vô Tẫn Kiếm Hồ và Hoang Kiếm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sẽ toàn lựcra tay bất cứ lúc nào.“Đại sư huynh?”Bốn người bọn Trương Hàn thấy biểu hiện của Diệp Lạc, dường như cũng hiểura điều gì. Cả đám nhao nhao điều chỉnh trạng thái của bản thân tới đỉnh phong,chuẩn bị chiến đấu mọi lúc.Trương Hàn trực tiếp triệu hồi song tinh thái âm thái dương trong nháy mắt,cảnh tượng nhật nguyệt cùng hiện ra, từng đại trận được bố trí ngay lập tức, hơnnữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều trận pháp được lập nên.Đạm Đài Lạc Tuyết ném Giới Kỳ Bàn ra, đường vân màu vàng kim giăng khắpnơi, bao trùm bên ngoài vô số trận pháp của Trương Hàn, bao trùm toàn bộThiên Diễn Tông, tạo ra một bàn cờ khổng lồ.Tô Hề ngược lại đơn giản, hai mắt bao trùm một vầng hào quang màu tím xinhđẹp, những đường kẻ dài mảnh không ai thấy được lặng yên xuất hiện.Về phần Tô Càn Nguyên…Hắn ta chỉ đứng đấy, không có động tĩnh gì, thể tu không có hiệu quả đặc biệt.Diệp Lạc nhìn động tác của mấy sư đệ sư muội cũng không ngăn cản, vẻ mặthắn ta vẫn trang nghiêm như trước. Hắn ta chỉ cách cảnh giới Đại Thừa một lằnranh, cũng coi như chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cũng chính vì vậy hắn ta mạnhhơn đám người Trương Hàn nhiều.Quả thực bên trong Thiên Diễn Tông phong ấn một đại ma, hắn ta không biết cóphải là đại ma còn lại từ thời Thượng Cổ hay không. Đại ma này, hắn ta khôngphải là đối thủ. Sức mạnh của đại ma này dường như đã vượt qua cảnh giới ĐộKiếp, chỉ dựa vào hắn ta căn bản không được, cho dù kéo thêm mấy sư đệ sưmuội cũng không được!“Lão nhị, bảo người của tông môn chúng ta rút hết đi, lại bảo bọn họ báo chotông chủ của mấy tông ẩn thế Trung Châu tới đây. Một khi đại ma này ra ngoài,Trung Châu sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó mấy tông môn ẩn thế một người cũngkhông chạy thoát.”Diệp Lạc nghiêm túc quay đầu nói.“Vâng, đại sư huynh.”Lúc này Trương Hàn không có tâm tư đùa giỡn nữa, phát ra một mệnh lệnh chobên ngoài sau đó tiếp tục bố trí trận pháp.“Đại sư huynh, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản ma đầu này xuất thế haykhông?”Đạm Đài Lạc Tuyết bước đến bên cạnh Diệp Lạc, lên tiếng hỏi một câu.“Không có cách, trận pháp phong ấn đại ma này đã bể nát rồi. Nếu như ta khôngnhìn lầm, sức mạnh của đại ma này đã đạt tới cấp độ cảnh giới Đại Thừa. Phongấn một cảnh giới Đại Thừa, chúng ta vẫn chưa làm được.”Diệp Lạc lắc đầu, nói.“Sư huynh sư tỷ…”Tô Hề rõ ràng có chút áy náy.Nếu không phải vì nàng, mấy vị đồng môn này của nàng cũng không cần đốimặt với nguy cơ như vậy. Suy cho cùng chuyện này đều do nàng khơi mào.“Ngũ sư muội, ta và ngươi đều là đồng môn, không cần nói thêm gì nữa. Đệ tửtừ Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nào có đạo lý không trông coi nhau? Nếu cómột ngày ta gặp nạn, lão nhị, lão tam, còn có tứ sư muội, ngũ sư muội, chẳng lẽcác ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao?”Diệp Lạc cũng nhìn ra sự áy náy của Tô Hề, lắc đầu an ủi một câu.Nghe thấy thế, ba người Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyếtcũng lên tiếng an ủi theo một câu, tránh để ngũ sư muội nhà mình suy nghĩ quánhiều.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông nói chuyện với nhau.Cùng lúc đó, vòm trời phía trên Thiên Diễn Tông cũng âm thầm lặng lẽ thayđổi, mây đen cuồn cuộn đã lặng im kéo tới từ lúc nào, bao trùm toàn bộ vòmtrời…Thiên Diễn Tông, trên quảng trường, hơn mười bóng người tụ tập ở đây. Trongđó mấy người cầm đầu rõ ràng là năm đệ tử của Vô Đạo Tông bọn Diệp Lạc,mấy người còn lại đều là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu, cùngvới chiến lực hàng đầu trong tông.Giờ phút này hơn mười người tụ chung một chỗ trò chuyện với nhau.“Một đại ma thời kỳ Thượng Cổ? Chuyện này có thật sao? Ta đã nghe ra lâulắm rồi, cũng chỉ cho rằng là lời đồn, không ngờ tới việc này là sự thật?”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc vừa nói vừa dời mắt về phía ngọn núi phía sau Thiên Diễn Tông. Ánhmắt của hắn ta cực kỳ nghiêm túc, giống như nhìn thấy thứ gì đó.Lời này vừa nói ra, bốn người Trương Hàn đều ngây ngẩn cả người, lập tứcnhao nhao nhìn theo hướng tầm mắt của Diệp Lạc, thần thức điên cuồng dò xét.Chỉ là đám người bọn họ không phát hiện ra cái gì, ngược lại là Đạm Đài LạcTuyết có tuệ nhãn trời sinh loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó, nhưng căn bản làkhông thấy rõ.“Tên đại ma này có chút phiền phức, cảnh giới của các ngươi quá thấp, khôngnhìn ra.”Diệp Lạc hít sâu một hơi sau đó chậm rãi mở miệng.Ánh mắt của hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng ngọn núi phía sauThiên Diễn Tông, không dám rời đi một khắc nào. Trên đỉnh đầu của hắn taxuất hiện Vô Tẫn Kiếm Hồ và Hoang Kiếm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sẽ toàn lựcra tay bất cứ lúc nào.“Đại sư huynh?”Bốn người bọn Trương Hàn thấy biểu hiện của Diệp Lạc, dường như cũng hiểura điều gì. Cả đám nhao nhao điều chỉnh trạng thái của bản thân tới đỉnh phong,chuẩn bị chiến đấu mọi lúc.Trương Hàn trực tiếp triệu hồi song tinh thái âm thái dương trong nháy mắt,cảnh tượng nhật nguyệt cùng hiện ra, từng đại trận được bố trí ngay lập tức, hơnnữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều trận pháp được lập nên.Đạm Đài Lạc Tuyết ném Giới Kỳ Bàn ra, đường vân màu vàng kim giăng khắpnơi, bao trùm bên ngoài vô số trận pháp của Trương Hàn, bao trùm toàn bộThiên Diễn Tông, tạo ra một bàn cờ khổng lồ.Tô Hề ngược lại đơn giản, hai mắt bao trùm một vầng hào quang màu tím xinhđẹp, những đường kẻ dài mảnh không ai thấy được lặng yên xuất hiện.Về phần Tô Càn Nguyên…Hắn ta chỉ đứng đấy, không có động tĩnh gì, thể tu không có hiệu quả đặc biệt.Diệp Lạc nhìn động tác của mấy sư đệ sư muội cũng không ngăn cản, vẻ mặthắn ta vẫn trang nghiêm như trước. Hắn ta chỉ cách cảnh giới Đại Thừa một lằnranh, cũng coi như chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cũng chính vì vậy hắn ta mạnhhơn đám người Trương Hàn nhiều.Quả thực bên trong Thiên Diễn Tông phong ấn một đại ma, hắn ta không biết cóphải là đại ma còn lại từ thời Thượng Cổ hay không. Đại ma này, hắn ta khôngphải là đối thủ. Sức mạnh của đại ma này dường như đã vượt qua cảnh giới ĐộKiếp, chỉ dựa vào hắn ta căn bản không được, cho dù kéo thêm mấy sư đệ sưmuội cũng không được!“Lão nhị, bảo người của tông môn chúng ta rút hết đi, lại bảo bọn họ báo chotông chủ của mấy tông ẩn thế Trung Châu tới đây. Một khi đại ma này ra ngoài,Trung Châu sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó mấy tông môn ẩn thế một người cũngkhông chạy thoát.”Diệp Lạc nghiêm túc quay đầu nói.“Vâng, đại sư huynh.”Lúc này Trương Hàn không có tâm tư đùa giỡn nữa, phát ra một mệnh lệnh chobên ngoài sau đó tiếp tục bố trí trận pháp.“Đại sư huynh, chúng ta có biện pháp nào ngăn cản ma đầu này xuất thế haykhông?”Đạm Đài Lạc Tuyết bước đến bên cạnh Diệp Lạc, lên tiếng hỏi một câu.“Không có cách, trận pháp phong ấn đại ma này đã bể nát rồi. Nếu như ta khôngnhìn lầm, sức mạnh của đại ma này đã đạt tới cấp độ cảnh giới Đại Thừa. Phongấn một cảnh giới Đại Thừa, chúng ta vẫn chưa làm được.”Diệp Lạc lắc đầu, nói.“Sư huynh sư tỷ…”Tô Hề rõ ràng có chút áy náy.Nếu không phải vì nàng, mấy vị đồng môn này của nàng cũng không cần đốimặt với nguy cơ như vậy. Suy cho cùng chuyện này đều do nàng khơi mào.“Ngũ sư muội, ta và ngươi đều là đồng môn, không cần nói thêm gì nữa. Đệ tửtừ Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nào có đạo lý không trông coi nhau? Nếu cómột ngày ta gặp nạn, lão nhị, lão tam, còn có tứ sư muội, ngũ sư muội, chẳng lẽcác ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao?”Diệp Lạc cũng nhìn ra sự áy náy của Tô Hề, lắc đầu an ủi một câu.Nghe thấy thế, ba người Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyếtcũng lên tiếng an ủi theo một câu, tránh để ngũ sư muội nhà mình suy nghĩ quánhiều.Năm đệ tử của Vô Đạo Tông nói chuyện với nhau.Cùng lúc đó, vòm trời phía trên Thiên Diễn Tông cũng âm thầm lặng lẽ thayđổi, mây đen cuồn cuộn đã lặng im kéo tới từ lúc nào, bao trùm toàn bộ vòmtrời…Thiên Diễn Tông, trên quảng trường, hơn mười bóng người tụ tập ở đây. Trongđó mấy người cầm đầu rõ ràng là năm đệ tử của Vô Đạo Tông bọn Diệp Lạc,mấy người còn lại đều là tông chủ của mấy tông môn ẩn thế Trung Châu, cùngvới chiến lực hàng đầu trong tông.Giờ phút này hơn mười người tụ chung một chỗ trò chuyện với nhau.“Một đại ma thời kỳ Thượng Cổ? Chuyện này có thật sao? Ta đã nghe ra lâulắm rồi, cũng chỉ cho rằng là lời đồn, không ngờ tới việc này là sự thật?”