Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 603: Thủ đoạn của Hoa Thần Y 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc hiển nhiên không bộc phát toàn lực, chỉ đơn giản dùng một phần khíthế mà thôi. Chỉ có điều chỉ dựa vào một phần khí thế này căn bản không thểnào áp đảo Hoa Thần Y.“Lục sư đệ, đừng nhìn nữa, ngươi ra tay trước đi.”Diệp Lạc khoát tay áo, nói.Hắn ta cũng không muốn bộc phát toàn bộ khí thế, nghĩ cách dựa vào khí thế đitrấn áp Hoa Thần Y. Hắn ta chỉ muốn kiến thức thủ đoạn của Hoa Thần Y màthôi, không cần phải bộc phát khí thế trấn áp.“Đại sư huynh, ta ra tay trước sao?”Hoa Thần Y hơi sửng sốt, hỏi một câu.“Ừm, ngươi ra tay trước. Nếu ta ra tay có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội ra taynữa.”Diệp Lạc cười như không cười nhìn Hoa Thần Y, mở miệng nói.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay đây. Thủ đoạn của ta có lẽ hơi kỳ diệu, mong rằngđại sư huynh không trách tội.”Hoa Thần Y nhắc nhở một câu.“Không có việc gì, đệ cứ việc ra tay đi.”Diệp Lạc không thèm để ý chút nào nói.Hắn ta là chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cho dù lục sư đệ của hắn ta có mạnh hơnnhất định cũng không làm được gì hắn ta. Diệp Lạc rất tự tin về chuyện này.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay nhé?”“Ra tay đi, không sao đâu.”Được Diệp Lạc xác nhận lại lần nữa, lúc này Hoa Thần Y mới yên tâm.Hắn ta vừa động tâm niệm, cả mười một đạo thể khí vờn quanh người hắn ta bắtđầu chuyển động.Ào ào…Từng đợt gió lốc quét qua, thổi đạo bào cổ xưa của Hoa Thần Y bay phấp phới.Ngay sau đó, mấy đạo thể khí đủ mọi màu sắc bay tới trước mặt Hoa Thần Y.“Hàng Tai! Khư Phúc! Lạc Tà! Trấn Linh!”Một loạt chữ từ trong miệng Hoa Thần Y thốt ra.Trong chốc lát, tia sáng chói mắt phóng lên trời. Bất chợt, vô số hơi thở đã tậptrung vào Diệp Lạc cách đó không xa.Hoa Thần Y có “cửu khí” vốn có thể trừ tai họa cho người khác, nhưng đồngthời cũng có thể khống chế ngược lại, dùng phương thức tai họa để ảnh hưởngngười khác. Sau khi Hoa Thần Y thả những trạng thái này lên người Diệp Lạc,hai tay liền ngưng tụ từng cụm từng cụm tử khí, dường như đang chuẩn bịchuyện gì.Diệp Lạc ở bên kia không cảm thấy gì, hắn ta nhìn động tác màu mè của HoaThần Y, vốn đang mang chút ý cười, cảm thấy có lẽ công kích này sẽ không cótác dụng gì với hắn ta. Nhưng nháy mắt sau đó, còi báo động trong lòng DiệpLạc đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy hiểm ập tới. Gần như trong nháymắt, Diệp Lạc lập tức triệu hoán ra Vô Tẫn Kiếm Hồ để bảo vệ bản thân.Ầm ầm!Một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang.Một tia lôi điện thô như thùng nước chợt giáng xuống, bổ về phía Diệp Lạc. VôTẫn Kiếm Hồ phun ra từng đạo kiếm khí, triệt tiêu lẫn nhau với lôi điện.Không đợi Diệp Lạc thở ra một hơi, hắn ta liền cảm giác được linh khí bốnphương tám hướng bắt đầu bài xích hắn ta, giống như bàn cờ của Đạm Đài LạcTuyết trấn áp hắn ta.Vù vù vù…Sau khi linh khí bài xích, từng đợt gió dữ theo sát mà tới. Trong gió dữ loángthoáng như có thêm tiếng rít gào của vô số tà linh đang vang vọng.“Trảm!”Diệp Lạc cũng bị biến cố xuất hiện trong chớp nhoáng này làm phiền khôngchịu được, tay khẽ vẫy, Hoang Kiếm đã rơi vào tay. hHn ta chém một kiếm vềphía trước, vốn định ngưng tụ ba phần lực đạo phá vỡ cơn gió dữ này, khôngngờ rằng lúc ngưng tụ kiếm khí lại xảy ra rủi ro một cách kỳ lạ, chỉ ngưng tụmột chút. Hoang kiếm chém ra, một đạo kiếm khí mảnh như lông tơ đụng vàocơn gió dữ kia như cạo gió.Diệp Lạc: “?”Mẹ nó ta yếu như vậy hả?Chốc thì sét đánh, chốc thì gió dữ, chốc lại trực tiếp cạo gió?Diệp Lạc nghĩ, có lẽ đây chính là thủ đoạn của vị lục sư đệ này. Không thểkhông nói, thủ đoạn này đúng là rất huyền diệu, cũng rất đáng ghét, nhưngdường như chưa đủ gây hại.“Lục sư đệ, nếu cứ thế này trận chiến sẽ kết thúc.”Diệp Lạc chợt bộc phát khí thế của mình. Dưới toàn lực bạo phát, kiếm khí dễdàng phá tan gió dữ. hắn ta nâng Hoang Kiếm lên, định nhìn về phía bên HoaThần Y.Vừa ngẩng đầu, hắn ta liền thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của hắn ta hơi colại.Chỉ thấy phía trước hắn ta, tử khí cuồn cuộn che khuất bầu trời như hóa thànhmột vùng biển mênh mông, cuốn về phía hắn ta, giống như muốn bao trùm hắnta bên trong cái chết.Diệp Lạc thoáng cái đã nhìn tới ngây người.Đỉnh như vậy sao?…Đối diện, Hoa Thần Y ngưng tụ đại dương tử khí mênh mông cũng tiêu hao rấtnhiều, thở hồng hộc.Đối mặt với thần tượng cấp bậc đại thần của mình, hắn ta không dám khinhthường. Vừa bắt đầu đã đánh ra một bộ chiêu liên tục, thử áp chế Diệp Lạc. Hắnta biết đối mặt với thần tượng của mình, muốn lọt vào mắt thần tượng nhất địnhphải toàn lực ứng phó mới được.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc hiển nhiên không bộc phát toàn lực, chỉ đơn giản dùng một phần khíthế mà thôi. Chỉ có điều chỉ dựa vào một phần khí thế này căn bản không thểnào áp đảo Hoa Thần Y.“Lục sư đệ, đừng nhìn nữa, ngươi ra tay trước đi.”Diệp Lạc khoát tay áo, nói.Hắn ta cũng không muốn bộc phát toàn bộ khí thế, nghĩ cách dựa vào khí thế đitrấn áp Hoa Thần Y. Hắn ta chỉ muốn kiến thức thủ đoạn của Hoa Thần Y màthôi, không cần phải bộc phát khí thế trấn áp.“Đại sư huynh, ta ra tay trước sao?”Hoa Thần Y hơi sửng sốt, hỏi một câu.“Ừm, ngươi ra tay trước. Nếu ta ra tay có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội ra taynữa.”Diệp Lạc cười như không cười nhìn Hoa Thần Y, mở miệng nói.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay đây. Thủ đoạn của ta có lẽ hơi kỳ diệu, mong rằngđại sư huynh không trách tội.”Hoa Thần Y nhắc nhở một câu.“Không có việc gì, đệ cứ việc ra tay đi.”Diệp Lạc không thèm để ý chút nào nói.Hắn ta là chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cho dù lục sư đệ của hắn ta có mạnh hơnnhất định cũng không làm được gì hắn ta. Diệp Lạc rất tự tin về chuyện này.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay nhé?”“Ra tay đi, không sao đâu.”Được Diệp Lạc xác nhận lại lần nữa, lúc này Hoa Thần Y mới yên tâm.Hắn ta vừa động tâm niệm, cả mười một đạo thể khí vờn quanh người hắn ta bắtđầu chuyển động.Ào ào…Từng đợt gió lốc quét qua, thổi đạo bào cổ xưa của Hoa Thần Y bay phấp phới.Ngay sau đó, mấy đạo thể khí đủ mọi màu sắc bay tới trước mặt Hoa Thần Y.“Hàng Tai! Khư Phúc! Lạc Tà! Trấn Linh!”Một loạt chữ từ trong miệng Hoa Thần Y thốt ra.Trong chốc lát, tia sáng chói mắt phóng lên trời. Bất chợt, vô số hơi thở đã tậptrung vào Diệp Lạc cách đó không xa.Hoa Thần Y có “cửu khí” vốn có thể trừ tai họa cho người khác, nhưng đồngthời cũng có thể khống chế ngược lại, dùng phương thức tai họa để ảnh hưởngngười khác. Sau khi Hoa Thần Y thả những trạng thái này lên người Diệp Lạc,hai tay liền ngưng tụ từng cụm từng cụm tử khí, dường như đang chuẩn bịchuyện gì.Diệp Lạc ở bên kia không cảm thấy gì, hắn ta nhìn động tác màu mè của HoaThần Y, vốn đang mang chút ý cười, cảm thấy có lẽ công kích này sẽ không cótác dụng gì với hắn ta. Nhưng nháy mắt sau đó, còi báo động trong lòng DiệpLạc đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy hiểm ập tới. Gần như trong nháymắt, Diệp Lạc lập tức triệu hoán ra Vô Tẫn Kiếm Hồ để bảo vệ bản thân.Ầm ầm!Một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang.Một tia lôi điện thô như thùng nước chợt giáng xuống, bổ về phía Diệp Lạc. VôTẫn Kiếm Hồ phun ra từng đạo kiếm khí, triệt tiêu lẫn nhau với lôi điện.Không đợi Diệp Lạc thở ra một hơi, hắn ta liền cảm giác được linh khí bốnphương tám hướng bắt đầu bài xích hắn ta, giống như bàn cờ của Đạm Đài LạcTuyết trấn áp hắn ta.Vù vù vù…Sau khi linh khí bài xích, từng đợt gió dữ theo sát mà tới. Trong gió dữ loángthoáng như có thêm tiếng rít gào của vô số tà linh đang vang vọng.“Trảm!”Diệp Lạc cũng bị biến cố xuất hiện trong chớp nhoáng này làm phiền khôngchịu được, tay khẽ vẫy, Hoang Kiếm đã rơi vào tay. hHn ta chém một kiếm vềphía trước, vốn định ngưng tụ ba phần lực đạo phá vỡ cơn gió dữ này, khôngngờ rằng lúc ngưng tụ kiếm khí lại xảy ra rủi ro một cách kỳ lạ, chỉ ngưng tụmột chút. Hoang kiếm chém ra, một đạo kiếm khí mảnh như lông tơ đụng vàocơn gió dữ kia như cạo gió.Diệp Lạc: “?”Mẹ nó ta yếu như vậy hả?Chốc thì sét đánh, chốc thì gió dữ, chốc lại trực tiếp cạo gió?Diệp Lạc nghĩ, có lẽ đây chính là thủ đoạn của vị lục sư đệ này. Không thểkhông nói, thủ đoạn này đúng là rất huyền diệu, cũng rất đáng ghét, nhưngdường như chưa đủ gây hại.“Lục sư đệ, nếu cứ thế này trận chiến sẽ kết thúc.”Diệp Lạc chợt bộc phát khí thế của mình. Dưới toàn lực bạo phát, kiếm khí dễdàng phá tan gió dữ. hắn ta nâng Hoang Kiếm lên, định nhìn về phía bên HoaThần Y.Vừa ngẩng đầu, hắn ta liền thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của hắn ta hơi colại.Chỉ thấy phía trước hắn ta, tử khí cuồn cuộn che khuất bầu trời như hóa thànhmột vùng biển mênh mông, cuốn về phía hắn ta, giống như muốn bao trùm hắnta bên trong cái chết.Diệp Lạc thoáng cái đã nhìn tới ngây người.Đỉnh như vậy sao?…Đối diện, Hoa Thần Y ngưng tụ đại dương tử khí mênh mông cũng tiêu hao rấtnhiều, thở hồng hộc.Đối mặt với thần tượng cấp bậc đại thần của mình, hắn ta không dám khinhthường. Vừa bắt đầu đã đánh ra một bộ chiêu liên tục, thử áp chế Diệp Lạc. Hắnta biết đối mặt với thần tượng của mình, muốn lọt vào mắt thần tượng nhất địnhphải toàn lực ứng phó mới được.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc hiển nhiên không bộc phát toàn lực, chỉ đơn giản dùng một phần khíthế mà thôi. Chỉ có điều chỉ dựa vào một phần khí thế này căn bản không thểnào áp đảo Hoa Thần Y.“Lục sư đệ, đừng nhìn nữa, ngươi ra tay trước đi.”Diệp Lạc khoát tay áo, nói.Hắn ta cũng không muốn bộc phát toàn bộ khí thế, nghĩ cách dựa vào khí thế đitrấn áp Hoa Thần Y. Hắn ta chỉ muốn kiến thức thủ đoạn của Hoa Thần Y màthôi, không cần phải bộc phát khí thế trấn áp.“Đại sư huynh, ta ra tay trước sao?”Hoa Thần Y hơi sửng sốt, hỏi một câu.“Ừm, ngươi ra tay trước. Nếu ta ra tay có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội ra taynữa.”Diệp Lạc cười như không cười nhìn Hoa Thần Y, mở miệng nói.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay đây. Thủ đoạn của ta có lẽ hơi kỳ diệu, mong rằngđại sư huynh không trách tội.”Hoa Thần Y nhắc nhở một câu.“Không có việc gì, đệ cứ việc ra tay đi.”Diệp Lạc không thèm để ý chút nào nói.Hắn ta là chuẩn cảnh giới Đại Thừa, cho dù lục sư đệ của hắn ta có mạnh hơnnhất định cũng không làm được gì hắn ta. Diệp Lạc rất tự tin về chuyện này.“Vậy đại sư huynh, ta ra tay nhé?”“Ra tay đi, không sao đâu.”Được Diệp Lạc xác nhận lại lần nữa, lúc này Hoa Thần Y mới yên tâm.Hắn ta vừa động tâm niệm, cả mười một đạo thể khí vờn quanh người hắn ta bắtđầu chuyển động.Ào ào…Từng đợt gió lốc quét qua, thổi đạo bào cổ xưa của Hoa Thần Y bay phấp phới.Ngay sau đó, mấy đạo thể khí đủ mọi màu sắc bay tới trước mặt Hoa Thần Y.“Hàng Tai! Khư Phúc! Lạc Tà! Trấn Linh!”Một loạt chữ từ trong miệng Hoa Thần Y thốt ra.Trong chốc lát, tia sáng chói mắt phóng lên trời. Bất chợt, vô số hơi thở đã tậptrung vào Diệp Lạc cách đó không xa.Hoa Thần Y có “cửu khí” vốn có thể trừ tai họa cho người khác, nhưng đồngthời cũng có thể khống chế ngược lại, dùng phương thức tai họa để ảnh hưởngngười khác. Sau khi Hoa Thần Y thả những trạng thái này lên người Diệp Lạc,hai tay liền ngưng tụ từng cụm từng cụm tử khí, dường như đang chuẩn bịchuyện gì.Diệp Lạc ở bên kia không cảm thấy gì, hắn ta nhìn động tác màu mè của HoaThần Y, vốn đang mang chút ý cười, cảm thấy có lẽ công kích này sẽ không cótác dụng gì với hắn ta. Nhưng nháy mắt sau đó, còi báo động trong lòng DiệpLạc đột nhiên vang lên, một cảm giác nguy hiểm ập tới. Gần như trong nháymắt, Diệp Lạc lập tức triệu hoán ra Vô Tẫn Kiếm Hồ để bảo vệ bản thân.Ầm ầm!Một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang.Một tia lôi điện thô như thùng nước chợt giáng xuống, bổ về phía Diệp Lạc. VôTẫn Kiếm Hồ phun ra từng đạo kiếm khí, triệt tiêu lẫn nhau với lôi điện.Không đợi Diệp Lạc thở ra một hơi, hắn ta liền cảm giác được linh khí bốnphương tám hướng bắt đầu bài xích hắn ta, giống như bàn cờ của Đạm Đài LạcTuyết trấn áp hắn ta.Vù vù vù…Sau khi linh khí bài xích, từng đợt gió dữ theo sát mà tới. Trong gió dữ loángthoáng như có thêm tiếng rít gào của vô số tà linh đang vang vọng.“Trảm!”Diệp Lạc cũng bị biến cố xuất hiện trong chớp nhoáng này làm phiền khôngchịu được, tay khẽ vẫy, Hoang Kiếm đã rơi vào tay. hHn ta chém một kiếm vềphía trước, vốn định ngưng tụ ba phần lực đạo phá vỡ cơn gió dữ này, khôngngờ rằng lúc ngưng tụ kiếm khí lại xảy ra rủi ro một cách kỳ lạ, chỉ ngưng tụmột chút. Hoang kiếm chém ra, một đạo kiếm khí mảnh như lông tơ đụng vàocơn gió dữ kia như cạo gió.Diệp Lạc: “?”Mẹ nó ta yếu như vậy hả?Chốc thì sét đánh, chốc thì gió dữ, chốc lại trực tiếp cạo gió?Diệp Lạc nghĩ, có lẽ đây chính là thủ đoạn của vị lục sư đệ này. Không thểkhông nói, thủ đoạn này đúng là rất huyền diệu, cũng rất đáng ghét, nhưngdường như chưa đủ gây hại.“Lục sư đệ, nếu cứ thế này trận chiến sẽ kết thúc.”Diệp Lạc chợt bộc phát khí thế của mình. Dưới toàn lực bạo phát, kiếm khí dễdàng phá tan gió dữ. hắn ta nâng Hoang Kiếm lên, định nhìn về phía bên HoaThần Y.Vừa ngẩng đầu, hắn ta liền thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của hắn ta hơi colại.Chỉ thấy phía trước hắn ta, tử khí cuồn cuộn che khuất bầu trời như hóa thànhmột vùng biển mênh mông, cuốn về phía hắn ta, giống như muốn bao trùm hắnta bên trong cái chết.Diệp Lạc thoáng cái đã nhìn tới ngây người.Đỉnh như vậy sao?…Đối diện, Hoa Thần Y ngưng tụ đại dương tử khí mênh mông cũng tiêu hao rấtnhiều, thở hồng hộc.Đối mặt với thần tượng cấp bậc đại thần của mình, hắn ta không dám khinhthường. Vừa bắt đầu đã đánh ra một bộ chiêu liên tục, thử áp chế Diệp Lạc. Hắnta biết đối mặt với thần tượng của mình, muốn lọt vào mắt thần tượng nhất địnhphải toàn lực ứng phó mới được.