Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 605: Phê bình Hoa Thần Y

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Biết là tốt rồi, vậy hai người các ngươi hiện tại có biết tiếp theo phải làm gìchưa?”Diệp Lạc nhìn về phía Hoa Thần Y và Tô Hề.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hoa Thần Y và Tô Hề nhìn nhau, đồng thanh nói.“Biết là tốt rồi, đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nếu gặp phải nguy hiểmthì có thể nhờ đồng môn giúp đỡ. Hai người các ngươi cũng thế, nếu đến lúc đógặp phải nguy nan, cho dù là sư huynh sư tỷ nào cũng có thể tìm xin giúp đỡ,biết chưa?”Diệp Lạc lại dặn dò một phen.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hai người cũng vội vàng xác nhận lần nữa, tỏ vẻ mình đã biết rồi.Nghe thấy thế, Diệp Lạc mới có chút yên tâm.Sau đó nữa, ba người lại trò chuyện thêm một tí, sau đó Hoa Thần Y và Tô Hềbèn chuẩn bị đi. Hai người một người đi về phía Y Cốc, một người đi về phíaTrung Châu, rất có dáng vẻ tự mình đi về phía tương lai. Diệp Lạc cũng mộtđường tiễn hai người rời khỏi Thái Nhất Kiếm Tông.Ở sơn môn của Thái Nhất Kiếm Tông, Diệp Lạc cứ vậy nhìn bóng lưng haingười rời đi, trầm mặc không nói gì. Bên cạnh Diệp Lạc, một vị trưởng lão đitới.“Tông chủ, hai vị đại nhân kia đã rời đi.”Trưởng lão chắp tay nói.“Ừm, ta biết, ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi, ngươi lui ra đi.”Diệp Lạc nhẹ nhàng khoát tay, tùy ý nói.“Vâng, tông chủ.”Trưởng lão lập tức đáp một câu, sau đó ngoan ngoãn lui ra.Thấy trưởng lão kia đã đi, Diệp Lạc âm thầm thở dài.Nói thật, hắn ta không hề lo lắng cho Hoa Thần Y. Một Y Cốc mà thôi, theothực lực của Hoa Thần Y, muốn trấn áp rất đơn giản. Còn những mạng lướiquan hệ của Y Cốc ư?Mạng lưới quan hệ có cứng hơn cũng cứng bằng Vô Đạo Tông không?Người hắn ta lo lắng là Tô Hề, vị ngũ sư muội có chút ngốc nghếch này. Bảnlĩnh cũng không tệ, nhưng muốn xây dựng Thánh Địa ở Trung Châu, đây là mộtviệc không đơn giản. Nước Trung Châu rất sâu, tuy rằng Diệp Lạc không sợnhững cũng không muốn đối địch với toàn bộ Trung Châu. Không ngờ rằng vịngũ sư muội này lại trực tiếp tới Trung Châu…“Mà thôi, phái thêm người theo dõi đi.”Diệp Lạc sâu kín thở dài, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể quayngười trở về Thái Nhất Kiếm Tông của mình.…Tu tiên không màng năm tháng, thoáng cái đã qua ngàn vạn năm. Trong nháymắt lại gần hai tháng trôi qua.Bên ngoài Trung Châu, trong khách điếm Tiên Túy mới xây, lầu ba.Sở Duyên ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm một ly trà, thảnh thơi nhàn hạ.Hắn vừa thưởng thức trà vừa xuyên qua cửa sổ nhìn bức tượng của mình trongkhoảng sân rộng bên ngoài.“Tên chưởng quầy này đúng là biết làm việc, kêu hắn xây khách điếm, hắn cònxây một bức tượng cho ta, không tệ không tệ.”Sở Duyên cảm thấy cực kỳ hài lòng. Nhưng hài lòng thì hài lòng, nếu sau nàyngười khác tới khách điếm này ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nhìn bức tượng củahắn, hình như… hơi kỳ lạ?Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.Được rồi được rồi, xây cũng đã xây rồi, bây giờ cũng không thể hủy đi được.Ngược lại là kiểm tra tông môn của hắn, tính thời gian cũng sắp tới rồi nhỉ?Trong lòng Sở Duyên suy tính.Hắn đoán sẽ trong vòng mấy ngày này. Sắp, cảnh giới sắp tới tay rồi.Ngay lúc tâm trạng của Sở Duyên dần dần trở nên sung sướng, bên ngoài vanglên tiếng gõ cửa.“Tông chủ, tông chủ, ngài có ở đây không?”Đó là giọng nói của chưởng quầy.“Vào đi.”Sở Duyên đè tất cả suy nghĩ trong đầu xuống, nhìn về phía cửa, mở miệng nói.Cót két…Cửa phòng bị đẩy vào.Chỉ thấy chưởng quầy chậm rãi đi đến, trong tay cầm một tờ giấy.“Tông chủ, đây là tin tức mới nhất bên phía bọn ta vừa thu thập được, ngàimuốn xem thử không? Để ta đọc cho ngài nghe nhé?”Chưởng quầy nhẹ giọng nói.“Ngươi đọc đi.”Sở Duyên đặt chén trà xuống, vẻ mặt tùy ý nói.“Vâng, tin tức lần này có hai cái lớn nhất, những tin tức nhỏ tổng cộng có bảymươi ba cái…”Chưởng quầy đang chuẩn bị đọc từng cái, lão ta còn chưa đọc tin tức đã bị SởDuyên đột ngột ngắt lời.“Trực tiếp đọc hai tin lớn nhất là được.”Sở Duyên khoát tay áo, mở miệng nói.Hắn không rảnh đi nghe nhiều tin tức như vậy.“Chuyện này… Ừm ừm, vâng, tông chủ, vậy ta chỉ đọc hai cái lớn nhất. Hai cáilớn nhất này, một cái là tin tức bên Trung Châu, một cái là tin tức liên quan tớiY Cốc thần bí trong truyền thuyết…”Chưởng quầy dừng một chút liền bắt đầu đọc.…Khách điếm Tiên Túy, lầu ba.Giọng nói của chưởng quầy quanh quẩn trên lầu ba hơi vắng vẻ.“Mười ngày trước, bên phía Trung Châu có một vị khách thần bí ghé thăm, vịkhách này vừa tới đã dấy lên chiến loạn, cuối cùng thống nhất tất cả hoàng triềuphàm tục, dùng phàm giới làm cơ sở thành lập nên Thánh Địa một phương.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Biết là tốt rồi, vậy hai người các ngươi hiện tại có biết tiếp theo phải làm gìchưa?”Diệp Lạc nhìn về phía Hoa Thần Y và Tô Hề.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hoa Thần Y và Tô Hề nhìn nhau, đồng thanh nói.“Biết là tốt rồi, đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nếu gặp phải nguy hiểmthì có thể nhờ đồng môn giúp đỡ. Hai người các ngươi cũng thế, nếu đến lúc đógặp phải nguy nan, cho dù là sư huynh sư tỷ nào cũng có thể tìm xin giúp đỡ,biết chưa?”Diệp Lạc lại dặn dò một phen.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hai người cũng vội vàng xác nhận lần nữa, tỏ vẻ mình đã biết rồi.Nghe thấy thế, Diệp Lạc mới có chút yên tâm.Sau đó nữa, ba người lại trò chuyện thêm một tí, sau đó Hoa Thần Y và Tô Hềbèn chuẩn bị đi. Hai người một người đi về phía Y Cốc, một người đi về phíaTrung Châu, rất có dáng vẻ tự mình đi về phía tương lai. Diệp Lạc cũng mộtđường tiễn hai người rời khỏi Thái Nhất Kiếm Tông.Ở sơn môn của Thái Nhất Kiếm Tông, Diệp Lạc cứ vậy nhìn bóng lưng haingười rời đi, trầm mặc không nói gì. Bên cạnh Diệp Lạc, một vị trưởng lão đitới.“Tông chủ, hai vị đại nhân kia đã rời đi.”Trưởng lão chắp tay nói.“Ừm, ta biết, ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi, ngươi lui ra đi.”Diệp Lạc nhẹ nhàng khoát tay, tùy ý nói.“Vâng, tông chủ.”Trưởng lão lập tức đáp một câu, sau đó ngoan ngoãn lui ra.Thấy trưởng lão kia đã đi, Diệp Lạc âm thầm thở dài.Nói thật, hắn ta không hề lo lắng cho Hoa Thần Y. Một Y Cốc mà thôi, theothực lực của Hoa Thần Y, muốn trấn áp rất đơn giản. Còn những mạng lướiquan hệ của Y Cốc ư?Mạng lưới quan hệ có cứng hơn cũng cứng bằng Vô Đạo Tông không?Người hắn ta lo lắng là Tô Hề, vị ngũ sư muội có chút ngốc nghếch này. Bảnlĩnh cũng không tệ, nhưng muốn xây dựng Thánh Địa ở Trung Châu, đây là mộtviệc không đơn giản. Nước Trung Châu rất sâu, tuy rằng Diệp Lạc không sợnhững cũng không muốn đối địch với toàn bộ Trung Châu. Không ngờ rằng vịngũ sư muội này lại trực tiếp tới Trung Châu…“Mà thôi, phái thêm người theo dõi đi.”Diệp Lạc sâu kín thở dài, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể quayngười trở về Thái Nhất Kiếm Tông của mình.…Tu tiên không màng năm tháng, thoáng cái đã qua ngàn vạn năm. Trong nháymắt lại gần hai tháng trôi qua.Bên ngoài Trung Châu, trong khách điếm Tiên Túy mới xây, lầu ba.Sở Duyên ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm một ly trà, thảnh thơi nhàn hạ.Hắn vừa thưởng thức trà vừa xuyên qua cửa sổ nhìn bức tượng của mình trongkhoảng sân rộng bên ngoài.“Tên chưởng quầy này đúng là biết làm việc, kêu hắn xây khách điếm, hắn cònxây một bức tượng cho ta, không tệ không tệ.”Sở Duyên cảm thấy cực kỳ hài lòng. Nhưng hài lòng thì hài lòng, nếu sau nàyngười khác tới khách điếm này ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nhìn bức tượng củahắn, hình như… hơi kỳ lạ?Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.Được rồi được rồi, xây cũng đã xây rồi, bây giờ cũng không thể hủy đi được.Ngược lại là kiểm tra tông môn của hắn, tính thời gian cũng sắp tới rồi nhỉ?Trong lòng Sở Duyên suy tính.Hắn đoán sẽ trong vòng mấy ngày này. Sắp, cảnh giới sắp tới tay rồi.Ngay lúc tâm trạng của Sở Duyên dần dần trở nên sung sướng, bên ngoài vanglên tiếng gõ cửa.“Tông chủ, tông chủ, ngài có ở đây không?”Đó là giọng nói của chưởng quầy.“Vào đi.”Sở Duyên đè tất cả suy nghĩ trong đầu xuống, nhìn về phía cửa, mở miệng nói.Cót két…Cửa phòng bị đẩy vào.Chỉ thấy chưởng quầy chậm rãi đi đến, trong tay cầm một tờ giấy.“Tông chủ, đây là tin tức mới nhất bên phía bọn ta vừa thu thập được, ngàimuốn xem thử không? Để ta đọc cho ngài nghe nhé?”Chưởng quầy nhẹ giọng nói.“Ngươi đọc đi.”Sở Duyên đặt chén trà xuống, vẻ mặt tùy ý nói.“Vâng, tin tức lần này có hai cái lớn nhất, những tin tức nhỏ tổng cộng có bảymươi ba cái…”Chưởng quầy đang chuẩn bị đọc từng cái, lão ta còn chưa đọc tin tức đã bị SởDuyên đột ngột ngắt lời.“Trực tiếp đọc hai tin lớn nhất là được.”Sở Duyên khoát tay áo, mở miệng nói.Hắn không rảnh đi nghe nhiều tin tức như vậy.“Chuyện này… Ừm ừm, vâng, tông chủ, vậy ta chỉ đọc hai cái lớn nhất. Hai cáilớn nhất này, một cái là tin tức bên Trung Châu, một cái là tin tức liên quan tớiY Cốc thần bí trong truyền thuyết…”Chưởng quầy dừng một chút liền bắt đầu đọc.…Khách điếm Tiên Túy, lầu ba.Giọng nói của chưởng quầy quanh quẩn trên lầu ba hơi vắng vẻ.“Mười ngày trước, bên phía Trung Châu có một vị khách thần bí ghé thăm, vịkhách này vừa tới đã dấy lên chiến loạn, cuối cùng thống nhất tất cả hoàng triềuphàm tục, dùng phàm giới làm cơ sở thành lập nên Thánh Địa một phương.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Biết là tốt rồi, vậy hai người các ngươi hiện tại có biết tiếp theo phải làm gìchưa?”Diệp Lạc nhìn về phía Hoa Thần Y và Tô Hề.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hoa Thần Y và Tô Hề nhìn nhau, đồng thanh nói.“Biết là tốt rồi, đệ tử Vô Đạo Tông chúng ta ra ngoài nếu gặp phải nguy hiểmthì có thể nhờ đồng môn giúp đỡ. Hai người các ngươi cũng thế, nếu đến lúc đógặp phải nguy nan, cho dù là sư huynh sư tỷ nào cũng có thể tìm xin giúp đỡ,biết chưa?”Diệp Lạc lại dặn dò một phen.“Đại sư huynh, bọn ta biết rồi.”Hai người cũng vội vàng xác nhận lần nữa, tỏ vẻ mình đã biết rồi.Nghe thấy thế, Diệp Lạc mới có chút yên tâm.Sau đó nữa, ba người lại trò chuyện thêm một tí, sau đó Hoa Thần Y và Tô Hềbèn chuẩn bị đi. Hai người một người đi về phía Y Cốc, một người đi về phíaTrung Châu, rất có dáng vẻ tự mình đi về phía tương lai. Diệp Lạc cũng mộtđường tiễn hai người rời khỏi Thái Nhất Kiếm Tông.Ở sơn môn của Thái Nhất Kiếm Tông, Diệp Lạc cứ vậy nhìn bóng lưng haingười rời đi, trầm mặc không nói gì. Bên cạnh Diệp Lạc, một vị trưởng lão đitới.“Tông chủ, hai vị đại nhân kia đã rời đi.”Trưởng lão chắp tay nói.“Ừm, ta biết, ta chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi, ngươi lui ra đi.”Diệp Lạc nhẹ nhàng khoát tay, tùy ý nói.“Vâng, tông chủ.”Trưởng lão lập tức đáp một câu, sau đó ngoan ngoãn lui ra.Thấy trưởng lão kia đã đi, Diệp Lạc âm thầm thở dài.Nói thật, hắn ta không hề lo lắng cho Hoa Thần Y. Một Y Cốc mà thôi, theothực lực của Hoa Thần Y, muốn trấn áp rất đơn giản. Còn những mạng lướiquan hệ của Y Cốc ư?Mạng lưới quan hệ có cứng hơn cũng cứng bằng Vô Đạo Tông không?Người hắn ta lo lắng là Tô Hề, vị ngũ sư muội có chút ngốc nghếch này. Bảnlĩnh cũng không tệ, nhưng muốn xây dựng Thánh Địa ở Trung Châu, đây là mộtviệc không đơn giản. Nước Trung Châu rất sâu, tuy rằng Diệp Lạc không sợnhững cũng không muốn đối địch với toàn bộ Trung Châu. Không ngờ rằng vịngũ sư muội này lại trực tiếp tới Trung Châu…“Mà thôi, phái thêm người theo dõi đi.”Diệp Lạc sâu kín thở dài, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể quayngười trở về Thái Nhất Kiếm Tông của mình.…Tu tiên không màng năm tháng, thoáng cái đã qua ngàn vạn năm. Trong nháymắt lại gần hai tháng trôi qua.Bên ngoài Trung Châu, trong khách điếm Tiên Túy mới xây, lầu ba.Sở Duyên ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm một ly trà, thảnh thơi nhàn hạ.Hắn vừa thưởng thức trà vừa xuyên qua cửa sổ nhìn bức tượng của mình trongkhoảng sân rộng bên ngoài.“Tên chưởng quầy này đúng là biết làm việc, kêu hắn xây khách điếm, hắn cònxây một bức tượng cho ta, không tệ không tệ.”Sở Duyên cảm thấy cực kỳ hài lòng. Nhưng hài lòng thì hài lòng, nếu sau nàyngười khác tới khách điếm này ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nhìn bức tượng củahắn, hình như… hơi kỳ lạ?Sở Duyên nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.Được rồi được rồi, xây cũng đã xây rồi, bây giờ cũng không thể hủy đi được.Ngược lại là kiểm tra tông môn của hắn, tính thời gian cũng sắp tới rồi nhỉ?Trong lòng Sở Duyên suy tính.Hắn đoán sẽ trong vòng mấy ngày này. Sắp, cảnh giới sắp tới tay rồi.Ngay lúc tâm trạng của Sở Duyên dần dần trở nên sung sướng, bên ngoài vanglên tiếng gõ cửa.“Tông chủ, tông chủ, ngài có ở đây không?”Đó là giọng nói của chưởng quầy.“Vào đi.”Sở Duyên đè tất cả suy nghĩ trong đầu xuống, nhìn về phía cửa, mở miệng nói.Cót két…Cửa phòng bị đẩy vào.Chỉ thấy chưởng quầy chậm rãi đi đến, trong tay cầm một tờ giấy.“Tông chủ, đây là tin tức mới nhất bên phía bọn ta vừa thu thập được, ngàimuốn xem thử không? Để ta đọc cho ngài nghe nhé?”Chưởng quầy nhẹ giọng nói.“Ngươi đọc đi.”Sở Duyên đặt chén trà xuống, vẻ mặt tùy ý nói.“Vâng, tin tức lần này có hai cái lớn nhất, những tin tức nhỏ tổng cộng có bảymươi ba cái…”Chưởng quầy đang chuẩn bị đọc từng cái, lão ta còn chưa đọc tin tức đã bị SởDuyên đột ngột ngắt lời.“Trực tiếp đọc hai tin lớn nhất là được.”Sở Duyên khoát tay áo, mở miệng nói.Hắn không rảnh đi nghe nhiều tin tức như vậy.“Chuyện này… Ừm ừm, vâng, tông chủ, vậy ta chỉ đọc hai cái lớn nhất. Hai cáilớn nhất này, một cái là tin tức bên Trung Châu, một cái là tin tức liên quan tớiY Cốc thần bí trong truyền thuyết…”Chưởng quầy dừng một chút liền bắt đầu đọc.…Khách điếm Tiên Túy, lầu ba.Giọng nói của chưởng quầy quanh quẩn trên lầu ba hơi vắng vẻ.“Mười ngày trước, bên phía Trung Châu có một vị khách thần bí ghé thăm, vịkhách này vừa tới đã dấy lên chiến loạn, cuối cùng thống nhất tất cả hoàng triềuphàm tục, dùng phàm giới làm cơ sở thành lập nên Thánh Địa một phương.

Chương 605: Phê bình Hoa Thần Y