Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 613: Bạch Trạch ghen tị 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lần này hắn tuyệt đối sẽ không dùng hệ thống nữa. Hệ thống này không đángtin chút nào. Mẹ nó, rõ ràng đã nói chắc chắn sẽ phế, kết quả lại nói với hắn làxuất hiện yếu tố bất khả kháng. Ngươi nói yếu tố bất khả kháng thì là yếu tố bấtkhả kháng, nhưng hệ thống này lại đổ oan cho cái miệng của hắn, đúng là quáđáng má.Sở Duyên lẳng lặng móc ống thẻ từ trong túi trữ vật ra. So với hệ thống, bây giờhắn tin cái ống thẻ này hơn. Hắn nhớ rõ lúc trước khi hắn hỏi cái ống thẻ này,quẻ của ống thẻ này đã nói với hắn đệ tử của hắn sẽ thành tài, là tự hắn khôngtin mà thôi. Bây giờ Sở Duyên thật sự tin, hơn nữa hắn còn định sau này tìm đệtử sẽ lấy ống thẻ làm chủ, hệ thống dò xét làm phụ để đảm bảo hai lớp. Hắnkhông tin có ống thẻ cộng thêm hệ thống, hắn còn có thể không tìm ra đệ tử cóthể dạy phế.Sở Duyên cầm ống thẻ, đang định cầu quẻ thì đột nhiên như cảm giác được điềugì, ánh mắt dừng lại trên con đường bên ngoài núi Thiên Vụ. Hắn cảm thấy cóngười đang đi tới.Nói thật, chính bản thân Sở Duyên cũng không biết hắn cảm giác được có ngườiđang đi tới thế nào. Dường như từ khi hắn biến thành thể linh hồn thì có thể cảmgiác được những thứ này. Cụ thể thì chính Sở Duyên cũng không rõ lắm, nhưngSở Duyên biết có người đang đi tới, hắn cũng sẽ không chủ quan, lập tức điềuđộng điểm sáng màu vàng óng quanh người, mở trạng thái vô địch triệt để.Vốn Sở Duyên muốn thận trọng một chút, bây giờ dường như linh hồn của hắnvô cùng yếu ớt, nếu không có trạng thái vô địch rất dễ xong đời. Chẳng qua saukhi hắn điều động điểm sáng màu vàng óng quanh người, một cảnh tượng rấtthần kỳ đã xuất hiện. Điểm sáng màu vàng óng quanh người Sở Duyên độtnhiên dung nhập vào thể linh hồn của hắn. Ngay sau đó, trên người của SởDuyên bùng lên ánh sáng vàng kim chói mắt. Từ xa nhìn lại, Sở Duyên như hóathành người bằng vàng, từng cử chỉ đều mang theo đại thế của thiên địa.“Hửm? Trạng thái vô địch còn có thể dung hợp với linh hồn sao?”Sở Duyên cúi đầu nhìn hai tay mình, cả người đều ngơ ngác.Không ngờ rằng sau khi biến thành linh hồn, sử dụng trạng thái vô địch lại cóthể dung hợp với trạng thái vô địch.Sở Duyên vừa định kiểm tra một chút sau khi dung hợp sẽ xảy ra chuyện gì,đúng lúc này trên con đường bên dưới sơn môn, một giọng nói từ bên dướitruyền lên.“Sở đạo hữu có ở đó không?”Bên dưới, Bạch Trạch dẫn theo Ninh Phàm đi tới, trên tay Ninh Phàm còn cầmmột cái đĩa lớn không biết đựng thứ gì.“Sở đạo hữu mau tới đây, đồ đệ nhà ta nghe nói sắp tới giao thừa của phàm trầnnên làm một chậu sủi cảo lớn, để cho chúng ta cũng trải nghiệm thử ngày lễ củaphàm trần, ngươi mau tới đây thưởng thức đi.”Bạch Trạch vừa đi lên vừa mở miệng nói, trong giọng nói của lão ta tràn đầykiêu ngạo.Xem đi, đệ tử nhà ta cũng biết thương sư tôn, cũng biết hiếu kính sư tôn, đệ tửcủa Sở đạo hữu ngươi có từng làm như vậy chưa.Rõ ràng lão ta tới để khoe đệ tử. Chỉ có điều sau khi Bạch Trạch tới nơi, nhìnthấy Sở Duyên toàn thân lập lòe ánh sáng vàng thì ngây ngẩn cả người, mùighen tị nồng nặc lập tức bốc lên đầu.Sở đạo hữu lại hợp tác với thiên đạo sâu sắc hơn rồi sao?Tại sao đến giờ ta vẫn không hề có cảm giác hợp tác với thiên đạo gì vậy?Bạch Trạch ghen tị.…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn.Vào đêm, Sở Duyên nhìn một chậu sủi cảo lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư.Linh hồn thể không ăn được đồ, ngay cả mùi hương đều không thể ngửi được,điều này khiến Sở Duyên vô cùng buồn rầu.Còn bên cạnh hắn, Ninh Phàm ngồi ở đó, đang ăn rất nhiều.Bạch Trạch thì ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, không biết suy nghĩ cái gì, chỉtrong nháy mắt luôn mang theo đau khổ và ghen tị tán không đi.Bạch Trạch như vậy đâu gọi là khổ, đó gọi là chua xót.Một đệ tử của lão ta còn chưa dạy thành công, nhìn Sở đạo hữu người ta xem,đều đã hợp tác với Thiên Địa tới mức độ này.Vậy mà lực lượng Thánh Địa đã tương dung với cơ thể.Hâm mộ quá mà.Nhìn lại lão ta một chút.Thiên Địa ngay cả một chút ngon ngọt cũng không cho lão ta.Lão ta khổ quá mà.Bạch Trạch hít sâu một hơi.Có khả năng là vì, đệ tử của lão ta còn chưa tính thành tài?Không bằng, lão ta lại đi tìm đệ tử mới tiếp.Dựa vào Ninh Phàm này, Bạch Trạch cảm thấy…Có khả năng cả đời lão ta khó mà được Thiên Địa ưu ái.Cả đời cũng không có khả năng có thể “hợp tác” với Thiên Địa.Nghĩ tới đây, Bạch Trạch đứng dậy, dự định tạm biệt với Sở Duyên.“Sở đạo hữu.”Bạch Trạch nhìn Sở Duyên, nhẹ giọng nói một câu.“Hả? Sao thế?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trạch, mở miệng hỏi.“Sao đạo hữu không ăn sủi cảo?”Bạch Trạch thấy Sở Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm sủi cảo, không có ý muốnăn, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lần này hắn tuyệt đối sẽ không dùng hệ thống nữa. Hệ thống này không đángtin chút nào. Mẹ nó, rõ ràng đã nói chắc chắn sẽ phế, kết quả lại nói với hắn làxuất hiện yếu tố bất khả kháng. Ngươi nói yếu tố bất khả kháng thì là yếu tố bấtkhả kháng, nhưng hệ thống này lại đổ oan cho cái miệng của hắn, đúng là quáđáng má.Sở Duyên lẳng lặng móc ống thẻ từ trong túi trữ vật ra. So với hệ thống, bây giờhắn tin cái ống thẻ này hơn. Hắn nhớ rõ lúc trước khi hắn hỏi cái ống thẻ này,quẻ của ống thẻ này đã nói với hắn đệ tử của hắn sẽ thành tài, là tự hắn khôngtin mà thôi. Bây giờ Sở Duyên thật sự tin, hơn nữa hắn còn định sau này tìm đệtử sẽ lấy ống thẻ làm chủ, hệ thống dò xét làm phụ để đảm bảo hai lớp. Hắnkhông tin có ống thẻ cộng thêm hệ thống, hắn còn có thể không tìm ra đệ tử cóthể dạy phế.Sở Duyên cầm ống thẻ, đang định cầu quẻ thì đột nhiên như cảm giác được điềugì, ánh mắt dừng lại trên con đường bên ngoài núi Thiên Vụ. Hắn cảm thấy cóngười đang đi tới.Nói thật, chính bản thân Sở Duyên cũng không biết hắn cảm giác được có ngườiđang đi tới thế nào. Dường như từ khi hắn biến thành thể linh hồn thì có thể cảmgiác được những thứ này. Cụ thể thì chính Sở Duyên cũng không rõ lắm, nhưngSở Duyên biết có người đang đi tới, hắn cũng sẽ không chủ quan, lập tức điềuđộng điểm sáng màu vàng óng quanh người, mở trạng thái vô địch triệt để.Vốn Sở Duyên muốn thận trọng một chút, bây giờ dường như linh hồn của hắnvô cùng yếu ớt, nếu không có trạng thái vô địch rất dễ xong đời. Chẳng qua saukhi hắn điều động điểm sáng màu vàng óng quanh người, một cảnh tượng rấtthần kỳ đã xuất hiện. Điểm sáng màu vàng óng quanh người Sở Duyên độtnhiên dung nhập vào thể linh hồn của hắn. Ngay sau đó, trên người của SởDuyên bùng lên ánh sáng vàng kim chói mắt. Từ xa nhìn lại, Sở Duyên như hóathành người bằng vàng, từng cử chỉ đều mang theo đại thế của thiên địa.“Hửm? Trạng thái vô địch còn có thể dung hợp với linh hồn sao?”Sở Duyên cúi đầu nhìn hai tay mình, cả người đều ngơ ngác.Không ngờ rằng sau khi biến thành linh hồn, sử dụng trạng thái vô địch lại cóthể dung hợp với trạng thái vô địch.Sở Duyên vừa định kiểm tra một chút sau khi dung hợp sẽ xảy ra chuyện gì,đúng lúc này trên con đường bên dưới sơn môn, một giọng nói từ bên dướitruyền lên.“Sở đạo hữu có ở đó không?”Bên dưới, Bạch Trạch dẫn theo Ninh Phàm đi tới, trên tay Ninh Phàm còn cầmmột cái đĩa lớn không biết đựng thứ gì.“Sở đạo hữu mau tới đây, đồ đệ nhà ta nghe nói sắp tới giao thừa của phàm trầnnên làm một chậu sủi cảo lớn, để cho chúng ta cũng trải nghiệm thử ngày lễ củaphàm trần, ngươi mau tới đây thưởng thức đi.”Bạch Trạch vừa đi lên vừa mở miệng nói, trong giọng nói của lão ta tràn đầykiêu ngạo.Xem đi, đệ tử nhà ta cũng biết thương sư tôn, cũng biết hiếu kính sư tôn, đệ tửcủa Sở đạo hữu ngươi có từng làm như vậy chưa.Rõ ràng lão ta tới để khoe đệ tử. Chỉ có điều sau khi Bạch Trạch tới nơi, nhìnthấy Sở Duyên toàn thân lập lòe ánh sáng vàng thì ngây ngẩn cả người, mùighen tị nồng nặc lập tức bốc lên đầu.Sở đạo hữu lại hợp tác với thiên đạo sâu sắc hơn rồi sao?Tại sao đến giờ ta vẫn không hề có cảm giác hợp tác với thiên đạo gì vậy?Bạch Trạch ghen tị.…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn.Vào đêm, Sở Duyên nhìn một chậu sủi cảo lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư.Linh hồn thể không ăn được đồ, ngay cả mùi hương đều không thể ngửi được,điều này khiến Sở Duyên vô cùng buồn rầu.Còn bên cạnh hắn, Ninh Phàm ngồi ở đó, đang ăn rất nhiều.Bạch Trạch thì ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, không biết suy nghĩ cái gì, chỉtrong nháy mắt luôn mang theo đau khổ và ghen tị tán không đi.Bạch Trạch như vậy đâu gọi là khổ, đó gọi là chua xót.Một đệ tử của lão ta còn chưa dạy thành công, nhìn Sở đạo hữu người ta xem,đều đã hợp tác với Thiên Địa tới mức độ này.Vậy mà lực lượng Thánh Địa đã tương dung với cơ thể.Hâm mộ quá mà.Nhìn lại lão ta một chút.Thiên Địa ngay cả một chút ngon ngọt cũng không cho lão ta.Lão ta khổ quá mà.Bạch Trạch hít sâu một hơi.Có khả năng là vì, đệ tử của lão ta còn chưa tính thành tài?Không bằng, lão ta lại đi tìm đệ tử mới tiếp.Dựa vào Ninh Phàm này, Bạch Trạch cảm thấy…Có khả năng cả đời lão ta khó mà được Thiên Địa ưu ái.Cả đời cũng không có khả năng có thể “hợp tác” với Thiên Địa.Nghĩ tới đây, Bạch Trạch đứng dậy, dự định tạm biệt với Sở Duyên.“Sở đạo hữu.”Bạch Trạch nhìn Sở Duyên, nhẹ giọng nói một câu.“Hả? Sao thế?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trạch, mở miệng hỏi.“Sao đạo hữu không ăn sủi cảo?”Bạch Trạch thấy Sở Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm sủi cảo, không có ý muốnăn, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lần này hắn tuyệt đối sẽ không dùng hệ thống nữa. Hệ thống này không đángtin chút nào. Mẹ nó, rõ ràng đã nói chắc chắn sẽ phế, kết quả lại nói với hắn làxuất hiện yếu tố bất khả kháng. Ngươi nói yếu tố bất khả kháng thì là yếu tố bấtkhả kháng, nhưng hệ thống này lại đổ oan cho cái miệng của hắn, đúng là quáđáng má.Sở Duyên lẳng lặng móc ống thẻ từ trong túi trữ vật ra. So với hệ thống, bây giờhắn tin cái ống thẻ này hơn. Hắn nhớ rõ lúc trước khi hắn hỏi cái ống thẻ này,quẻ của ống thẻ này đã nói với hắn đệ tử của hắn sẽ thành tài, là tự hắn khôngtin mà thôi. Bây giờ Sở Duyên thật sự tin, hơn nữa hắn còn định sau này tìm đệtử sẽ lấy ống thẻ làm chủ, hệ thống dò xét làm phụ để đảm bảo hai lớp. Hắnkhông tin có ống thẻ cộng thêm hệ thống, hắn còn có thể không tìm ra đệ tử cóthể dạy phế.Sở Duyên cầm ống thẻ, đang định cầu quẻ thì đột nhiên như cảm giác được điềugì, ánh mắt dừng lại trên con đường bên ngoài núi Thiên Vụ. Hắn cảm thấy cóngười đang đi tới.Nói thật, chính bản thân Sở Duyên cũng không biết hắn cảm giác được có ngườiđang đi tới thế nào. Dường như từ khi hắn biến thành thể linh hồn thì có thể cảmgiác được những thứ này. Cụ thể thì chính Sở Duyên cũng không rõ lắm, nhưngSở Duyên biết có người đang đi tới, hắn cũng sẽ không chủ quan, lập tức điềuđộng điểm sáng màu vàng óng quanh người, mở trạng thái vô địch triệt để.Vốn Sở Duyên muốn thận trọng một chút, bây giờ dường như linh hồn của hắnvô cùng yếu ớt, nếu không có trạng thái vô địch rất dễ xong đời. Chẳng qua saukhi hắn điều động điểm sáng màu vàng óng quanh người, một cảnh tượng rấtthần kỳ đã xuất hiện. Điểm sáng màu vàng óng quanh người Sở Duyên độtnhiên dung nhập vào thể linh hồn của hắn. Ngay sau đó, trên người của SởDuyên bùng lên ánh sáng vàng kim chói mắt. Từ xa nhìn lại, Sở Duyên như hóathành người bằng vàng, từng cử chỉ đều mang theo đại thế của thiên địa.“Hửm? Trạng thái vô địch còn có thể dung hợp với linh hồn sao?”Sở Duyên cúi đầu nhìn hai tay mình, cả người đều ngơ ngác.Không ngờ rằng sau khi biến thành linh hồn, sử dụng trạng thái vô địch lại cóthể dung hợp với trạng thái vô địch.Sở Duyên vừa định kiểm tra một chút sau khi dung hợp sẽ xảy ra chuyện gì,đúng lúc này trên con đường bên dưới sơn môn, một giọng nói từ bên dướitruyền lên.“Sở đạo hữu có ở đó không?”Bên dưới, Bạch Trạch dẫn theo Ninh Phàm đi tới, trên tay Ninh Phàm còn cầmmột cái đĩa lớn không biết đựng thứ gì.“Sở đạo hữu mau tới đây, đồ đệ nhà ta nghe nói sắp tới giao thừa của phàm trầnnên làm một chậu sủi cảo lớn, để cho chúng ta cũng trải nghiệm thử ngày lễ củaphàm trần, ngươi mau tới đây thưởng thức đi.”Bạch Trạch vừa đi lên vừa mở miệng nói, trong giọng nói của lão ta tràn đầykiêu ngạo.Xem đi, đệ tử nhà ta cũng biết thương sư tôn, cũng biết hiếu kính sư tôn, đệ tửcủa Sở đạo hữu ngươi có từng làm như vậy chưa.Rõ ràng lão ta tới để khoe đệ tử. Chỉ có điều sau khi Bạch Trạch tới nơi, nhìnthấy Sở Duyên toàn thân lập lòe ánh sáng vàng thì ngây ngẩn cả người, mùighen tị nồng nặc lập tức bốc lên đầu.Sở đạo hữu lại hợp tác với thiên đạo sâu sắc hơn rồi sao?Tại sao đến giờ ta vẫn không hề có cảm giác hợp tác với thiên đạo gì vậy?Bạch Trạch ghen tị.…Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, chỗ sơn môn.Vào đêm, Sở Duyên nhìn một chậu sủi cảo lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư.Linh hồn thể không ăn được đồ, ngay cả mùi hương đều không thể ngửi được,điều này khiến Sở Duyên vô cùng buồn rầu.Còn bên cạnh hắn, Ninh Phàm ngồi ở đó, đang ăn rất nhiều.Bạch Trạch thì ngẩng đầu lên nhìn vòm trời, không biết suy nghĩ cái gì, chỉtrong nháy mắt luôn mang theo đau khổ và ghen tị tán không đi.Bạch Trạch như vậy đâu gọi là khổ, đó gọi là chua xót.Một đệ tử của lão ta còn chưa dạy thành công, nhìn Sở đạo hữu người ta xem,đều đã hợp tác với Thiên Địa tới mức độ này.Vậy mà lực lượng Thánh Địa đã tương dung với cơ thể.Hâm mộ quá mà.Nhìn lại lão ta một chút.Thiên Địa ngay cả một chút ngon ngọt cũng không cho lão ta.Lão ta khổ quá mà.Bạch Trạch hít sâu một hơi.Có khả năng là vì, đệ tử của lão ta còn chưa tính thành tài?Không bằng, lão ta lại đi tìm đệ tử mới tiếp.Dựa vào Ninh Phàm này, Bạch Trạch cảm thấy…Có khả năng cả đời lão ta khó mà được Thiên Địa ưu ái.Cả đời cũng không có khả năng có thể “hợp tác” với Thiên Địa.Nghĩ tới đây, Bạch Trạch đứng dậy, dự định tạm biệt với Sở Duyên.“Sở đạo hữu.”Bạch Trạch nhìn Sở Duyên, nhẹ giọng nói một câu.“Hả? Sao thế?”Sở Duyên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trạch, mở miệng hỏi.“Sao đạo hữu không ăn sủi cảo?”Bạch Trạch thấy Sở Duyên vẫn luôn nhìn chằm chằm sủi cảo, không có ý muốnăn, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Chương 613: Bạch Trạch ghen tị 2