Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 614: Nhìn tây bắc, bắn Thiên Lang 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Bổn tọa… Bổn tọa sớm không ăn khói lửa nhân gian nhiều năm, nhìn làđược.”Sở Duyên cố kéo lý do.Linh hồn không ăn được thứ gì = không ăn khói lửa nhân gian.Chuyện này không khác mấy đúng không.“Vậy à…”Bạch Trạch khẽ gật đầu, bày tỏ đã rõ, lão ta hoàn toàn quên mất lúc trước cònthấy Sở Duyên đang ăn gì đó.Lúc này lão ta chỉ nghĩ tới chuyện đi đâu tìm đệ tử, không có tâm tư suy nghĩchuyện khác.Lão ta trái lo phải nghĩ, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.Lão ta có thể thỉnh giáo Sở Duyên một chút, đi đâu tìm được đệ tử hay không?Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Trạch vẫn hạ quyết tâm, dự định thỉnh giáo Sở Duyênmột chút.“Chuyện đó, Sở đạo hữu, ngươi có thể theo ta tới đây một lát không?”Bạch Trạch nhìn thoáng qua Ninh Phàm đang ăn, đi tới bên cạnh một vùng rừngrậm nhỏ, vẫy tay với Sở Duyên.Ý bảo Sở Duyên tới đây.Sở Duyên thấy thế, cũng nhìn thoáng qua Ninh Phàm, hiểu rõ ý của Bạch Trạch,không muốn Ninh Phàm nghe thấy được.Có chuyện gì không thể nói cho Ninh Phàm biết sao?Hơn nữa người này chỉ mải ăn, giống như căn bản không có tâm tư chú ý tớichuyện khác?Sở Duyên cảm thấy hoang mang, nhưng hắn vẫn đứng dậy nhìn thoáng quaNinh Phàm.Hai người một đường đi tới bên cạnh vùng rừng rậm nhỏ.Bên vùng rừng rậm nhỏ này vì ánh trăng không chiếu tới, cho nên tối tăm hơnnhiều.Nhưng mà quanh người Sở Duyên đều lóe lên kim quang chói mắt, rõ ràng nhưtiểu kim nhân, hắn đi lại giống như bóng đèn đang hành tẩu, lập tức chiếu sángcả vùng rừng rậm.“Bạch đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.Hắn cúi đầu nhìn tên cảnh giới Luyện Khí này.Lúc trước Sở mỗ ghét cảnh giới Luyện Khí, đơn thuần cảm thấy cảnh giớiLuyện Khí chính là cặn bã.Bây giờ thì khác…Cảnh giới Luyện Khí cùi bắp thì cùi bắp, nhưng ít nhất vẫn còn cơ thể.“Sở đạo hữu, là thế này, ta tính đi tìm đệ tử một lần nữa, nhưng không biết điđâu tìm đệ tử có thiên phú cường đại, muốn đạo hữu nhắc nhở một chút…”Bạch Trạch nói ra quyết định của mình một chút.Lão ta muốn tìm một số đệ tử thiên phú tốt, tốt nhất là ngoan một chút, có thểnói là người cũng được, hay là yêu cũng không sao cả, chỉ cần phù hợp điềukiện.Cho dù là một số sinh vật kỳ lạ cổ quái, lão ta cũng có thể chấp nhận.Bạch Trạch hèn mọn, online thỉnh cầu trợ giúp…Sau khi Sở Duyên nghe xong, sắc mặt vô cùng kỳ lạ nhìn Bạch Trạch.Hắn nhớ rõ thiên phú của Ninh Phàm không tệ mà.Ngay cả thiên phú của Ninh Phàm cũng bất mãn sao?Điều này khiến Sở Duyên không khỏi suy nghĩ sâu xa.Như vậy thiên phú phải mạnh cỡ nào mới khiến Bạch Trạch hài lòng?Hơn nữa, một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như Bạch Trạch, vậy mà muốndạy ra đệ tử thiên phú tuyệt luân.Sở Duyên vốn muốn nói hai câu, nhưng mà nhìn ánh mắt “khát vọng” của BạchTrạch, Sở Duyên xấu hổ từ chối.Nghĩ một lát, vẫn gật đầu đồng ý.“Vậy được rồi.”“Bạch đạo hữu ngươi đợi một lát, ta dùng chí bảo tìm kiếm giúp ngươi.”Sở Duyên nói như vậy.Nghe thấy những lời này, Bạch Trạch còn định nói gì đó bất ngờ sửng sốt.Chuyện này còn cần chí bảo tính sao?Chắc chắn không đùa lão ta chứ?Ở trong ánh mắt hoang mang của Bạch Trạch, Sở Duyên chậm rãi lấy chí bảohuyền học “ống thẻ” của hắn ra.Ngay sau đó, trên ống thẻ có quẻ bay ra, rơi xuống đất.“Đạo hữu tiến lên thăm dò xem, đáp án ngươi muốn ở bên trong.”Sở Duyên thản nhiên nói.Sau khi nói xong, hắn chậm rãi xoay người, chắp hai tay ở sau lưng.Loại khí thế cao nhân này vô cùng tự nhiên diễn sinh ra.Bên kia, Bạch Trạch hoàn toàn nhìn tới sững sờ.Lão ta nhìn ống thẻ trên tay Sở Duyên, lại nhìn quẻ rơi trên mặt đất.Với nhãn lực của lão ta, không khó nhìn ra, ống thẻ của Sở Duyên là hỏi thiêncầu.Chuyện này…Sở đạo hữu đã thông đồng làm bậy với Thiên Địa tới mức độ này ư?Lão ta cũng muốn thông đồng làm bậy như vậy.Bạch Trạch chua xót, trong lòng tràn ngập ghen tị.Lão ta nhặt quẻ kia lên xem, lão ta liếc mắt một cái thì giật mình, ngẩng đầunhìn về phía tây bắc.“Đạo hữu, có thể ngộ ra chưa?”Sở Duyên không xoay người, cứ nhẹ giọng mở miệng như vậy.“Đa tạ Sở đạo hữu tương trợ, ta hiểu được, đạo hữu, quẻ này trả lại cho ngươi,đệ tử này của ta, có khả năng cần đạo hữu giúp chiếu cố một chút, ta muốn đíchthân tới một chuyến.”Bạch Trạch nói một câu như vậy.Sau khi lão ta nói xong, cũng không đợi Sở Duyên đáp lời, ném quẻ về phía SởDuyên, sau đó rời khỏi núi Thiên Vụ.“Không phải, Bạch đạo hữu, ngươi đợi đã, ngươi cứ ném Ninh Phàm…”Sở Duyên vội vàng xoay người, cầm thẻ kia, vừa định từ chối chiếu cố tên NinhPhàm này.Nhưng quay người lại, Bạch Trạch đã chạy mất.Đúng là chạy đi, giống như Sở Duyên mở miệng ngăn cản.“Này…”Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Bổn tọa… Bổn tọa sớm không ăn khói lửa nhân gian nhiều năm, nhìn làđược.”Sở Duyên cố kéo lý do.Linh hồn không ăn được thứ gì = không ăn khói lửa nhân gian.Chuyện này không khác mấy đúng không.“Vậy à…”Bạch Trạch khẽ gật đầu, bày tỏ đã rõ, lão ta hoàn toàn quên mất lúc trước cònthấy Sở Duyên đang ăn gì đó.Lúc này lão ta chỉ nghĩ tới chuyện đi đâu tìm đệ tử, không có tâm tư suy nghĩchuyện khác.Lão ta trái lo phải nghĩ, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.Lão ta có thể thỉnh giáo Sở Duyên một chút, đi đâu tìm được đệ tử hay không?Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Trạch vẫn hạ quyết tâm, dự định thỉnh giáo Sở Duyênmột chút.“Chuyện đó, Sở đạo hữu, ngươi có thể theo ta tới đây một lát không?”Bạch Trạch nhìn thoáng qua Ninh Phàm đang ăn, đi tới bên cạnh một vùng rừngrậm nhỏ, vẫy tay với Sở Duyên.Ý bảo Sở Duyên tới đây.Sở Duyên thấy thế, cũng nhìn thoáng qua Ninh Phàm, hiểu rõ ý của Bạch Trạch,không muốn Ninh Phàm nghe thấy được.Có chuyện gì không thể nói cho Ninh Phàm biết sao?Hơn nữa người này chỉ mải ăn, giống như căn bản không có tâm tư chú ý tớichuyện khác?Sở Duyên cảm thấy hoang mang, nhưng hắn vẫn đứng dậy nhìn thoáng quaNinh Phàm.Hai người một đường đi tới bên cạnh vùng rừng rậm nhỏ.Bên vùng rừng rậm nhỏ này vì ánh trăng không chiếu tới, cho nên tối tăm hơnnhiều.Nhưng mà quanh người Sở Duyên đều lóe lên kim quang chói mắt, rõ ràng nhưtiểu kim nhân, hắn đi lại giống như bóng đèn đang hành tẩu, lập tức chiếu sángcả vùng rừng rậm.“Bạch đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.Hắn cúi đầu nhìn tên cảnh giới Luyện Khí này.Lúc trước Sở mỗ ghét cảnh giới Luyện Khí, đơn thuần cảm thấy cảnh giớiLuyện Khí chính là cặn bã.Bây giờ thì khác…Cảnh giới Luyện Khí cùi bắp thì cùi bắp, nhưng ít nhất vẫn còn cơ thể.“Sở đạo hữu, là thế này, ta tính đi tìm đệ tử một lần nữa, nhưng không biết điđâu tìm đệ tử có thiên phú cường đại, muốn đạo hữu nhắc nhở một chút…”Bạch Trạch nói ra quyết định của mình một chút.Lão ta muốn tìm một số đệ tử thiên phú tốt, tốt nhất là ngoan một chút, có thểnói là người cũng được, hay là yêu cũng không sao cả, chỉ cần phù hợp điềukiện.Cho dù là một số sinh vật kỳ lạ cổ quái, lão ta cũng có thể chấp nhận.Bạch Trạch hèn mọn, online thỉnh cầu trợ giúp…Sau khi Sở Duyên nghe xong, sắc mặt vô cùng kỳ lạ nhìn Bạch Trạch.Hắn nhớ rõ thiên phú của Ninh Phàm không tệ mà.Ngay cả thiên phú của Ninh Phàm cũng bất mãn sao?Điều này khiến Sở Duyên không khỏi suy nghĩ sâu xa.Như vậy thiên phú phải mạnh cỡ nào mới khiến Bạch Trạch hài lòng?Hơn nữa, một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như Bạch Trạch, vậy mà muốndạy ra đệ tử thiên phú tuyệt luân.Sở Duyên vốn muốn nói hai câu, nhưng mà nhìn ánh mắt “khát vọng” của BạchTrạch, Sở Duyên xấu hổ từ chối.Nghĩ một lát, vẫn gật đầu đồng ý.“Vậy được rồi.”“Bạch đạo hữu ngươi đợi một lát, ta dùng chí bảo tìm kiếm giúp ngươi.”Sở Duyên nói như vậy.Nghe thấy những lời này, Bạch Trạch còn định nói gì đó bất ngờ sửng sốt.Chuyện này còn cần chí bảo tính sao?Chắc chắn không đùa lão ta chứ?Ở trong ánh mắt hoang mang của Bạch Trạch, Sở Duyên chậm rãi lấy chí bảohuyền học “ống thẻ” của hắn ra.Ngay sau đó, trên ống thẻ có quẻ bay ra, rơi xuống đất.“Đạo hữu tiến lên thăm dò xem, đáp án ngươi muốn ở bên trong.”Sở Duyên thản nhiên nói.Sau khi nói xong, hắn chậm rãi xoay người, chắp hai tay ở sau lưng.Loại khí thế cao nhân này vô cùng tự nhiên diễn sinh ra.Bên kia, Bạch Trạch hoàn toàn nhìn tới sững sờ.Lão ta nhìn ống thẻ trên tay Sở Duyên, lại nhìn quẻ rơi trên mặt đất.Với nhãn lực của lão ta, không khó nhìn ra, ống thẻ của Sở Duyên là hỏi thiêncầu.Chuyện này…Sở đạo hữu đã thông đồng làm bậy với Thiên Địa tới mức độ này ư?Lão ta cũng muốn thông đồng làm bậy như vậy.Bạch Trạch chua xót, trong lòng tràn ngập ghen tị.Lão ta nhặt quẻ kia lên xem, lão ta liếc mắt một cái thì giật mình, ngẩng đầunhìn về phía tây bắc.“Đạo hữu, có thể ngộ ra chưa?”Sở Duyên không xoay người, cứ nhẹ giọng mở miệng như vậy.“Đa tạ Sở đạo hữu tương trợ, ta hiểu được, đạo hữu, quẻ này trả lại cho ngươi,đệ tử này của ta, có khả năng cần đạo hữu giúp chiếu cố một chút, ta muốn đíchthân tới một chuyến.”Bạch Trạch nói một câu như vậy.Sau khi lão ta nói xong, cũng không đợi Sở Duyên đáp lời, ném quẻ về phía SởDuyên, sau đó rời khỏi núi Thiên Vụ.“Không phải, Bạch đạo hữu, ngươi đợi đã, ngươi cứ ném Ninh Phàm…”Sở Duyên vội vàng xoay người, cầm thẻ kia, vừa định từ chối chiếu cố tên NinhPhàm này.Nhưng quay người lại, Bạch Trạch đã chạy mất.Đúng là chạy đi, giống như Sở Duyên mở miệng ngăn cản.“Này…”Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Bổn tọa… Bổn tọa sớm không ăn khói lửa nhân gian nhiều năm, nhìn làđược.”Sở Duyên cố kéo lý do.Linh hồn không ăn được thứ gì = không ăn khói lửa nhân gian.Chuyện này không khác mấy đúng không.“Vậy à…”Bạch Trạch khẽ gật đầu, bày tỏ đã rõ, lão ta hoàn toàn quên mất lúc trước cònthấy Sở Duyên đang ăn gì đó.Lúc này lão ta chỉ nghĩ tới chuyện đi đâu tìm đệ tử, không có tâm tư suy nghĩchuyện khác.Lão ta trái lo phải nghĩ, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Sở Duyên.Lão ta có thể thỉnh giáo Sở Duyên một chút, đi đâu tìm được đệ tử hay không?Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Trạch vẫn hạ quyết tâm, dự định thỉnh giáo Sở Duyênmột chút.“Chuyện đó, Sở đạo hữu, ngươi có thể theo ta tới đây một lát không?”Bạch Trạch nhìn thoáng qua Ninh Phàm đang ăn, đi tới bên cạnh một vùng rừngrậm nhỏ, vẫy tay với Sở Duyên.Ý bảo Sở Duyên tới đây.Sở Duyên thấy thế, cũng nhìn thoáng qua Ninh Phàm, hiểu rõ ý của Bạch Trạch,không muốn Ninh Phàm nghe thấy được.Có chuyện gì không thể nói cho Ninh Phàm biết sao?Hơn nữa người này chỉ mải ăn, giống như căn bản không có tâm tư chú ý tớichuyện khác?Sở Duyên cảm thấy hoang mang, nhưng hắn vẫn đứng dậy nhìn thoáng quaNinh Phàm.Hai người một đường đi tới bên cạnh vùng rừng rậm nhỏ.Bên vùng rừng rậm nhỏ này vì ánh trăng không chiếu tới, cho nên tối tăm hơnnhiều.Nhưng mà quanh người Sở Duyên đều lóe lên kim quang chói mắt, rõ ràng nhưtiểu kim nhân, hắn đi lại giống như bóng đèn đang hành tẩu, lập tức chiếu sángcả vùng rừng rậm.“Bạch đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?”Sở Duyên mở miệng hỏi.Hắn cúi đầu nhìn tên cảnh giới Luyện Khí này.Lúc trước Sở mỗ ghét cảnh giới Luyện Khí, đơn thuần cảm thấy cảnh giớiLuyện Khí chính là cặn bã.Bây giờ thì khác…Cảnh giới Luyện Khí cùi bắp thì cùi bắp, nhưng ít nhất vẫn còn cơ thể.“Sở đạo hữu, là thế này, ta tính đi tìm đệ tử một lần nữa, nhưng không biết điđâu tìm đệ tử có thiên phú cường đại, muốn đạo hữu nhắc nhở một chút…”Bạch Trạch nói ra quyết định của mình một chút.Lão ta muốn tìm một số đệ tử thiên phú tốt, tốt nhất là ngoan một chút, có thểnói là người cũng được, hay là yêu cũng không sao cả, chỉ cần phù hợp điềukiện.Cho dù là một số sinh vật kỳ lạ cổ quái, lão ta cũng có thể chấp nhận.Bạch Trạch hèn mọn, online thỉnh cầu trợ giúp…Sau khi Sở Duyên nghe xong, sắc mặt vô cùng kỳ lạ nhìn Bạch Trạch.Hắn nhớ rõ thiên phú của Ninh Phàm không tệ mà.Ngay cả thiên phú của Ninh Phàm cũng bất mãn sao?Điều này khiến Sở Duyên không khỏi suy nghĩ sâu xa.Như vậy thiên phú phải mạnh cỡ nào mới khiến Bạch Trạch hài lòng?Hơn nữa, một tên cặn bã cảnh giới Luyện Khí như Bạch Trạch, vậy mà muốndạy ra đệ tử thiên phú tuyệt luân.Sở Duyên vốn muốn nói hai câu, nhưng mà nhìn ánh mắt “khát vọng” của BạchTrạch, Sở Duyên xấu hổ từ chối.Nghĩ một lát, vẫn gật đầu đồng ý.“Vậy được rồi.”“Bạch đạo hữu ngươi đợi một lát, ta dùng chí bảo tìm kiếm giúp ngươi.”Sở Duyên nói như vậy.Nghe thấy những lời này, Bạch Trạch còn định nói gì đó bất ngờ sửng sốt.Chuyện này còn cần chí bảo tính sao?Chắc chắn không đùa lão ta chứ?Ở trong ánh mắt hoang mang của Bạch Trạch, Sở Duyên chậm rãi lấy chí bảohuyền học “ống thẻ” của hắn ra.Ngay sau đó, trên ống thẻ có quẻ bay ra, rơi xuống đất.“Đạo hữu tiến lên thăm dò xem, đáp án ngươi muốn ở bên trong.”Sở Duyên thản nhiên nói.Sau khi nói xong, hắn chậm rãi xoay người, chắp hai tay ở sau lưng.Loại khí thế cao nhân này vô cùng tự nhiên diễn sinh ra.Bên kia, Bạch Trạch hoàn toàn nhìn tới sững sờ.Lão ta nhìn ống thẻ trên tay Sở Duyên, lại nhìn quẻ rơi trên mặt đất.Với nhãn lực của lão ta, không khó nhìn ra, ống thẻ của Sở Duyên là hỏi thiêncầu.Chuyện này…Sở đạo hữu đã thông đồng làm bậy với Thiên Địa tới mức độ này ư?Lão ta cũng muốn thông đồng làm bậy như vậy.Bạch Trạch chua xót, trong lòng tràn ngập ghen tị.Lão ta nhặt quẻ kia lên xem, lão ta liếc mắt một cái thì giật mình, ngẩng đầunhìn về phía tây bắc.“Đạo hữu, có thể ngộ ra chưa?”Sở Duyên không xoay người, cứ nhẹ giọng mở miệng như vậy.“Đa tạ Sở đạo hữu tương trợ, ta hiểu được, đạo hữu, quẻ này trả lại cho ngươi,đệ tử này của ta, có khả năng cần đạo hữu giúp chiếu cố một chút, ta muốn đíchthân tới một chuyến.”Bạch Trạch nói một câu như vậy.Sau khi lão ta nói xong, cũng không đợi Sở Duyên đáp lời, ném quẻ về phía SởDuyên, sau đó rời khỏi núi Thiên Vụ.“Không phải, Bạch đạo hữu, ngươi đợi đã, ngươi cứ ném Ninh Phàm…”Sở Duyên vội vàng xoay người, cầm thẻ kia, vừa định từ chối chiếu cố tên NinhPhàm này.Nhưng quay người lại, Bạch Trạch đã chạy mất.Đúng là chạy đi, giống như Sở Duyên mở miệng ngăn cản.“Này…”Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật.