Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 615: Nhìn tây bắc, bắn Thiên Lang 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bảo hắn chiếu cố Ninh Phàm mỗi ngày đều kêu rút đao, rút đao với mọi thứsao?Chuyện này thực sự có chút khó làm.Chuyện này cũng vì tại hắn, vì sao lúc trước lại lừa gạt Ninh Phàm này rút đaogì đó, lừa gạt thu đao không thơm hơn ư?Sở Duyên thở dài một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Phàm còn đangăn hăng say cách đó không xa, không thèm để ý nữa.Hắn vươn tay chuẩn bị bỏ quẻ vào trong ống thẻ.Nhưng trước khi cho vào ống thẻ, Sở Duyên cúi đầu liếc mắt nhìn nội dung trênquẻ.Chỉ thấy trên quẻ viết một câu, “hội vãn thần cung như mãn nguyện, nhìn tâybắc, bắn Thiên Lang”.Sở Duyên chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không nghĩ quá nhiều, đây là chuyện củaBạch Trạch, không phải chuyện của hắn.Hắn chẳng muốn nghĩ quá nhiều có được hay không, chuyện của hắn còn chưađược xử lý tốt cơ mà……Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Ninh Phàm thích rút đao mơ mơ màng màng đi vào.Hắn ta hoàn toàn sững sờ.Ăn một bữa cơm thôi, không biết sư tôn nhà hắn ta chạy đâu mất, giao hắn tacho sư bá tông chủ này.Sau đó sư bá tông chủ giống như chẳng muốn quản hắn ta, bảo hắn ta tự mình đilên Vô Đạo Tông.Ninh Phàm chỉ có thể một mình mơ mơ màng màng đi lên đây.Ninh Phàm đi một mình trong Vô Đạo Tông vắng vẻ, có vẻ mê mang.“Hình như mấy vị kia đã rời đi?”“Vô Đạo Tông này đúng là yên tĩnh.”Ninh Phàm nhìn bốn phía trống không, có chút cảm khái nói.Cho dù là ai cũng không ngờ tới, ở trong thế giới bên ngoài, tông môn vôthượng giống như truyền thuyết sẽ an tĩnh như thế.“Nhưng mà, rốt cuộc mình phải đi đâu đây?”Ninh Phàm cảm thấy hoang mang.Hắn ta cũng không biết đi đâu.Chẳng lẽ thực sự đi dạo trong Vô Đạo Tông một cách mù quáng ư?Khi Ninh Phàm không biết phải làm sao, bên tai đột nhiên vang lên một giọngnói ngọt ngào ngây thơ.“Thúc thúc, ngươi biết tông chủ đại nhân đang ở đâu không?”Chỉ thấy không biết Từ Ngự đi tới phía sau Ninh Phàm từ lúc nào, đang gọiNinh Phàm lại.“Hả? Ngươi tới sau người ta từ lúc nào?”Ninh Phàm nhìn thấy Từ Ngự, nhất thời trọn to hai mắt.Vậy mà hắn ta không cảm nhận được sự xuất hiện của Từ Ngự.Đây không phải là vì chiều cao của đứa bé này.Phải biết rằng hắn ta có được Đao Tâm trời sinh, trời sinh đã vô cùng mẫn cảmvới động tĩnh bên ngoài, người bình thường tới gần hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽphát hiện.Nhưng đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được chút nào.“Hả? Thúc thúc, ta mới tới mà.”Từ Ngự sờ đầu, có chút mơ màng nói.“Ngươi tới thế nào?”“Đi tới.”Ninh Phàm: “…”Đứa bé này não đúng là không bình thường lắm.Nhưng mà đứa bé này đi tới phía sau hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện,nhất định là có tu vi trong người?Ninh Phàm có tự tin, cảnh giới Trúc Cơ tới gần hắn ta, hắn ta cũng có thể cảmnhận được.Mà đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được, vậy có phảinói lên, đứa bé này là cường giả cảnh giới Kim Đan hay không?Đứa bé nhỏ như vậy đã là cảnh giới Kim Đan, có khả năng sao?Ninh Phàm cúi đầu nhìn Từ Ngự, đánh giá một lát, Từ Ngự hẳn là mấy tuổi.Mấy tuổi đã là cảnh giới Kim Đan, chuyện này ai dám tin?Nhưng nơi này là Vô Đạo Tông, có lẽ thực sự có khả năng?Không bằng hỏi thẳng đi.Đứa bé nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ không nói dối, mở miệng hỏi sẽ hỏi ra được.“Chuyện đó, tiểu tử kia, ngươi có biết bây giờ ngươi có tu vi gì hay không?Chính là hiện giờ ngươi có cảnh giới gì ý?”Ninh Phàm mở miệng hỏi.“Hả? Thúc thúc, hiện giờ ta là cảnh giới Luyện Khí.”Từ Ngự vô cùng thành khẩn nói ra cảnh giới của mình.“Ngươi nghiêm túc chứ? Ngươi là cảnh giới Luyện Khí sao?”Khóe miệng Ninh Phàm hơi căng lên.Hiện giờ hắn ta là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, sau khi dùng đao, lại càng cóthể so được với cảnh giới Trúc Cơ.Nhưng hắn ta không nhìn ra được cảnh giới của Từ Ngự.Vậy mà đứa bé con này nói với hắn ta, là cảnh giới Luyện Khí?“Đúng vậy, thúc thúc, ta là cảnh giới Luyện Khí, lúc trước có vị đại nhân nóitrên người bùm một cái, thì sẽ đột phá một lần, bây giờ ta đã là cảnh giới LuyệnKhí 932 lần, thúc thúc ta nhớ rất rõ đúng không?”Từ Ngự ngây thơ hồn nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Ninh Phàm rơi vào trầm tư.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần sao?Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong như hắn ta là gì đây?Hắn ta tu giả tiên ư?“Ngươi…”“Ngươi chắc chắn không nói đùa ta đấy chứ?”Ánh mắt Ninh Phàm kỳ lạ nhìn về phía Từ Ngự.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần…Chuyện này ai có thể tin tưởng.“Hả? Ta là cảnh giới Luyện Khí 932 lần, ồ… Không đúng, thúc thúc, buổi sánglại bùm một lần, bây giờ hình như là 933 lần.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bảo hắn chiếu cố Ninh Phàm mỗi ngày đều kêu rút đao, rút đao với mọi thứsao?Chuyện này thực sự có chút khó làm.Chuyện này cũng vì tại hắn, vì sao lúc trước lại lừa gạt Ninh Phàm này rút đaogì đó, lừa gạt thu đao không thơm hơn ư?Sở Duyên thở dài một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Phàm còn đangăn hăng say cách đó không xa, không thèm để ý nữa.Hắn vươn tay chuẩn bị bỏ quẻ vào trong ống thẻ.Nhưng trước khi cho vào ống thẻ, Sở Duyên cúi đầu liếc mắt nhìn nội dung trênquẻ.Chỉ thấy trên quẻ viết một câu, “hội vãn thần cung như mãn nguyện, nhìn tâybắc, bắn Thiên Lang”.Sở Duyên chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không nghĩ quá nhiều, đây là chuyện củaBạch Trạch, không phải chuyện của hắn.Hắn chẳng muốn nghĩ quá nhiều có được hay không, chuyện của hắn còn chưađược xử lý tốt cơ mà……Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Ninh Phàm thích rút đao mơ mơ màng màng đi vào.Hắn ta hoàn toàn sững sờ.Ăn một bữa cơm thôi, không biết sư tôn nhà hắn ta chạy đâu mất, giao hắn tacho sư bá tông chủ này.Sau đó sư bá tông chủ giống như chẳng muốn quản hắn ta, bảo hắn ta tự mình đilên Vô Đạo Tông.Ninh Phàm chỉ có thể một mình mơ mơ màng màng đi lên đây.Ninh Phàm đi một mình trong Vô Đạo Tông vắng vẻ, có vẻ mê mang.“Hình như mấy vị kia đã rời đi?”“Vô Đạo Tông này đúng là yên tĩnh.”Ninh Phàm nhìn bốn phía trống không, có chút cảm khái nói.Cho dù là ai cũng không ngờ tới, ở trong thế giới bên ngoài, tông môn vôthượng giống như truyền thuyết sẽ an tĩnh như thế.“Nhưng mà, rốt cuộc mình phải đi đâu đây?”Ninh Phàm cảm thấy hoang mang.Hắn ta cũng không biết đi đâu.Chẳng lẽ thực sự đi dạo trong Vô Đạo Tông một cách mù quáng ư?Khi Ninh Phàm không biết phải làm sao, bên tai đột nhiên vang lên một giọngnói ngọt ngào ngây thơ.“Thúc thúc, ngươi biết tông chủ đại nhân đang ở đâu không?”Chỉ thấy không biết Từ Ngự đi tới phía sau Ninh Phàm từ lúc nào, đang gọiNinh Phàm lại.“Hả? Ngươi tới sau người ta từ lúc nào?”Ninh Phàm nhìn thấy Từ Ngự, nhất thời trọn to hai mắt.Vậy mà hắn ta không cảm nhận được sự xuất hiện của Từ Ngự.Đây không phải là vì chiều cao của đứa bé này.Phải biết rằng hắn ta có được Đao Tâm trời sinh, trời sinh đã vô cùng mẫn cảmvới động tĩnh bên ngoài, người bình thường tới gần hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽphát hiện.Nhưng đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được chút nào.“Hả? Thúc thúc, ta mới tới mà.”Từ Ngự sờ đầu, có chút mơ màng nói.“Ngươi tới thế nào?”“Đi tới.”Ninh Phàm: “…”Đứa bé này não đúng là không bình thường lắm.Nhưng mà đứa bé này đi tới phía sau hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện,nhất định là có tu vi trong người?Ninh Phàm có tự tin, cảnh giới Trúc Cơ tới gần hắn ta, hắn ta cũng có thể cảmnhận được.Mà đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được, vậy có phảinói lên, đứa bé này là cường giả cảnh giới Kim Đan hay không?Đứa bé nhỏ như vậy đã là cảnh giới Kim Đan, có khả năng sao?Ninh Phàm cúi đầu nhìn Từ Ngự, đánh giá một lát, Từ Ngự hẳn là mấy tuổi.Mấy tuổi đã là cảnh giới Kim Đan, chuyện này ai dám tin?Nhưng nơi này là Vô Đạo Tông, có lẽ thực sự có khả năng?Không bằng hỏi thẳng đi.Đứa bé nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ không nói dối, mở miệng hỏi sẽ hỏi ra được.“Chuyện đó, tiểu tử kia, ngươi có biết bây giờ ngươi có tu vi gì hay không?Chính là hiện giờ ngươi có cảnh giới gì ý?”Ninh Phàm mở miệng hỏi.“Hả? Thúc thúc, hiện giờ ta là cảnh giới Luyện Khí.”Từ Ngự vô cùng thành khẩn nói ra cảnh giới của mình.“Ngươi nghiêm túc chứ? Ngươi là cảnh giới Luyện Khí sao?”Khóe miệng Ninh Phàm hơi căng lên.Hiện giờ hắn ta là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, sau khi dùng đao, lại càng cóthể so được với cảnh giới Trúc Cơ.Nhưng hắn ta không nhìn ra được cảnh giới của Từ Ngự.Vậy mà đứa bé con này nói với hắn ta, là cảnh giới Luyện Khí?“Đúng vậy, thúc thúc, ta là cảnh giới Luyện Khí, lúc trước có vị đại nhân nóitrên người bùm một cái, thì sẽ đột phá một lần, bây giờ ta đã là cảnh giới LuyệnKhí 932 lần, thúc thúc ta nhớ rất rõ đúng không?”Từ Ngự ngây thơ hồn nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Ninh Phàm rơi vào trầm tư.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần sao?Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong như hắn ta là gì đây?Hắn ta tu giả tiên ư?“Ngươi…”“Ngươi chắc chắn không nói đùa ta đấy chứ?”Ánh mắt Ninh Phàm kỳ lạ nhìn về phía Từ Ngự.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần…Chuyện này ai có thể tin tưởng.“Hả? Ta là cảnh giới Luyện Khí 932 lần, ồ… Không đúng, thúc thúc, buổi sánglại bùm một lần, bây giờ hình như là 933 lần.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bảo hắn chiếu cố Ninh Phàm mỗi ngày đều kêu rút đao, rút đao với mọi thứsao?Chuyện này thực sự có chút khó làm.Chuyện này cũng vì tại hắn, vì sao lúc trước lại lừa gạt Ninh Phàm này rút đaogì đó, lừa gạt thu đao không thơm hơn ư?Sở Duyên thở dài một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Phàm còn đangăn hăng say cách đó không xa, không thèm để ý nữa.Hắn vươn tay chuẩn bị bỏ quẻ vào trong ống thẻ.Nhưng trước khi cho vào ống thẻ, Sở Duyên cúi đầu liếc mắt nhìn nội dung trênquẻ.Chỉ thấy trên quẻ viết một câu, “hội vãn thần cung như mãn nguyện, nhìn tâybắc, bắn Thiên Lang”.Sở Duyên chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không nghĩ quá nhiều, đây là chuyện củaBạch Trạch, không phải chuyện của hắn.Hắn chẳng muốn nghĩ quá nhiều có được hay không, chuyện của hắn còn chưađược xử lý tốt cơ mà……Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.Ninh Phàm thích rút đao mơ mơ màng màng đi vào.Hắn ta hoàn toàn sững sờ.Ăn một bữa cơm thôi, không biết sư tôn nhà hắn ta chạy đâu mất, giao hắn tacho sư bá tông chủ này.Sau đó sư bá tông chủ giống như chẳng muốn quản hắn ta, bảo hắn ta tự mình đilên Vô Đạo Tông.Ninh Phàm chỉ có thể một mình mơ mơ màng màng đi lên đây.Ninh Phàm đi một mình trong Vô Đạo Tông vắng vẻ, có vẻ mê mang.“Hình như mấy vị kia đã rời đi?”“Vô Đạo Tông này đúng là yên tĩnh.”Ninh Phàm nhìn bốn phía trống không, có chút cảm khái nói.Cho dù là ai cũng không ngờ tới, ở trong thế giới bên ngoài, tông môn vôthượng giống như truyền thuyết sẽ an tĩnh như thế.“Nhưng mà, rốt cuộc mình phải đi đâu đây?”Ninh Phàm cảm thấy hoang mang.Hắn ta cũng không biết đi đâu.Chẳng lẽ thực sự đi dạo trong Vô Đạo Tông một cách mù quáng ư?Khi Ninh Phàm không biết phải làm sao, bên tai đột nhiên vang lên một giọngnói ngọt ngào ngây thơ.“Thúc thúc, ngươi biết tông chủ đại nhân đang ở đâu không?”Chỉ thấy không biết Từ Ngự đi tới phía sau Ninh Phàm từ lúc nào, đang gọiNinh Phàm lại.“Hả? Ngươi tới sau người ta từ lúc nào?”Ninh Phàm nhìn thấy Từ Ngự, nhất thời trọn to hai mắt.Vậy mà hắn ta không cảm nhận được sự xuất hiện của Từ Ngự.Đây không phải là vì chiều cao của đứa bé này.Phải biết rằng hắn ta có được Đao Tâm trời sinh, trời sinh đã vô cùng mẫn cảmvới động tĩnh bên ngoài, người bình thường tới gần hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽphát hiện.Nhưng đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được chút nào.“Hả? Thúc thúc, ta mới tới mà.”Từ Ngự sờ đầu, có chút mơ màng nói.“Ngươi tới thế nào?”“Đi tới.”Ninh Phàm: “…”Đứa bé này não đúng là không bình thường lắm.Nhưng mà đứa bé này đi tới phía sau hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện,nhất định là có tu vi trong người?Ninh Phàm có tự tin, cảnh giới Trúc Cơ tới gần hắn ta, hắn ta cũng có thể cảmnhận được.Mà đứa bé này tới gần hắn ta, vậy mà hắn ta không phát hiện được, vậy có phảinói lên, đứa bé này là cường giả cảnh giới Kim Đan hay không?Đứa bé nhỏ như vậy đã là cảnh giới Kim Đan, có khả năng sao?Ninh Phàm cúi đầu nhìn Từ Ngự, đánh giá một lát, Từ Ngự hẳn là mấy tuổi.Mấy tuổi đã là cảnh giới Kim Đan, chuyện này ai dám tin?Nhưng nơi này là Vô Đạo Tông, có lẽ thực sự có khả năng?Không bằng hỏi thẳng đi.Đứa bé nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ không nói dối, mở miệng hỏi sẽ hỏi ra được.“Chuyện đó, tiểu tử kia, ngươi có biết bây giờ ngươi có tu vi gì hay không?Chính là hiện giờ ngươi có cảnh giới gì ý?”Ninh Phàm mở miệng hỏi.“Hả? Thúc thúc, hiện giờ ta là cảnh giới Luyện Khí.”Từ Ngự vô cùng thành khẩn nói ra cảnh giới của mình.“Ngươi nghiêm túc chứ? Ngươi là cảnh giới Luyện Khí sao?”Khóe miệng Ninh Phàm hơi căng lên.Hiện giờ hắn ta là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, sau khi dùng đao, lại càng cóthể so được với cảnh giới Trúc Cơ.Nhưng hắn ta không nhìn ra được cảnh giới của Từ Ngự.Vậy mà đứa bé con này nói với hắn ta, là cảnh giới Luyện Khí?“Đúng vậy, thúc thúc, ta là cảnh giới Luyện Khí, lúc trước có vị đại nhân nóitrên người bùm một cái, thì sẽ đột phá một lần, bây giờ ta đã là cảnh giới LuyệnKhí 932 lần, thúc thúc ta nhớ rất rõ đúng không?”Từ Ngự ngây thơ hồn nhiên nói.Nghe thấy những lời này, Ninh Phàm rơi vào trầm tư.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần sao?Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong như hắn ta là gì đây?Hắn ta tu giả tiên ư?“Ngươi…”“Ngươi chắc chắn không nói đùa ta đấy chứ?”Ánh mắt Ninh Phàm kỳ lạ nhìn về phía Từ Ngự.Cảnh giới Luyện Khí 932 lần…Chuyện này ai có thể tin tưởng.“Hả? Ta là cảnh giới Luyện Khí 932 lần, ồ… Không đúng, thúc thúc, buổi sánglại bùm một lần, bây giờ hình như là 933 lần.

Chương 615: Nhìn tây bắc, bắn Thiên Lang 2