Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 630: Mãnh thú tới Đông Châu 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Kéo yêu tộc thời đại mới của bọn họ trong vực sâu sa đọa trở về.“Đi, đến phía đông, đại năng nhân tộc ở ngay phía đông!”Thao Thiết thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.Lão ta ném hạt châu phủ kín vết nứt lên trên bầu trời, nhất thời, hạt châu lóe lêntừng quang mang màu đỏ, hào quang bao phủ bốn người lại.Được hào quang bao phủ, bốn người này giống như mới tỉnh lại, nhao nhaobùng nổ ra khí thế hung sát vô cùng cường đại.Rầm…Bốn người hóa thành một cơn yêu phong, bay nhanh về phía Đông Châu.Khi bốn người này sắp bay ra khỏi Vân Châu, một đại trận kích phát ra, sao đầytrời lóe lên, Thái Âm Tinh lại tỏa ra hào quang vạn trượng, mơ hồ giống nhưđang hô ứng với những trận pháp này.“Khốn!”“Tất cả đều ở lại cho ta!”Trên vòm trời, một bóng người cao cao tại thượng toàn thân lóng lánh hàoquang, quan sát bốn người.“Nhân tộc chết tiệt, muốn chết đúng không?”Thao Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, lực hút đáng sợ mơ hồ lấy lão ta làmtrung tâm, muốn bùng nổ ra.“Thao Thiết, đừng động vào người này, chúng ta phải chém đại năng nhân tộckia, đừng dây dưa ở đây, ta cảm nhận được kiếm ý đang tới, đừng bị chặn mất.”Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng, nói.“Tiện tay thì diệt thôi, ngươi sợ cái gì?”Thao Thiết cảm thấy khó hiểu hỏi.“Không, trên người người này có số mệnh trong người, chúng ta diệt, chỉ sợviên trân châu kia đều không đỡ được Thiên Địa muốn tìm chúng ta thanhtoán.”Hỗn Độn trợn to mắt nói với Thao Thiết, nói.Thao Thiết nghe thấy thế, nhìn thoáng qua “Trương Hàn” ở trên trời, sau đó chỉcó thể lựa chọn quay đầu nhìn về phía Đông Châu.Bốn người đi ngang qua, hoàn toàn coi như không có những trận pháp này.Những trận pháp này căn bản không thể ngăn được bọn họ…Chỉ có thể để mặc bốn người bay về phía Đông Châu……Trong khu vực Đông Châu, trên vòm trời.Một kim quang đang bay ở bên trên, tiến lại gần nhìn, thì có thể nhìn ra được.Kim quang này chính là Sở Duyên.Lúc này, động tác của Sở Duyên vô cùng cẩn thận.Chỉ thấy trên tay Sở Duyên cầm một cái chậu, đúng là cây tía tô kia.Sau khi tự hỏi một lát, Sở Duyên vẫn quyết định dùng một cái bồn, ngay cả gốccũng mang đi, đặt lên trên bồn.Vì thế có cảnh tượng như bây giờ, Sở Duyên nhanh chóng phi hành, nhưng vẫnluôn lo lắng cho cây tía tô, dẫn tới tốc độ thong thả hơn nhiều.Nhưng Sở Duyên cũng học xong dùng trạng thái vô địch che chở cho tía tô,tránh để gió tàn phá cây tía tô này.“Còn xa lắm không?”Sở Duyên nhìn thoáng qua bốn phía, đánh giá đại khái một lát, lập tức biết đượchắn cách Vô Đạo Tông không xa.Biết rõ mình cách Vô Đạo Tông không xa, Sở Duyên im lặng thở phào nhẹnhõm một hơi, lập tức tới ngay thôi, lập tức trở về Vô Đạo Tông rồi.Trở lại Vô Đạo Tông có thể yên tâm về cây tía tô này.Đến lúc đó có thể chuẩn bị một chút, để cây tía tô này biến thành hình người.Trong lòng Sở Duyên hình thành một kế hoạch.Hắn có một ý nghĩ lớn mật.Sở Duyên nói thầm trong lòng, không đợi hắn tự mình nói ra ý nghĩ lớn mật,một cơn gió kỳ lạ thổi tới.Đúng vậy, ở trong mắt Sở Duyên, trước mặt hắn có một cơn gió kỳ lạ thổi qua.Cơn gió này vô cùng yêu dị, giống như nhằm vào Sở Duyên, thổi qua mặt SởDuyên, còn có ý đồ ngăn cản đường đi của Sở Duyên.Với tốc độ của Sở Duyên, vậy mà cường bạo bị cơn gió kỳ lạ này ngăn lại.“Thứ đồ chơi gì thế này?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, cảm nhận được tính khủng bố của cơn gió kỳ lạ xungquanh.Sau đó hắn lại cúi đầu nhìn Tử Tô ở trong lòng bàn tay mình, có chút tức giận.Nếu như bị cơn gió kỳ lạ này thổi bay, hắn không sao, nhưng chỉ sợ cây tía tônày sẽ xong đời.Cây tía tô này yếu ớt cỡ nào Sở Duyên biết rõ, chỉ sợ gió thổi qua đều lậtngược.Bị cơn gió kỳ lạ như vậy thổi qua, cây tía tô này không bị thổi lật lên mới lạ.Cơn gió này…Quá đáng ghét…Sở Duyên cảm nhận được cơn gió kỳ lạ xung quanh, trong lòng dâng lên chúttức giận.Hắn vươn một tay ra, vòng sáng kim sắc được hắn ngưng tụ mà thành, lựclượng khủng bố trực tiếp khiến cơn gió kỳ lạ ở xung quanh bị đánh xơ xác đi.“Cút cho bổn tọa.”Sở Duyên nổi giận ném một vòng sáng kim sắc ra.Rầm…Vòng sáng kim sắc ném ra, Thiên Địa giống như chấn động.Đại thế của Thiên Địa bổ sung thêm ở phía trên vòng sáng kim sắc này, vòngsáng kim sắc bay ra ngoài, giống như Thiên Địa đang trấn áp mọi thứ, dám canđảm đối địch với vòng sáng, đó là đối địch với Thiên Địa.Cơn gió kỳ lạ ở xung quanh lập tức bị vòng sáng đánh nát.Một con đường trực tiếp bị chém ra.Sở Duyên không thèm nhìn cái gì, vươn người xuyên qua, tiếp tục tiến về phíaVô Đạo Tông
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Kéo yêu tộc thời đại mới của bọn họ trong vực sâu sa đọa trở về.“Đi, đến phía đông, đại năng nhân tộc ở ngay phía đông!”Thao Thiết thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.Lão ta ném hạt châu phủ kín vết nứt lên trên bầu trời, nhất thời, hạt châu lóe lêntừng quang mang màu đỏ, hào quang bao phủ bốn người lại.Được hào quang bao phủ, bốn người này giống như mới tỉnh lại, nhao nhaobùng nổ ra khí thế hung sát vô cùng cường đại.Rầm…Bốn người hóa thành một cơn yêu phong, bay nhanh về phía Đông Châu.Khi bốn người này sắp bay ra khỏi Vân Châu, một đại trận kích phát ra, sao đầytrời lóe lên, Thái Âm Tinh lại tỏa ra hào quang vạn trượng, mơ hồ giống nhưđang hô ứng với những trận pháp này.“Khốn!”“Tất cả đều ở lại cho ta!”Trên vòm trời, một bóng người cao cao tại thượng toàn thân lóng lánh hàoquang, quan sát bốn người.“Nhân tộc chết tiệt, muốn chết đúng không?”Thao Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, lực hút đáng sợ mơ hồ lấy lão ta làmtrung tâm, muốn bùng nổ ra.“Thao Thiết, đừng động vào người này, chúng ta phải chém đại năng nhân tộckia, đừng dây dưa ở đây, ta cảm nhận được kiếm ý đang tới, đừng bị chặn mất.”Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng, nói.“Tiện tay thì diệt thôi, ngươi sợ cái gì?”Thao Thiết cảm thấy khó hiểu hỏi.“Không, trên người người này có số mệnh trong người, chúng ta diệt, chỉ sợviên trân châu kia đều không đỡ được Thiên Địa muốn tìm chúng ta thanhtoán.”Hỗn Độn trợn to mắt nói với Thao Thiết, nói.Thao Thiết nghe thấy thế, nhìn thoáng qua “Trương Hàn” ở trên trời, sau đó chỉcó thể lựa chọn quay đầu nhìn về phía Đông Châu.Bốn người đi ngang qua, hoàn toàn coi như không có những trận pháp này.Những trận pháp này căn bản không thể ngăn được bọn họ…Chỉ có thể để mặc bốn người bay về phía Đông Châu……Trong khu vực Đông Châu, trên vòm trời.Một kim quang đang bay ở bên trên, tiến lại gần nhìn, thì có thể nhìn ra được.Kim quang này chính là Sở Duyên.Lúc này, động tác của Sở Duyên vô cùng cẩn thận.Chỉ thấy trên tay Sở Duyên cầm một cái chậu, đúng là cây tía tô kia.Sau khi tự hỏi một lát, Sở Duyên vẫn quyết định dùng một cái bồn, ngay cả gốccũng mang đi, đặt lên trên bồn.Vì thế có cảnh tượng như bây giờ, Sở Duyên nhanh chóng phi hành, nhưng vẫnluôn lo lắng cho cây tía tô, dẫn tới tốc độ thong thả hơn nhiều.Nhưng Sở Duyên cũng học xong dùng trạng thái vô địch che chở cho tía tô,tránh để gió tàn phá cây tía tô này.“Còn xa lắm không?”Sở Duyên nhìn thoáng qua bốn phía, đánh giá đại khái một lát, lập tức biết đượchắn cách Vô Đạo Tông không xa.Biết rõ mình cách Vô Đạo Tông không xa, Sở Duyên im lặng thở phào nhẹnhõm một hơi, lập tức tới ngay thôi, lập tức trở về Vô Đạo Tông rồi.Trở lại Vô Đạo Tông có thể yên tâm về cây tía tô này.Đến lúc đó có thể chuẩn bị một chút, để cây tía tô này biến thành hình người.Trong lòng Sở Duyên hình thành một kế hoạch.Hắn có một ý nghĩ lớn mật.Sở Duyên nói thầm trong lòng, không đợi hắn tự mình nói ra ý nghĩ lớn mật,một cơn gió kỳ lạ thổi tới.Đúng vậy, ở trong mắt Sở Duyên, trước mặt hắn có một cơn gió kỳ lạ thổi qua.Cơn gió này vô cùng yêu dị, giống như nhằm vào Sở Duyên, thổi qua mặt SởDuyên, còn có ý đồ ngăn cản đường đi của Sở Duyên.Với tốc độ của Sở Duyên, vậy mà cường bạo bị cơn gió kỳ lạ này ngăn lại.“Thứ đồ chơi gì thế này?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, cảm nhận được tính khủng bố của cơn gió kỳ lạ xungquanh.Sau đó hắn lại cúi đầu nhìn Tử Tô ở trong lòng bàn tay mình, có chút tức giận.Nếu như bị cơn gió kỳ lạ này thổi bay, hắn không sao, nhưng chỉ sợ cây tía tônày sẽ xong đời.Cây tía tô này yếu ớt cỡ nào Sở Duyên biết rõ, chỉ sợ gió thổi qua đều lậtngược.Bị cơn gió kỳ lạ như vậy thổi qua, cây tía tô này không bị thổi lật lên mới lạ.Cơn gió này…Quá đáng ghét…Sở Duyên cảm nhận được cơn gió kỳ lạ xung quanh, trong lòng dâng lên chúttức giận.Hắn vươn một tay ra, vòng sáng kim sắc được hắn ngưng tụ mà thành, lựclượng khủng bố trực tiếp khiến cơn gió kỳ lạ ở xung quanh bị đánh xơ xác đi.“Cút cho bổn tọa.”Sở Duyên nổi giận ném một vòng sáng kim sắc ra.Rầm…Vòng sáng kim sắc ném ra, Thiên Địa giống như chấn động.Đại thế của Thiên Địa bổ sung thêm ở phía trên vòng sáng kim sắc này, vòngsáng kim sắc bay ra ngoài, giống như Thiên Địa đang trấn áp mọi thứ, dám canđảm đối địch với vòng sáng, đó là đối địch với Thiên Địa.Cơn gió kỳ lạ ở xung quanh lập tức bị vòng sáng đánh nát.Một con đường trực tiếp bị chém ra.Sở Duyên không thèm nhìn cái gì, vươn người xuyên qua, tiếp tục tiến về phíaVô Đạo Tông
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Kéo yêu tộc thời đại mới của bọn họ trong vực sâu sa đọa trở về.“Đi, đến phía đông, đại năng nhân tộc ở ngay phía đông!”Thao Thiết thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.Lão ta ném hạt châu phủ kín vết nứt lên trên bầu trời, nhất thời, hạt châu lóe lêntừng quang mang màu đỏ, hào quang bao phủ bốn người lại.Được hào quang bao phủ, bốn người này giống như mới tỉnh lại, nhao nhaobùng nổ ra khí thế hung sát vô cùng cường đại.Rầm…Bốn người hóa thành một cơn yêu phong, bay nhanh về phía Đông Châu.Khi bốn người này sắp bay ra khỏi Vân Châu, một đại trận kích phát ra, sao đầytrời lóe lên, Thái Âm Tinh lại tỏa ra hào quang vạn trượng, mơ hồ giống nhưđang hô ứng với những trận pháp này.“Khốn!”“Tất cả đều ở lại cho ta!”Trên vòm trời, một bóng người cao cao tại thượng toàn thân lóng lánh hàoquang, quan sát bốn người.“Nhân tộc chết tiệt, muốn chết đúng không?”Thao Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, lực hút đáng sợ mơ hồ lấy lão ta làmtrung tâm, muốn bùng nổ ra.“Thao Thiết, đừng động vào người này, chúng ta phải chém đại năng nhân tộckia, đừng dây dưa ở đây, ta cảm nhận được kiếm ý đang tới, đừng bị chặn mất.”Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng, nói.“Tiện tay thì diệt thôi, ngươi sợ cái gì?”Thao Thiết cảm thấy khó hiểu hỏi.“Không, trên người người này có số mệnh trong người, chúng ta diệt, chỉ sợviên trân châu kia đều không đỡ được Thiên Địa muốn tìm chúng ta thanhtoán.”Hỗn Độn trợn to mắt nói với Thao Thiết, nói.Thao Thiết nghe thấy thế, nhìn thoáng qua “Trương Hàn” ở trên trời, sau đó chỉcó thể lựa chọn quay đầu nhìn về phía Đông Châu.Bốn người đi ngang qua, hoàn toàn coi như không có những trận pháp này.Những trận pháp này căn bản không thể ngăn được bọn họ…Chỉ có thể để mặc bốn người bay về phía Đông Châu……Trong khu vực Đông Châu, trên vòm trời.Một kim quang đang bay ở bên trên, tiến lại gần nhìn, thì có thể nhìn ra được.Kim quang này chính là Sở Duyên.Lúc này, động tác của Sở Duyên vô cùng cẩn thận.Chỉ thấy trên tay Sở Duyên cầm một cái chậu, đúng là cây tía tô kia.Sau khi tự hỏi một lát, Sở Duyên vẫn quyết định dùng một cái bồn, ngay cả gốccũng mang đi, đặt lên trên bồn.Vì thế có cảnh tượng như bây giờ, Sở Duyên nhanh chóng phi hành, nhưng vẫnluôn lo lắng cho cây tía tô, dẫn tới tốc độ thong thả hơn nhiều.Nhưng Sở Duyên cũng học xong dùng trạng thái vô địch che chở cho tía tô,tránh để gió tàn phá cây tía tô này.“Còn xa lắm không?”Sở Duyên nhìn thoáng qua bốn phía, đánh giá đại khái một lát, lập tức biết đượchắn cách Vô Đạo Tông không xa.Biết rõ mình cách Vô Đạo Tông không xa, Sở Duyên im lặng thở phào nhẹnhõm một hơi, lập tức tới ngay thôi, lập tức trở về Vô Đạo Tông rồi.Trở lại Vô Đạo Tông có thể yên tâm về cây tía tô này.Đến lúc đó có thể chuẩn bị một chút, để cây tía tô này biến thành hình người.Trong lòng Sở Duyên hình thành một kế hoạch.Hắn có một ý nghĩ lớn mật.Sở Duyên nói thầm trong lòng, không đợi hắn tự mình nói ra ý nghĩ lớn mật,một cơn gió kỳ lạ thổi tới.Đúng vậy, ở trong mắt Sở Duyên, trước mặt hắn có một cơn gió kỳ lạ thổi qua.Cơn gió này vô cùng yêu dị, giống như nhằm vào Sở Duyên, thổi qua mặt SởDuyên, còn có ý đồ ngăn cản đường đi của Sở Duyên.Với tốc độ của Sở Duyên, vậy mà cường bạo bị cơn gió kỳ lạ này ngăn lại.“Thứ đồ chơi gì thế này?”Sở Duyên khẽ nhíu mày, cảm nhận được tính khủng bố của cơn gió kỳ lạ xungquanh.Sau đó hắn lại cúi đầu nhìn Tử Tô ở trong lòng bàn tay mình, có chút tức giận.Nếu như bị cơn gió kỳ lạ này thổi bay, hắn không sao, nhưng chỉ sợ cây tía tônày sẽ xong đời.Cây tía tô này yếu ớt cỡ nào Sở Duyên biết rõ, chỉ sợ gió thổi qua đều lậtngược.Bị cơn gió kỳ lạ như vậy thổi qua, cây tía tô này không bị thổi lật lên mới lạ.Cơn gió này…Quá đáng ghét…Sở Duyên cảm nhận được cơn gió kỳ lạ xung quanh, trong lòng dâng lên chúttức giận.Hắn vươn một tay ra, vòng sáng kim sắc được hắn ngưng tụ mà thành, lựclượng khủng bố trực tiếp khiến cơn gió kỳ lạ ở xung quanh bị đánh xơ xác đi.“Cút cho bổn tọa.”Sở Duyên nổi giận ném một vòng sáng kim sắc ra.Rầm…Vòng sáng kim sắc ném ra, Thiên Địa giống như chấn động.Đại thế của Thiên Địa bổ sung thêm ở phía trên vòng sáng kim sắc này, vòngsáng kim sắc bay ra ngoài, giống như Thiên Địa đang trấn áp mọi thứ, dám canđảm đối địch với vòng sáng, đó là đối địch với Thiên Địa.Cơn gió kỳ lạ ở xung quanh lập tức bị vòng sáng đánh nát.Một con đường trực tiếp bị chém ra.Sở Duyên không thèm nhìn cái gì, vươn người xuyên qua, tiếp tục tiến về phíaVô Đạo Tông