Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 680: Linh hồn thể cũng biết hắt xì hơi 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không sai, Hi Hòa và thập tử, đó là mười mặt trời, thay vì nói là mặt trời,chẳng bằng nói là tam túc kim ô, rất lâu trước đây, mặt trời là kim ô, không lâutrước kim ô thập tử xuất hiện, bị Sở đạo hữu chém chết từng cái…”Bạch Trạch nói đại khái mọi chuyện cho các đệ tử của Vô Đạo Tông nghe, thỏamãn lòng “ăn dưa” của đám đệ tử này.…Cùng lúc đó, đại lục Thần Hành, trong một đại châu nào đó.Sở Duyên đi tới đi lui trên bầu trời không nhịn được hắt hơi một cái.Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Sao thế nhỉ, bây giờ linh hồn thể đều đã hắt xì hơi rồi hả?…Trong đại lục Thần Hành, đại châu văn khí nhất thuộc Giang Châu.Trong Giang Châu không có nhiều tu tiên giả, nhưng có rất nhiều văn nhân.Nhìn chung trong lịch sử giới phàm tục đại lục Thần Hành, Giang Châu cónhiều danh nhân nhất.Mà đa số tể tướng của hoàng triều phàm tục mỗi châu đều là người của GiangChâu.Luận về mạch văn, không hề nghi ngờ Giang Châu đứng đầu.Sau khi Sở Duyên biết được không ngại ngàn dặm, từ Đông Châu chạy tớiGiang Châu, muốn biết rằng người đối ứng với quẻ xăm đang ở đâu.Chẳng qua tìm một lúc lâu, hắn vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.“Vân Khí Chi Châu, ma khí chi chủng, hữu phệ chủ chi nguy, suy nghĩ thậntrọng…”Nhớ tới những lời này, Sở Duyên nhìn kiểu gì, cũng không thể nhìn ra.Ma khí chi chủng này ở đâu.Ngay khi Sở Duyên định dùng ống thẻ một lần nữa, ở phía xa có cơn gió mạnhthổi qua, khiến hắn sửng sốt một lát.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.Trạng thái vô địch hội tụ trên hai mắt.Hắn liếc mắt một cái qua, thì thấy ở phía xa, hắn thấy có một mảng lớn mây đentối đen.Sau đó dao động từ trong mây đen chấn động mà ra, nhấc lên từng trận kìnhphong.“Đó là thứ gì thế?”“Đi tới đó xem một cái vậy.”Sở Duyên nói thầm.Bóng dáng hắn vừa cử động, giống như hóa thành ảo ảnh, bay nhanh về phíamây đen.Từng trận mây đen ở trung tâm Giang Châu.Sở Duyên ở vùng biên giới, khoảng cách đúng là rất xa, nhưng tốc độ của SởDuyên quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay tới gần mây đen kia.Đợi Sở Duyên tới gần, mới nhìn rõ nơi này.Mây đen rất thâm trầm, mà màu sắc thuộc loại đỏ tía, không giống mây đenbình thường.Mây đen này bao trùm phạm vi rất rộng, bao phủ cả vùng đất giữa Giang Châunày.Hấp dẫn ánh mắt Sở Duyên nhất, là phía dưới mây đen, rất nhiều tu sĩ vây ởtrong này, không biết đang làm gì.Những tu sĩ này đếm sơ qua, e rằng phải mấy trăm người.Có người đang ngự kiếm, có người giẫm lên hồ lô, có người đạp không mà đi.Còn có một số tu sĩ tu vi không mạnh thì đứng trên đất.Ánh mắt những người này đều nhìn chằm chằm mây màu đỏ tía ở phía xa,giống như đang đợi gì đó.Sở Duyên thu liễm lại kim quang quanh người mình, sau đó hành tẩu trên mặtđất, lặng yên không tiếng động tới gần mấy tu sĩ kia.Trong tình huống hắn toàn lực che chắn kim quang, khiến hào quang của kimquang của kim quang yếu đi tới cực hạn.Gần như không có kim quang Sở Duyên cũng biểu lộ ra cơ thể bên trong.Đó là bóng dáng trở nên rất nhạt, xem như hơi mờ.Sở Duyên lặng lẽ tới bên cạnh mấy tu sĩ, nghe mấy tu sĩ bàn luận.“Người tu đạo quả nhiên là ngu ngốc, rõ ràng là hắn ta đạt được tin tức trongmây đen này có bảo vật, lại truyền tin tức này ra, dẫn tới bây giờ có nhiều ngườitranh giành như vậy.”“Còn tạm, cho dù người tu đạo kia không nói, phạm vi mây đen này rộng nhưvậy, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý.”“Khiến người ta chú ý thì kệ đi, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng lớn giốngnhư bây giờ, Giang Châu chúng ta mạnh nhất chính là mấy tên cảnh giớiNguyên Anh, tất cả những người khác đều là cảnh giới Kim Đan, có lẽ vụ nàyhội tụ hơn nửa chiến lực cao cấp của Giang Châu chúng ta.”“Thôi, mặc kệ bọn họ, bọn họ muốn quậy lớn, vậy thì quậy lớn đi, chúng tađứng ở chỗ này là được, dù sao không ra tay, thì tạo áp lực cho bọn họ, đùa giỡnvậy!”Những lời mấy tu sĩ nói chuyện với nhau đều lọt vào tai Sở Duyên.Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của Sở Duyên.Sở Duyên nghe thấy lời mấy người này nói, không khỏi rơi vào trầm tư.Trong mây đen này có bảo vật gì sao?Là vì bảo vật, mới hấp dẫn nhiều người như thế à?Sẽ là bảo vật gì đây?Sở Duyên sinh lòng tranh đoạt.Ở nơi này đều là một số cảnh giới Kim Đan, chỉ có hai ba tên cảnh giới NguyênAnh.Hắn tranh giành một trận, hoàn toàn là chuyện đơn giản.Có trạng thái vô địch ở đây, hắn có thể dễ dàng trấn áp đám người.Bảo vật vô chủ, hắn tranh giành cũng không quá đáng.Sở Duyên ngầm hạ quyết định, phải ra tay tranh giành bảo vật này

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không sai, Hi Hòa và thập tử, đó là mười mặt trời, thay vì nói là mặt trời,chẳng bằng nói là tam túc kim ô, rất lâu trước đây, mặt trời là kim ô, không lâutrước kim ô thập tử xuất hiện, bị Sở đạo hữu chém chết từng cái…”Bạch Trạch nói đại khái mọi chuyện cho các đệ tử của Vô Đạo Tông nghe, thỏamãn lòng “ăn dưa” của đám đệ tử này.…Cùng lúc đó, đại lục Thần Hành, trong một đại châu nào đó.Sở Duyên đi tới đi lui trên bầu trời không nhịn được hắt hơi một cái.Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Sao thế nhỉ, bây giờ linh hồn thể đều đã hắt xì hơi rồi hả?…Trong đại lục Thần Hành, đại châu văn khí nhất thuộc Giang Châu.Trong Giang Châu không có nhiều tu tiên giả, nhưng có rất nhiều văn nhân.Nhìn chung trong lịch sử giới phàm tục đại lục Thần Hành, Giang Châu cónhiều danh nhân nhất.Mà đa số tể tướng của hoàng triều phàm tục mỗi châu đều là người của GiangChâu.Luận về mạch văn, không hề nghi ngờ Giang Châu đứng đầu.Sau khi Sở Duyên biết được không ngại ngàn dặm, từ Đông Châu chạy tớiGiang Châu, muốn biết rằng người đối ứng với quẻ xăm đang ở đâu.Chẳng qua tìm một lúc lâu, hắn vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.“Vân Khí Chi Châu, ma khí chi chủng, hữu phệ chủ chi nguy, suy nghĩ thậntrọng…”Nhớ tới những lời này, Sở Duyên nhìn kiểu gì, cũng không thể nhìn ra.Ma khí chi chủng này ở đâu.Ngay khi Sở Duyên định dùng ống thẻ một lần nữa, ở phía xa có cơn gió mạnhthổi qua, khiến hắn sửng sốt một lát.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.Trạng thái vô địch hội tụ trên hai mắt.Hắn liếc mắt một cái qua, thì thấy ở phía xa, hắn thấy có một mảng lớn mây đentối đen.Sau đó dao động từ trong mây đen chấn động mà ra, nhấc lên từng trận kìnhphong.“Đó là thứ gì thế?”“Đi tới đó xem một cái vậy.”Sở Duyên nói thầm.Bóng dáng hắn vừa cử động, giống như hóa thành ảo ảnh, bay nhanh về phíamây đen.Từng trận mây đen ở trung tâm Giang Châu.Sở Duyên ở vùng biên giới, khoảng cách đúng là rất xa, nhưng tốc độ của SởDuyên quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay tới gần mây đen kia.Đợi Sở Duyên tới gần, mới nhìn rõ nơi này.Mây đen rất thâm trầm, mà màu sắc thuộc loại đỏ tía, không giống mây đenbình thường.Mây đen này bao trùm phạm vi rất rộng, bao phủ cả vùng đất giữa Giang Châunày.Hấp dẫn ánh mắt Sở Duyên nhất, là phía dưới mây đen, rất nhiều tu sĩ vây ởtrong này, không biết đang làm gì.Những tu sĩ này đếm sơ qua, e rằng phải mấy trăm người.Có người đang ngự kiếm, có người giẫm lên hồ lô, có người đạp không mà đi.Còn có một số tu sĩ tu vi không mạnh thì đứng trên đất.Ánh mắt những người này đều nhìn chằm chằm mây màu đỏ tía ở phía xa,giống như đang đợi gì đó.Sở Duyên thu liễm lại kim quang quanh người mình, sau đó hành tẩu trên mặtđất, lặng yên không tiếng động tới gần mấy tu sĩ kia.Trong tình huống hắn toàn lực che chắn kim quang, khiến hào quang của kimquang của kim quang yếu đi tới cực hạn.Gần như không có kim quang Sở Duyên cũng biểu lộ ra cơ thể bên trong.Đó là bóng dáng trở nên rất nhạt, xem như hơi mờ.Sở Duyên lặng lẽ tới bên cạnh mấy tu sĩ, nghe mấy tu sĩ bàn luận.“Người tu đạo quả nhiên là ngu ngốc, rõ ràng là hắn ta đạt được tin tức trongmây đen này có bảo vật, lại truyền tin tức này ra, dẫn tới bây giờ có nhiều ngườitranh giành như vậy.”“Còn tạm, cho dù người tu đạo kia không nói, phạm vi mây đen này rộng nhưvậy, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý.”“Khiến người ta chú ý thì kệ đi, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng lớn giốngnhư bây giờ, Giang Châu chúng ta mạnh nhất chính là mấy tên cảnh giớiNguyên Anh, tất cả những người khác đều là cảnh giới Kim Đan, có lẽ vụ nàyhội tụ hơn nửa chiến lực cao cấp của Giang Châu chúng ta.”“Thôi, mặc kệ bọn họ, bọn họ muốn quậy lớn, vậy thì quậy lớn đi, chúng tađứng ở chỗ này là được, dù sao không ra tay, thì tạo áp lực cho bọn họ, đùa giỡnvậy!”Những lời mấy tu sĩ nói chuyện với nhau đều lọt vào tai Sở Duyên.Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của Sở Duyên.Sở Duyên nghe thấy lời mấy người này nói, không khỏi rơi vào trầm tư.Trong mây đen này có bảo vật gì sao?Là vì bảo vật, mới hấp dẫn nhiều người như thế à?Sẽ là bảo vật gì đây?Sở Duyên sinh lòng tranh đoạt.Ở nơi này đều là một số cảnh giới Kim Đan, chỉ có hai ba tên cảnh giới NguyênAnh.Hắn tranh giành một trận, hoàn toàn là chuyện đơn giản.Có trạng thái vô địch ở đây, hắn có thể dễ dàng trấn áp đám người.Bảo vật vô chủ, hắn tranh giành cũng không quá đáng.Sở Duyên ngầm hạ quyết định, phải ra tay tranh giành bảo vật này

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không sai, Hi Hòa và thập tử, đó là mười mặt trời, thay vì nói là mặt trời,chẳng bằng nói là tam túc kim ô, rất lâu trước đây, mặt trời là kim ô, không lâutrước kim ô thập tử xuất hiện, bị Sở đạo hữu chém chết từng cái…”Bạch Trạch nói đại khái mọi chuyện cho các đệ tử của Vô Đạo Tông nghe, thỏamãn lòng “ăn dưa” của đám đệ tử này.…Cùng lúc đó, đại lục Thần Hành, trong một đại châu nào đó.Sở Duyên đi tới đi lui trên bầu trời không nhịn được hắt hơi một cái.Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.Sao thế nhỉ, bây giờ linh hồn thể đều đã hắt xì hơi rồi hả?…Trong đại lục Thần Hành, đại châu văn khí nhất thuộc Giang Châu.Trong Giang Châu không có nhiều tu tiên giả, nhưng có rất nhiều văn nhân.Nhìn chung trong lịch sử giới phàm tục đại lục Thần Hành, Giang Châu cónhiều danh nhân nhất.Mà đa số tể tướng của hoàng triều phàm tục mỗi châu đều là người của GiangChâu.Luận về mạch văn, không hề nghi ngờ Giang Châu đứng đầu.Sau khi Sở Duyên biết được không ngại ngàn dặm, từ Đông Châu chạy tớiGiang Châu, muốn biết rằng người đối ứng với quẻ xăm đang ở đâu.Chẳng qua tìm một lúc lâu, hắn vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.“Vân Khí Chi Châu, ma khí chi chủng, hữu phệ chủ chi nguy, suy nghĩ thậntrọng…”Nhớ tới những lời này, Sở Duyên nhìn kiểu gì, cũng không thể nhìn ra.Ma khí chi chủng này ở đâu.Ngay khi Sở Duyên định dùng ống thẻ một lần nữa, ở phía xa có cơn gió mạnhthổi qua, khiến hắn sửng sốt một lát.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.Trạng thái vô địch hội tụ trên hai mắt.Hắn liếc mắt một cái qua, thì thấy ở phía xa, hắn thấy có một mảng lớn mây đentối đen.Sau đó dao động từ trong mây đen chấn động mà ra, nhấc lên từng trận kìnhphong.“Đó là thứ gì thế?”“Đi tới đó xem một cái vậy.”Sở Duyên nói thầm.Bóng dáng hắn vừa cử động, giống như hóa thành ảo ảnh, bay nhanh về phíamây đen.Từng trận mây đen ở trung tâm Giang Châu.Sở Duyên ở vùng biên giới, khoảng cách đúng là rất xa, nhưng tốc độ của SởDuyên quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay tới gần mây đen kia.Đợi Sở Duyên tới gần, mới nhìn rõ nơi này.Mây đen rất thâm trầm, mà màu sắc thuộc loại đỏ tía, không giống mây đenbình thường.Mây đen này bao trùm phạm vi rất rộng, bao phủ cả vùng đất giữa Giang Châunày.Hấp dẫn ánh mắt Sở Duyên nhất, là phía dưới mây đen, rất nhiều tu sĩ vây ởtrong này, không biết đang làm gì.Những tu sĩ này đếm sơ qua, e rằng phải mấy trăm người.Có người đang ngự kiếm, có người giẫm lên hồ lô, có người đạp không mà đi.Còn có một số tu sĩ tu vi không mạnh thì đứng trên đất.Ánh mắt những người này đều nhìn chằm chằm mây màu đỏ tía ở phía xa,giống như đang đợi gì đó.Sở Duyên thu liễm lại kim quang quanh người mình, sau đó hành tẩu trên mặtđất, lặng yên không tiếng động tới gần mấy tu sĩ kia.Trong tình huống hắn toàn lực che chắn kim quang, khiến hào quang của kimquang của kim quang yếu đi tới cực hạn.Gần như không có kim quang Sở Duyên cũng biểu lộ ra cơ thể bên trong.Đó là bóng dáng trở nên rất nhạt, xem như hơi mờ.Sở Duyên lặng lẽ tới bên cạnh mấy tu sĩ, nghe mấy tu sĩ bàn luận.“Người tu đạo quả nhiên là ngu ngốc, rõ ràng là hắn ta đạt được tin tức trongmây đen này có bảo vật, lại truyền tin tức này ra, dẫn tới bây giờ có nhiều ngườitranh giành như vậy.”“Còn tạm, cho dù người tu đạo kia không nói, phạm vi mây đen này rộng nhưvậy, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý.”“Khiến người ta chú ý thì kệ đi, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng lớn giốngnhư bây giờ, Giang Châu chúng ta mạnh nhất chính là mấy tên cảnh giớiNguyên Anh, tất cả những người khác đều là cảnh giới Kim Đan, có lẽ vụ nàyhội tụ hơn nửa chiến lực cao cấp của Giang Châu chúng ta.”“Thôi, mặc kệ bọn họ, bọn họ muốn quậy lớn, vậy thì quậy lớn đi, chúng tađứng ở chỗ này là được, dù sao không ra tay, thì tạo áp lực cho bọn họ, đùa giỡnvậy!”Những lời mấy tu sĩ nói chuyện với nhau đều lọt vào tai Sở Duyên.Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của Sở Duyên.Sở Duyên nghe thấy lời mấy người này nói, không khỏi rơi vào trầm tư.Trong mây đen này có bảo vật gì sao?Là vì bảo vật, mới hấp dẫn nhiều người như thế à?Sẽ là bảo vật gì đây?Sở Duyên sinh lòng tranh đoạt.Ở nơi này đều là một số cảnh giới Kim Đan, chỉ có hai ba tên cảnh giới NguyênAnh.Hắn tranh giành một trận, hoàn toàn là chuyện đơn giản.Có trạng thái vô địch ở đây, hắn có thể dễ dàng trấn áp đám người.Bảo vật vô chủ, hắn tranh giành cũng không quá đáng.Sở Duyên ngầm hạ quyết định, phải ra tay tranh giành bảo vật này

Chương 680: Linh hồn thể cũng biết hắt xì hơi 2