Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 847: Có lẽ ta có thể giúp ngươi 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Từ nhỏ hắn ta chỉ có thể luyện tập võ thuật của phàm tục, dựa vào quan tàihuyền thiết này tiến hành rèn luyện.Chỉ dựa vào những thứ này, hắn ta vẫn vào lúc mười tuổi luyện tới cực hạn võđạo.Lấy phàm nhân chi thân, khiến tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rơi vào hạ phong.Nhưng mà…Đây không phải thứ hắn ta cần.Hắn ta cần, là đi lên con đường thành tiên trong truyền thuyết.Hắn ta muốn tu luyện tới đỉnh phong!Hắn ta muốn cứu người thân, bạn bè cùng với những người bị hắn ta khắc chếttrở về!Muốn làm được những chuyện này, vậy chỉ có thể đi lên tiên đạo!Còn đi tới tận cùng của tiên đạo!Đây là nhu cầu lớn nhất của Lâm Mạc!“Tu luyện… Có lẽ… Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”Lý Thành do dự một lát, chậm rãi mở miệng nói.Trong đầu hắn ta không tự giác hiện lên một bóng người bí hiểm……Long tộc.Trong một động phủ cao nhất của long tộc.Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trước một cái bàn.Ở bên cạnh hắn ta không có bất cứ bảo vật gì, trống không, có vẻ thanh tịnh.Chỉ riêng trước bàn Sở Duyên, bày hơn mười túi trữ vật.Trong mỗi túi trữ vật, đều là bảo vật gì đó.Mà một vài bức họa cuộn tròn, đếm thô sơ giản lược, trong mỗi túi đựng đồ cóhơn ngàn tấm.Trong mỗi bức họa cuộn tròn đều ghi lại nơi bí ẩn gửi bảo vật tài nguyên củalong tộc.Mà trong một túi đựng đồ có hơn ngàn bức họa cuộn tròn, đủ để chứng minhnội tình của long tộc đáng sợ cỡ nào.Sở Duyên nhìn hơn mười túi trữ vật trước mặt, ngón tay khẽ gõ bàn, hít sâu mộthơi.“Cuộc sống giản dị tự nhiên này, thực sự khiến người ta mê muội.”“Làm đại lão tổ của long tộc, thật tốt.”Trong mắt Sở Duyên tràn ngập cảm xúc phong phú.Hắn đều có chút không muốn trở về hoàn thành nghiệp lớn thu nhận đồ đệ củahắn.Thực sự là vì cuộc sống ở long tộc quá thư thái.Một tay chưởng quản cả long tộc, một tay nắm lấy tất cả tài nguyên của longtộc.Không nghĩ tới, Sở mỗ hắn cũng có ngày hôm nay.Trong lòng Sở Duyên vô cùng cảm khái.Có cuộc sống ngày hôm nay, cuộc đời này không uổng.Sau này cho dù hồi tưởng lại, cũng tràn ngập một phần những chuyện trải qua.Vài năm, ta làm đại lão tổ của long tộc.Sở Duyên đang cảm khái, đại môn bên ngoài động phủ có tiếng gõ.Cốc cốc cốc…“Lão tổ, ngươi có ở đây không?”Một giọng nói truyền tới.“Vào đi.”Sở Duyên nghe thấy thế, đặt túi trữ vật ở hai bên bàn, ném chút tro bụi lên phíatrên, chứng minh những túi trữ vật này đã lâu không được động vào.Sở mỗ hắn không phải là loại người thích bảo vật.Hắn, Sở mỗ, đạo đức tốt, khinh thường những bảo vật này!Bên ngoài động phủ, tộc trưởng long tộc Ngao Thiên đi tới.Lão ta cúi thấp người, vừa nhìn thấy Sở Duyên, lúc này hành đại lễ.“Ngao Thiên, tham kiến lão tổ!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên không dám bày ra tư thế gì, vô cùng tôn kínhhành lễ.Trước mắt Sở Duyên là trụ cột duy nhất của long tộc, bất cứ kẻ nào có thểkhông có, chỉ riêng Sở Duyên không thể!Một khi long tộc mất đi Sở Duyên, vậy thì sẽ mất hết ưu thế trước mắt.Cho nên tộc trưởng long tộc Ngao Thiên, vô cùng tôn kính với Sở Duyên.Mức độ tôn kính này, hơn xa đại lão tổ long tộc lúc trước.“Ừm, miễn lễ đi, lần này ngươi tới là có chuyện gì?”Sở Duyên nói thẳng, hỏi.“Khởi bẩm lão tổ, Ngao Thiên muốn thanh danh của long tộc lớn mạnh, bắt đầuthanh toán chủng tộc đối nghịch với long tộc lúc trước, không biết lão tổ cóđồng ý hay không?”Ngao Thiên nhỏ giọng dò hỏi.“Việc này tự ngươi xử lý là được, cần phải hỏi bổn tọa sao? Bổn tọa nhớ rõtrong long tộc có quy tắc, toàn bộ mọi chuyện bên ngoài long tộc đều do tộctrưởng đương nhiệm xử lý, ngươi hỏi bổn tọa là có ý gì?”Sở Duyên hơi nhíu mày.Đừng tưởng hắn không biết quy củ của long tộc.Hắn sớm đã thuộc lòng quy củ của long tộc.Đương nhiên không phải là Sở Duyên nguyện ý, mà không thể không làm vậy.Khi Sở Duyên đang xem xét mỗi động phủ long tộc gửi bảo vật, phát hiện mộtđộng phủ muốn đi vào nhất định phải quen thuộc quy củ của long tộc mới được.Cho nên Sở Duyên đành phải học thuộc quy củ của long tộc.“Nhưng mà… Nhưng mà lão tổ, tình hình hiện giờ đã khác, lần này có khả năngcần ngươi ra tay, cho nên ta mới tới hỏi ý kiến của ngươi.”Ngao Thiên cúi đầu, mở miệng nói.“Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên sửng sốt một lát, chẳng trách con hàng này tới tìm hắn, hóa ra là cầnhắn ra tay.Nhưng hắn không muốn ra tay, hắn sợ hắn ra tay, sẽ có liên hệ càng sâu với longtộc.Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm kiếm đệ tử dạy phế, sau đó dạyđệ tử thành phế vật.Lúc này mới quan trọng nhất.Nhưng mà…Sở Duyên liếc mắt nhìn đống túi trữ vật trên bàn.Tài nguyên bảo vật của long tộc nhiều lắm.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Từ nhỏ hắn ta chỉ có thể luyện tập võ thuật của phàm tục, dựa vào quan tàihuyền thiết này tiến hành rèn luyện.Chỉ dựa vào những thứ này, hắn ta vẫn vào lúc mười tuổi luyện tới cực hạn võđạo.Lấy phàm nhân chi thân, khiến tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rơi vào hạ phong.Nhưng mà…Đây không phải thứ hắn ta cần.Hắn ta cần, là đi lên con đường thành tiên trong truyền thuyết.Hắn ta muốn tu luyện tới đỉnh phong!Hắn ta muốn cứu người thân, bạn bè cùng với những người bị hắn ta khắc chếttrở về!Muốn làm được những chuyện này, vậy chỉ có thể đi lên tiên đạo!Còn đi tới tận cùng của tiên đạo!Đây là nhu cầu lớn nhất của Lâm Mạc!“Tu luyện… Có lẽ… Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”Lý Thành do dự một lát, chậm rãi mở miệng nói.Trong đầu hắn ta không tự giác hiện lên một bóng người bí hiểm……Long tộc.Trong một động phủ cao nhất của long tộc.Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trước một cái bàn.Ở bên cạnh hắn ta không có bất cứ bảo vật gì, trống không, có vẻ thanh tịnh.Chỉ riêng trước bàn Sở Duyên, bày hơn mười túi trữ vật.Trong mỗi túi trữ vật, đều là bảo vật gì đó.Mà một vài bức họa cuộn tròn, đếm thô sơ giản lược, trong mỗi túi đựng đồ cóhơn ngàn tấm.Trong mỗi bức họa cuộn tròn đều ghi lại nơi bí ẩn gửi bảo vật tài nguyên củalong tộc.Mà trong một túi đựng đồ có hơn ngàn bức họa cuộn tròn, đủ để chứng minhnội tình của long tộc đáng sợ cỡ nào.Sở Duyên nhìn hơn mười túi trữ vật trước mặt, ngón tay khẽ gõ bàn, hít sâu mộthơi.“Cuộc sống giản dị tự nhiên này, thực sự khiến người ta mê muội.”“Làm đại lão tổ của long tộc, thật tốt.”Trong mắt Sở Duyên tràn ngập cảm xúc phong phú.Hắn đều có chút không muốn trở về hoàn thành nghiệp lớn thu nhận đồ đệ củahắn.Thực sự là vì cuộc sống ở long tộc quá thư thái.Một tay chưởng quản cả long tộc, một tay nắm lấy tất cả tài nguyên của longtộc.Không nghĩ tới, Sở mỗ hắn cũng có ngày hôm nay.Trong lòng Sở Duyên vô cùng cảm khái.Có cuộc sống ngày hôm nay, cuộc đời này không uổng.Sau này cho dù hồi tưởng lại, cũng tràn ngập một phần những chuyện trải qua.Vài năm, ta làm đại lão tổ của long tộc.Sở Duyên đang cảm khái, đại môn bên ngoài động phủ có tiếng gõ.Cốc cốc cốc…“Lão tổ, ngươi có ở đây không?”Một giọng nói truyền tới.“Vào đi.”Sở Duyên nghe thấy thế, đặt túi trữ vật ở hai bên bàn, ném chút tro bụi lên phíatrên, chứng minh những túi trữ vật này đã lâu không được động vào.Sở mỗ hắn không phải là loại người thích bảo vật.Hắn, Sở mỗ, đạo đức tốt, khinh thường những bảo vật này!Bên ngoài động phủ, tộc trưởng long tộc Ngao Thiên đi tới.Lão ta cúi thấp người, vừa nhìn thấy Sở Duyên, lúc này hành đại lễ.“Ngao Thiên, tham kiến lão tổ!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên không dám bày ra tư thế gì, vô cùng tôn kínhhành lễ.Trước mắt Sở Duyên là trụ cột duy nhất của long tộc, bất cứ kẻ nào có thểkhông có, chỉ riêng Sở Duyên không thể!Một khi long tộc mất đi Sở Duyên, vậy thì sẽ mất hết ưu thế trước mắt.Cho nên tộc trưởng long tộc Ngao Thiên, vô cùng tôn kính với Sở Duyên.Mức độ tôn kính này, hơn xa đại lão tổ long tộc lúc trước.“Ừm, miễn lễ đi, lần này ngươi tới là có chuyện gì?”Sở Duyên nói thẳng, hỏi.“Khởi bẩm lão tổ, Ngao Thiên muốn thanh danh của long tộc lớn mạnh, bắt đầuthanh toán chủng tộc đối nghịch với long tộc lúc trước, không biết lão tổ cóđồng ý hay không?”Ngao Thiên nhỏ giọng dò hỏi.“Việc này tự ngươi xử lý là được, cần phải hỏi bổn tọa sao? Bổn tọa nhớ rõtrong long tộc có quy tắc, toàn bộ mọi chuyện bên ngoài long tộc đều do tộctrưởng đương nhiệm xử lý, ngươi hỏi bổn tọa là có ý gì?”Sở Duyên hơi nhíu mày.Đừng tưởng hắn không biết quy củ của long tộc.Hắn sớm đã thuộc lòng quy củ của long tộc.Đương nhiên không phải là Sở Duyên nguyện ý, mà không thể không làm vậy.Khi Sở Duyên đang xem xét mỗi động phủ long tộc gửi bảo vật, phát hiện mộtđộng phủ muốn đi vào nhất định phải quen thuộc quy củ của long tộc mới được.Cho nên Sở Duyên đành phải học thuộc quy củ của long tộc.“Nhưng mà… Nhưng mà lão tổ, tình hình hiện giờ đã khác, lần này có khả năngcần ngươi ra tay, cho nên ta mới tới hỏi ý kiến của ngươi.”Ngao Thiên cúi đầu, mở miệng nói.“Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên sửng sốt một lát, chẳng trách con hàng này tới tìm hắn, hóa ra là cầnhắn ra tay.Nhưng hắn không muốn ra tay, hắn sợ hắn ra tay, sẽ có liên hệ càng sâu với longtộc.Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm kiếm đệ tử dạy phế, sau đó dạyđệ tử thành phế vật.Lúc này mới quan trọng nhất.Nhưng mà…Sở Duyên liếc mắt nhìn đống túi trữ vật trên bàn.Tài nguyên bảo vật của long tộc nhiều lắm.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Từ nhỏ hắn ta chỉ có thể luyện tập võ thuật của phàm tục, dựa vào quan tàihuyền thiết này tiến hành rèn luyện.Chỉ dựa vào những thứ này, hắn ta vẫn vào lúc mười tuổi luyện tới cực hạn võđạo.Lấy phàm nhân chi thân, khiến tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rơi vào hạ phong.Nhưng mà…Đây không phải thứ hắn ta cần.Hắn ta cần, là đi lên con đường thành tiên trong truyền thuyết.Hắn ta muốn tu luyện tới đỉnh phong!Hắn ta muốn cứu người thân, bạn bè cùng với những người bị hắn ta khắc chếttrở về!Muốn làm được những chuyện này, vậy chỉ có thể đi lên tiên đạo!Còn đi tới tận cùng của tiên đạo!Đây là nhu cầu lớn nhất của Lâm Mạc!“Tu luyện… Có lẽ… Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”Lý Thành do dự một lát, chậm rãi mở miệng nói.Trong đầu hắn ta không tự giác hiện lên một bóng người bí hiểm……Long tộc.Trong một động phủ cao nhất của long tộc.Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trước một cái bàn.Ở bên cạnh hắn ta không có bất cứ bảo vật gì, trống không, có vẻ thanh tịnh.Chỉ riêng trước bàn Sở Duyên, bày hơn mười túi trữ vật.Trong mỗi túi trữ vật, đều là bảo vật gì đó.Mà một vài bức họa cuộn tròn, đếm thô sơ giản lược, trong mỗi túi đựng đồ cóhơn ngàn tấm.Trong mỗi bức họa cuộn tròn đều ghi lại nơi bí ẩn gửi bảo vật tài nguyên củalong tộc.Mà trong một túi đựng đồ có hơn ngàn bức họa cuộn tròn, đủ để chứng minhnội tình của long tộc đáng sợ cỡ nào.Sở Duyên nhìn hơn mười túi trữ vật trước mặt, ngón tay khẽ gõ bàn, hít sâu mộthơi.“Cuộc sống giản dị tự nhiên này, thực sự khiến người ta mê muội.”“Làm đại lão tổ của long tộc, thật tốt.”Trong mắt Sở Duyên tràn ngập cảm xúc phong phú.Hắn đều có chút không muốn trở về hoàn thành nghiệp lớn thu nhận đồ đệ củahắn.Thực sự là vì cuộc sống ở long tộc quá thư thái.Một tay chưởng quản cả long tộc, một tay nắm lấy tất cả tài nguyên của longtộc.Không nghĩ tới, Sở mỗ hắn cũng có ngày hôm nay.Trong lòng Sở Duyên vô cùng cảm khái.Có cuộc sống ngày hôm nay, cuộc đời này không uổng.Sau này cho dù hồi tưởng lại, cũng tràn ngập một phần những chuyện trải qua.Vài năm, ta làm đại lão tổ của long tộc.Sở Duyên đang cảm khái, đại môn bên ngoài động phủ có tiếng gõ.Cốc cốc cốc…“Lão tổ, ngươi có ở đây không?”Một giọng nói truyền tới.“Vào đi.”Sở Duyên nghe thấy thế, đặt túi trữ vật ở hai bên bàn, ném chút tro bụi lên phíatrên, chứng minh những túi trữ vật này đã lâu không được động vào.Sở mỗ hắn không phải là loại người thích bảo vật.Hắn, Sở mỗ, đạo đức tốt, khinh thường những bảo vật này!Bên ngoài động phủ, tộc trưởng long tộc Ngao Thiên đi tới.Lão ta cúi thấp người, vừa nhìn thấy Sở Duyên, lúc này hành đại lễ.“Ngao Thiên, tham kiến lão tổ!”Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên không dám bày ra tư thế gì, vô cùng tôn kínhhành lễ.Trước mắt Sở Duyên là trụ cột duy nhất của long tộc, bất cứ kẻ nào có thểkhông có, chỉ riêng Sở Duyên không thể!Một khi long tộc mất đi Sở Duyên, vậy thì sẽ mất hết ưu thế trước mắt.Cho nên tộc trưởng long tộc Ngao Thiên, vô cùng tôn kính với Sở Duyên.Mức độ tôn kính này, hơn xa đại lão tổ long tộc lúc trước.“Ừm, miễn lễ đi, lần này ngươi tới là có chuyện gì?”Sở Duyên nói thẳng, hỏi.“Khởi bẩm lão tổ, Ngao Thiên muốn thanh danh của long tộc lớn mạnh, bắt đầuthanh toán chủng tộc đối nghịch với long tộc lúc trước, không biết lão tổ cóđồng ý hay không?”Ngao Thiên nhỏ giọng dò hỏi.“Việc này tự ngươi xử lý là được, cần phải hỏi bổn tọa sao? Bổn tọa nhớ rõtrong long tộc có quy tắc, toàn bộ mọi chuyện bên ngoài long tộc đều do tộctrưởng đương nhiệm xử lý, ngươi hỏi bổn tọa là có ý gì?”Sở Duyên hơi nhíu mày.Đừng tưởng hắn không biết quy củ của long tộc.Hắn sớm đã thuộc lòng quy củ của long tộc.Đương nhiên không phải là Sở Duyên nguyện ý, mà không thể không làm vậy.Khi Sở Duyên đang xem xét mỗi động phủ long tộc gửi bảo vật, phát hiện mộtđộng phủ muốn đi vào nhất định phải quen thuộc quy củ của long tộc mới được.Cho nên Sở Duyên đành phải học thuộc quy củ của long tộc.“Nhưng mà… Nhưng mà lão tổ, tình hình hiện giờ đã khác, lần này có khả năngcần ngươi ra tay, cho nên ta mới tới hỏi ý kiến của ngươi.”Ngao Thiên cúi đầu, mở miệng nói.“Cần bổn tọa ra tay sao?”Sở Duyên sửng sốt một lát, chẳng trách con hàng này tới tìm hắn, hóa ra là cầnhắn ra tay.Nhưng hắn không muốn ra tay, hắn sợ hắn ra tay, sẽ có liên hệ càng sâu với longtộc.Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm kiếm đệ tử dạy phế, sau đó dạyđệ tử thành phế vật.Lúc này mới quan trọng nhất.Nhưng mà…Sở Duyên liếc mắt nhìn đống túi trữ vật trên bàn.Tài nguyên bảo vật của long tộc nhiều lắm.