Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 860: Yêu hoàng sống lại 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Muốn mạnh dần, vẫn nên tự mình tu hành thì hơn.Hắn ta cảm thấy, mình tự tu hành, có khả năng sẽ tăng nhanh hơn một chút.“Ừm, vậy cũng được, chú ý an toàn là được.”Sở Duyên khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy để Lý Thành ra ngoài tốt hơn.Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy Lý Thành ra ngoài hơi nguy hiểm.Nếu Lý Thành ra ngoài chết đi, vậy chẳng phải hắn lãng phí vô ích cơ hội thuhoạch một cảnh giới sao?Như vậy không được.Hắn phải đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn mới được.Còn làm thế nào mới đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn…Sở Duyên im lặng nhìn thoáng qua Kim Vũ bên cạnh mình.Kim Vũ vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của Sở Duyên.“Tiền bối, ta muốn đi theo ngươi…”Kim Vũ vừa định nói chuyện, nói còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.“Kim Vũ, bổn tọa muốn làm phiền ngươi, hỗ trợ chiếu cố đệ tử này của bổn tọa,tốt nhất là có thể đi theo bên cạnh đệ tử này, làm phiền ngươi.”Sở Duyên dặn dò.“Chuyện này… Được rồi, vãn bối nghe lệnh.”Kim Vũ vội vàng nói.Trong lòng hắn ta thầm than, hắn ta vốn muốn nói, hắn ta muốn đi theo bêncạnh Sở Duyên.Dù sao đi theo bên cạnh Sở Duyên, hắn ta mới là “Thiên Kiêu của yêu tộc”chân chính.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.Bị Sở Duyên dặn như vậy, hắn ta có thể làm gì?Hắn ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.“Nghe lệnh, nếu không sao, vậy có thể rút lui, các ngươi cũng có thể di chuyểnở trong tổ địa long tộc, vi sư muốn đi dạy bảo sư đệ của các ngươi một chút.”Sở Duyên mở miệng nói một câu.“Vâng, sư tôn.”Đối với chuyện này, đương nhiên là Lý Thành và Kim Vũ không có ý kiếnkhác, cúi người thi lễ xong, thì cung kính rời xuống.Sở Duyên đứng ở đó, nhìn theo Lý Thành và Kim Vũ rời đi.Sau khi xác định hai người này rời đi, hắn vô cùng lo lắng chạy vào động phủ.Hắn trở lại động phủ, chuyện đầu tiên làm không phải là dạy bảo Lâm Mạc, màxem xét đống đồ trong túi trữ vật, xác định bên trong không thiếu đồ, cũngkhông bị động vào, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.Đồ không thiếu là tốt.Mấy thứ này đều là tâm can bảo bối của hắn, nếu ít đi một hai thứ, hắn sẽ đaulòng muốn chết.Sau khi trầm tĩnh lại, Sở Duyên mới nhìn về phía Lâm Mạc đang bế quan.Hắn bắt đầu trầm tư, nên dạy Lâm Mạc như thế nào, mới khiến Lâm Mạc rơivào ma chướng……Chỗ nào đấy hải dương vô tận, khắp nơi đều là đất đai phế tích.Lúc này, một bóng người đi từ trong khu phế tích ra.Bóng người này cất bước mà ra, tất cả hư không đều run rẩy.Vẻ mặt bóng người này vô cùng uy nghiêm, đôi mắt như vì sao, sâu khônglường được, mái tóc dài màu bạc xõa tung, quanh người vờn quanh “thần tính”.Mỗi hành động việc làm của người này, đều có lực lượng mạnh đi theo,“Cơ thể này… Thật yếu, Thiên Đạo, muốn dùng phương thức này khiến bổnhoàng suy yếu sao?”Bóng người này hơi nhíu mày, giống như rất không thoải mái đối với cơ thểmình.Rầm rầm!Trên bầu trời vẫn có vô số lôi đình lóe lên như cũ, giống như có khả năng đánhxuống, đánh chết bóng người này.“Cho dù cơ thể bổn hoàng yếu, cũng không phải Tiểu Thiên Đạo ngươi có thểlàm nhục!”Bóng người này giống như bị dị tượng trên bầu trời chọc giận, lão ta quay mặtvề phía hư không, một tay vươn ra.“Chung tới!”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” này lạnh giọng mở miệng.Giọng nói của lão ta như thánh lệnh.Một lời vang lên, hư không nổi lên từng gợn sóng.Nhưng một lúc sau, những gợn sóng này lại bình ổn lại lần nữa.“Trái lại Tiểu Thiên Đạo này rất thông minh, để lại phần lớn lực lượng chống lạihư không, không cho bổn hoàng triệu hoán?”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” cười nhạo một tiếng.Lão ta căn bản không để ý, bóng dáng vừa cử động, muốn xông lên tận trời.Nhưng lão ta còn chưa kịp hành động, hai bóng người ở phía xa bay tới.Đông Hoàng Thái Nhất ngẩng đầu nhìn qua.Liếc mắt một cái thấy được Kế Mông và yêu sư bay tới.“Yêu hoàng! Đừng kích động!”Kế Mông bay tới, vội vàng nói một câu.“Kế Mông? Côn… Côn Bằng?”Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy hai người này, sửng sốt một lát.Nhất là nhìn thấy yêu sư xong, đôi mắt trở nên thâm thúy.“Yêu hoàng, ngươi trăm ngàn lần đừng kích động, thời đại hiện giờ ngươi cònchưa biết cụ thể, nếu kích động, thời đại cũ chúng ta sẽ thua cả ván bài!”Kế Mông vô cùng lo lắng.Vừa rồi lão ta thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất muốn nghịch thiên nhất chiến,trực tiếp tìm Thiên Đạo mới.“Đúng vậy, yêu hoàng ngươi tuyệt đối không thể kích động!”Yêu sư làm bộ làm tịch nói một câu.“Thua cả ván bài cái gì? Bổn hoàng sống lại không lâu, các ngươi nói rõ ràngcho bổn hoàng.”Đông Hoàng Thái Nhất khẽ nhíu mày.Nhìn thấy cảnh này, Kế Mông không nghĩ nhiều, lập tức giảng giải với ĐôngHoàng Thái Nhất.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Muốn mạnh dần, vẫn nên tự mình tu hành thì hơn.Hắn ta cảm thấy, mình tự tu hành, có khả năng sẽ tăng nhanh hơn một chút.“Ừm, vậy cũng được, chú ý an toàn là được.”Sở Duyên khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy để Lý Thành ra ngoài tốt hơn.Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy Lý Thành ra ngoài hơi nguy hiểm.Nếu Lý Thành ra ngoài chết đi, vậy chẳng phải hắn lãng phí vô ích cơ hội thuhoạch một cảnh giới sao?Như vậy không được.Hắn phải đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn mới được.Còn làm thế nào mới đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn…Sở Duyên im lặng nhìn thoáng qua Kim Vũ bên cạnh mình.Kim Vũ vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của Sở Duyên.“Tiền bối, ta muốn đi theo ngươi…”Kim Vũ vừa định nói chuyện, nói còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.“Kim Vũ, bổn tọa muốn làm phiền ngươi, hỗ trợ chiếu cố đệ tử này của bổn tọa,tốt nhất là có thể đi theo bên cạnh đệ tử này, làm phiền ngươi.”Sở Duyên dặn dò.“Chuyện này… Được rồi, vãn bối nghe lệnh.”Kim Vũ vội vàng nói.Trong lòng hắn ta thầm than, hắn ta vốn muốn nói, hắn ta muốn đi theo bêncạnh Sở Duyên.Dù sao đi theo bên cạnh Sở Duyên, hắn ta mới là “Thiên Kiêu của yêu tộc”chân chính.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.Bị Sở Duyên dặn như vậy, hắn ta có thể làm gì?Hắn ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.“Nghe lệnh, nếu không sao, vậy có thể rút lui, các ngươi cũng có thể di chuyểnở trong tổ địa long tộc, vi sư muốn đi dạy bảo sư đệ của các ngươi một chút.”Sở Duyên mở miệng nói một câu.“Vâng, sư tôn.”Đối với chuyện này, đương nhiên là Lý Thành và Kim Vũ không có ý kiếnkhác, cúi người thi lễ xong, thì cung kính rời xuống.Sở Duyên đứng ở đó, nhìn theo Lý Thành và Kim Vũ rời đi.Sau khi xác định hai người này rời đi, hắn vô cùng lo lắng chạy vào động phủ.Hắn trở lại động phủ, chuyện đầu tiên làm không phải là dạy bảo Lâm Mạc, màxem xét đống đồ trong túi trữ vật, xác định bên trong không thiếu đồ, cũngkhông bị động vào, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.Đồ không thiếu là tốt.Mấy thứ này đều là tâm can bảo bối của hắn, nếu ít đi một hai thứ, hắn sẽ đaulòng muốn chết.Sau khi trầm tĩnh lại, Sở Duyên mới nhìn về phía Lâm Mạc đang bế quan.Hắn bắt đầu trầm tư, nên dạy Lâm Mạc như thế nào, mới khiến Lâm Mạc rơivào ma chướng……Chỗ nào đấy hải dương vô tận, khắp nơi đều là đất đai phế tích.Lúc này, một bóng người đi từ trong khu phế tích ra.Bóng người này cất bước mà ra, tất cả hư không đều run rẩy.Vẻ mặt bóng người này vô cùng uy nghiêm, đôi mắt như vì sao, sâu khônglường được, mái tóc dài màu bạc xõa tung, quanh người vờn quanh “thần tính”.Mỗi hành động việc làm của người này, đều có lực lượng mạnh đi theo,“Cơ thể này… Thật yếu, Thiên Đạo, muốn dùng phương thức này khiến bổnhoàng suy yếu sao?”Bóng người này hơi nhíu mày, giống như rất không thoải mái đối với cơ thểmình.Rầm rầm!Trên bầu trời vẫn có vô số lôi đình lóe lên như cũ, giống như có khả năng đánhxuống, đánh chết bóng người này.“Cho dù cơ thể bổn hoàng yếu, cũng không phải Tiểu Thiên Đạo ngươi có thểlàm nhục!”Bóng người này giống như bị dị tượng trên bầu trời chọc giận, lão ta quay mặtvề phía hư không, một tay vươn ra.“Chung tới!”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” này lạnh giọng mở miệng.Giọng nói của lão ta như thánh lệnh.Một lời vang lên, hư không nổi lên từng gợn sóng.Nhưng một lúc sau, những gợn sóng này lại bình ổn lại lần nữa.“Trái lại Tiểu Thiên Đạo này rất thông minh, để lại phần lớn lực lượng chống lạihư không, không cho bổn hoàng triệu hoán?”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” cười nhạo một tiếng.Lão ta căn bản không để ý, bóng dáng vừa cử động, muốn xông lên tận trời.Nhưng lão ta còn chưa kịp hành động, hai bóng người ở phía xa bay tới.Đông Hoàng Thái Nhất ngẩng đầu nhìn qua.Liếc mắt một cái thấy được Kế Mông và yêu sư bay tới.“Yêu hoàng! Đừng kích động!”Kế Mông bay tới, vội vàng nói một câu.“Kế Mông? Côn… Côn Bằng?”Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy hai người này, sửng sốt một lát.Nhất là nhìn thấy yêu sư xong, đôi mắt trở nên thâm thúy.“Yêu hoàng, ngươi trăm ngàn lần đừng kích động, thời đại hiện giờ ngươi cònchưa biết cụ thể, nếu kích động, thời đại cũ chúng ta sẽ thua cả ván bài!”Kế Mông vô cùng lo lắng.Vừa rồi lão ta thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất muốn nghịch thiên nhất chiến,trực tiếp tìm Thiên Đạo mới.“Đúng vậy, yêu hoàng ngươi tuyệt đối không thể kích động!”Yêu sư làm bộ làm tịch nói một câu.“Thua cả ván bài cái gì? Bổn hoàng sống lại không lâu, các ngươi nói rõ ràngcho bổn hoàng.”Đông Hoàng Thái Nhất khẽ nhíu mày.Nhìn thấy cảnh này, Kế Mông không nghĩ nhiều, lập tức giảng giải với ĐôngHoàng Thái Nhất.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Muốn mạnh dần, vẫn nên tự mình tu hành thì hơn.Hắn ta cảm thấy, mình tự tu hành, có khả năng sẽ tăng nhanh hơn một chút.“Ừm, vậy cũng được, chú ý an toàn là được.”Sở Duyên khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy để Lý Thành ra ngoài tốt hơn.Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy Lý Thành ra ngoài hơi nguy hiểm.Nếu Lý Thành ra ngoài chết đi, vậy chẳng phải hắn lãng phí vô ích cơ hội thuhoạch một cảnh giới sao?Như vậy không được.Hắn phải đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn mới được.Còn làm thế nào mới đảm bảo sinh mệnh của Lý Thành an toàn…Sở Duyên im lặng nhìn thoáng qua Kim Vũ bên cạnh mình.Kim Vũ vẫn luôn chú ý tới ánh mắt của Sở Duyên.“Tiền bối, ta muốn đi theo ngươi…”Kim Vũ vừa định nói chuyện, nói còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.“Kim Vũ, bổn tọa muốn làm phiền ngươi, hỗ trợ chiếu cố đệ tử này của bổn tọa,tốt nhất là có thể đi theo bên cạnh đệ tử này, làm phiền ngươi.”Sở Duyên dặn dò.“Chuyện này… Được rồi, vãn bối nghe lệnh.”Kim Vũ vội vàng nói.Trong lòng hắn ta thầm than, hắn ta vốn muốn nói, hắn ta muốn đi theo bêncạnh Sở Duyên.Dù sao đi theo bên cạnh Sở Duyên, hắn ta mới là “Thiên Kiêu của yêu tộc”chân chính.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị Sở Duyên ngắt lời.Bị Sở Duyên dặn như vậy, hắn ta có thể làm gì?Hắn ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.“Nghe lệnh, nếu không sao, vậy có thể rút lui, các ngươi cũng có thể di chuyểnở trong tổ địa long tộc, vi sư muốn đi dạy bảo sư đệ của các ngươi một chút.”Sở Duyên mở miệng nói một câu.“Vâng, sư tôn.”Đối với chuyện này, đương nhiên là Lý Thành và Kim Vũ không có ý kiếnkhác, cúi người thi lễ xong, thì cung kính rời xuống.Sở Duyên đứng ở đó, nhìn theo Lý Thành và Kim Vũ rời đi.Sau khi xác định hai người này rời đi, hắn vô cùng lo lắng chạy vào động phủ.Hắn trở lại động phủ, chuyện đầu tiên làm không phải là dạy bảo Lâm Mạc, màxem xét đống đồ trong túi trữ vật, xác định bên trong không thiếu đồ, cũngkhông bị động vào, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.Đồ không thiếu là tốt.Mấy thứ này đều là tâm can bảo bối của hắn, nếu ít đi một hai thứ, hắn sẽ đaulòng muốn chết.Sau khi trầm tĩnh lại, Sở Duyên mới nhìn về phía Lâm Mạc đang bế quan.Hắn bắt đầu trầm tư, nên dạy Lâm Mạc như thế nào, mới khiến Lâm Mạc rơivào ma chướng……Chỗ nào đấy hải dương vô tận, khắp nơi đều là đất đai phế tích.Lúc này, một bóng người đi từ trong khu phế tích ra.Bóng người này cất bước mà ra, tất cả hư không đều run rẩy.Vẻ mặt bóng người này vô cùng uy nghiêm, đôi mắt như vì sao, sâu khônglường được, mái tóc dài màu bạc xõa tung, quanh người vờn quanh “thần tính”.Mỗi hành động việc làm của người này, đều có lực lượng mạnh đi theo,“Cơ thể này… Thật yếu, Thiên Đạo, muốn dùng phương thức này khiến bổnhoàng suy yếu sao?”Bóng người này hơi nhíu mày, giống như rất không thoải mái đối với cơ thểmình.Rầm rầm!Trên bầu trời vẫn có vô số lôi đình lóe lên như cũ, giống như có khả năng đánhxuống, đánh chết bóng người này.“Cho dù cơ thể bổn hoàng yếu, cũng không phải Tiểu Thiên Đạo ngươi có thểlàm nhục!”Bóng người này giống như bị dị tượng trên bầu trời chọc giận, lão ta quay mặtvề phía hư không, một tay vươn ra.“Chung tới!”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” này lạnh giọng mở miệng.Giọng nói của lão ta như thánh lệnh.Một lời vang lên, hư không nổi lên từng gợn sóng.Nhưng một lúc sau, những gợn sóng này lại bình ổn lại lần nữa.“Trái lại Tiểu Thiên Đạo này rất thông minh, để lại phần lớn lực lượng chống lạihư không, không cho bổn hoàng triệu hoán?”Bóng người “Đông Hoàng Thái Nhất” cười nhạo một tiếng.Lão ta căn bản không để ý, bóng dáng vừa cử động, muốn xông lên tận trời.Nhưng lão ta còn chưa kịp hành động, hai bóng người ở phía xa bay tới.Đông Hoàng Thái Nhất ngẩng đầu nhìn qua.Liếc mắt một cái thấy được Kế Mông và yêu sư bay tới.“Yêu hoàng! Đừng kích động!”Kế Mông bay tới, vội vàng nói một câu.“Kế Mông? Côn… Côn Bằng?”Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy hai người này, sửng sốt một lát.Nhất là nhìn thấy yêu sư xong, đôi mắt trở nên thâm thúy.“Yêu hoàng, ngươi trăm ngàn lần đừng kích động, thời đại hiện giờ ngươi cònchưa biết cụ thể, nếu kích động, thời đại cũ chúng ta sẽ thua cả ván bài!”Kế Mông vô cùng lo lắng.Vừa rồi lão ta thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất muốn nghịch thiên nhất chiến,trực tiếp tìm Thiên Đạo mới.“Đúng vậy, yêu hoàng ngươi tuyệt đối không thể kích động!”Yêu sư làm bộ làm tịch nói một câu.“Thua cả ván bài cái gì? Bổn hoàng sống lại không lâu, các ngươi nói rõ ràngcho bổn hoàng.”Đông Hoàng Thái Nhất khẽ nhíu mày.Nhìn thấy cảnh này, Kế Mông không nghĩ nhiều, lập tức giảng giải với ĐôngHoàng Thái Nhất.

Chương 860: Yêu hoàng sống lại 2