Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn. Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh. Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, lễ hội Nữ nhi, ta theo phụ thân đến dự tiệc thưởng hoa do phu nhân Tri phủ tổ chức. Ta nhớ rõ, chính tại yến hội này, ta đã gặp Hàn Chu. Nghĩ đến đây, ta liền nhìn quanh đám đông, và chỉ cần một cái liếc mắt qua những khóm hoa, ta đã thấy ngay Hàn Chu của thuở thiếu niên. Hắn cũng nhìn thấy ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta hiểu rằng hắn cũng đã tái sinh. Cơn phẫn nộ gần như cuốn trôi ta, khao khát lập tức đến gần mà châm thêm ngọn lửa, thiêu đốt hắn nghìn lần. Ta bước về phía hắn. Dưới tán cây lê trắng, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau với ánh mắt khinh miệt. Hàn Chu nghiến răng nói: "Ngươi thật độc ác, dám cùng ta đồng quy vu tận. Ta hối hận vì từng cưu mang ngươi." "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh nghèo nàn, ngươi có tư cách gì mà nói cưu mang ta? Không có ta, ngươi liệu có thể…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...