Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn. Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh. Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, lễ hội Nữ nhi, ta theo phụ thân đến dự tiệc thưởng hoa do phu nhân Tri phủ tổ chức. Ta nhớ rõ, chính tại yến hội này, ta đã gặp Hàn Chu. Nghĩ đến đây, ta liền nhìn quanh đám đông, và chỉ cần một cái liếc mắt qua những khóm hoa, ta đã thấy ngay Hàn Chu của thuở thiếu niên. Hắn cũng nhìn thấy ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta hiểu rằng hắn cũng đã tái sinh. Cơn phẫn nộ gần như cuốn trôi ta, khao khát lập tức đến gần mà châm thêm ngọn lửa, thiêu đốt hắn nghìn lần. Ta bước về phía hắn. Dưới tán cây lê trắng, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau với ánh mắt khinh miệt. Hàn Chu nghiến răng nói: "Ngươi thật độc ác, dám cùng ta đồng quy vu tận. Ta hối hận vì từng cưu mang ngươi." "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh nghèo nàn, ngươi có tư cách gì mà nói cưu mang ta? Không có ta, ngươi liệu có thể…

Chương 19: Phần 19 (Hết)

Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn. Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh. Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, lễ hội Nữ nhi, ta theo phụ thân đến dự tiệc thưởng hoa do phu nhân Tri phủ tổ chức. Ta nhớ rõ, chính tại yến hội này, ta đã gặp Hàn Chu. Nghĩ đến đây, ta liền nhìn quanh đám đông, và chỉ cần một cái liếc mắt qua những khóm hoa, ta đã thấy ngay Hàn Chu của thuở thiếu niên. Hắn cũng nhìn thấy ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta hiểu rằng hắn cũng đã tái sinh. Cơn phẫn nộ gần như cuốn trôi ta, khao khát lập tức đến gần mà châm thêm ngọn lửa, thiêu đốt hắn nghìn lần. Ta bước về phía hắn. Dưới tán cây lê trắng, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau với ánh mắt khinh miệt. Hàn Chu nghiến răng nói: "Ngươi thật độc ác, dám cùng ta đồng quy vu tận. Ta hối hận vì từng cưu mang ngươi." "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh nghèo nàn, ngươi có tư cách gì mà nói cưu mang ta? Không có ta, ngươi liệu có thể… **Phiên ngoại của Ninh vương Từ nhỏ, ta không được mẫu phi yêu thương, bà nói vì sinh ra ta mà bụng bà xuất hiện nhiều vết rạn, khiến Hoàng thượng chán ghét. Bà hận ta, ngoại tổ hận ta, cữu cữu cũng hận ta. Ta thường nghĩ sống trên đời chẳng có ý nghĩa gì, thế gian này thật vô vị. Cho đến ngày hôm đó, khi phụ hoàng bí mật gọi ta đến, bảo ta đi đến huyện Lam Hồ làm giám sát. Thực ra ta biết ý định của phụ hoàng, ông có bốn người con trai, nhưng không ai thân cận với ông, ông muốn thử xem ta có tài cán gì không. Ta không thực sự muốn đi, nhưng cũng không có lý do để từ chối, thế là ta đi. Ta không thể công khai đi, nên đã tra xét về Tri huyện Lam Hồ, biết được rằng bằng hữu thân thiết của ông là họ Vu, có một nữ nhi tên Vu Song Song. Ngày ấy, khi ta đứng bên bờ sông Thanh Lam, lần đầu tiên ta nhìn thấy Đậu Yến. Nàng đội mũ trùm, đứng giữa đám đông, và ta gần như ngay lập tức nhìn thấy nàng. Nàng đối nhân xử thế rất khéo léo, cũng đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta không ngờ, nàng lại bảo ta ở chung phòng với nàng. Ta không tài nào ngủ được, cả căn phòng toàn là hương thơm của nàng. Nàng còn mặc tiểu y, phe phẩy quạt cho ta, ta cực kỳ bất an, nếu nhìn thêm một chút, ta sợ rằng việc ta giả nữ trang sẽ bị lộ, làm hại nàng. Ta vội vàng bỏ đi, không dám quay lại. Hai ngày sau, nàng lại muốn đến Thái Bình, nói rằng nghe mấy thư sinh bàn tán, rằng Triệu Minh là kẻ cặn bã, sẽ hủy hoại một nữ tử tên Mạnh Tĩnh Thư. Nàng chỉ nghe qua, vậy mà lại quyết định đi. Ban đầu ta không hiểu, nhưng sau khi đến đó, ta mới phát hiện nàng đã đúng, tên Triệu Minh thực sự là một kẻ cặn bã. Hôm đó, nàng bảo ta đánh gãy chân Triệu Minh. Sau khi chúng ta tấn công hắn, bị người truy đuổi, phải trốn sau đống rơm, nàng áp vào lồng n.g.ự.c ta, tim ta như nhảy lên tận cổ. Nàng còn muốn xoa bóp chân cho ta, nhưng chân ta nào có tê, chỉ là thân thể... không tiện mà thôi. Đêm đó, nàng uống say, mắng chửi nam nhân, nói rằng cả đời này thà sống cùng chó còn hơn gả cho nam nhân. Nàng nói nữ nhân mới tốt, dịu dàng, thơm tho, xinh đẹp. Ta vô cùng chấn động, trằn trọc cả đêm không ngủ. Trên đường trở về, nàng tựa vào lòng ta mà ngủ, ta không kìm được mà ngắm kỹ nàng. Nàng rất đẹp, lông mi dài, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, khóe miệng khẽ chun lên, có vẻ ngoan ngoãn mà khi tỉnh không hề có. Lòng ta rối bời, không ngừng suy nghĩ, làm sao để nàng thích nam nhân đây? Sau khi trở về, ta phát hiện có rất nhiều gỗ mục trên đê, nhưng Tri huyện Đậu lại không hỏi đến, ta bắt đầu nghi ngờ ông ta có phải cùng phe với Vương Diêu không. Ta rất lo lắng nếu họ cùng một phe, vậy ta và Đậu Yến sẽ không thể làm bạn. May thay, để Hoàng thượng chú ý đến việc sửa đê sông Thanh Lam, Đậu Yến đã dùng chiêu khắc bia chúc thọ. Tuy có chút thô tục, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Ta rất vui, vội vàng đến tìm nàng. Đêm ấy, nhị ca cầm kiếm đến g.i.ế.c ta. Hắn nói bạc là do hắn tráo đổi, hắn nói mẫu phi muốn g.i.ế.c ta, còn nói mẫu phi từ lâu đã muốn ta chết! Lúc đó, ta lại thấy sống thật vô vị, ta không nên có mặt trên đời này. Nhưng Đậu Yến lên tiếng, giọng nàng khiến ta bừng tỉnh. Ta có thể chết, nhưng không thể liên lụy đến nàng. Vì vậy, ta liều mạng chiến đấu, may mắn là cả hai chúng ta đều sống sót. Nhưng Đậu Yến phát hiện ta là nam nhân, nàng dường như rất thất vọng, ta đành phải mặc nữ trang đến gặp nàng. Chỉ cần có thể trò chuyện với nàng, để nàng không ghét bỏ ta, ta không màng nam hay nữ trang. May thay, sau tất cả những gian nan khổ ải, ta đã thành công. Đậu Yến đã thích ta, nàng đã gả cho ta. Nàng nói nàng đã sống lại một kiếp, kiếp trước nàng gả cho Hàn Chu, hắn phụ bạc nàng, nên nàng căm ghét hôn nhân, căm ghét nam nhân. Ta cũng căm ghét, nên đã đến nhà giam đánh cho Hàn Chu một trận. Ta cảnh cáo mọi người, không ai được lấy mạng Hàn Chu. Ta muốn hắn chứng kiến Đậu Yến hạnh phúc ra sao khi không có hắn. Ta muốn hắn thấy Đậu Yến có một cuộc đời mỹ mãn, con con đầy đàn, tận hưởng mọi thú vui của nhân gian. Để hắn hối hận không kịp. ( Hết )

Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn. Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh. Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, lễ hội Nữ nhi, ta theo phụ thân đến dự tiệc thưởng hoa do phu nhân Tri phủ tổ chức. Ta nhớ rõ, chính tại yến hội này, ta đã gặp Hàn Chu. Nghĩ đến đây, ta liền nhìn quanh đám đông, và chỉ cần một cái liếc mắt qua những khóm hoa, ta đã thấy ngay Hàn Chu của thuở thiếu niên. Hắn cũng nhìn thấy ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta hiểu rằng hắn cũng đã tái sinh. Cơn phẫn nộ gần như cuốn trôi ta, khao khát lập tức đến gần mà châm thêm ngọn lửa, thiêu đốt hắn nghìn lần. Ta bước về phía hắn. Dưới tán cây lê trắng, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau với ánh mắt khinh miệt. Hàn Chu nghiến răng nói: "Ngươi thật độc ác, dám cùng ta đồng quy vu tận. Ta hối hận vì từng cưu mang ngươi." "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh nghèo nàn, ngươi có tư cách gì mà nói cưu mang ta? Không có ta, ngươi liệu có thể… **Phiên ngoại của Ninh vương Từ nhỏ, ta không được mẫu phi yêu thương, bà nói vì sinh ra ta mà bụng bà xuất hiện nhiều vết rạn, khiến Hoàng thượng chán ghét. Bà hận ta, ngoại tổ hận ta, cữu cữu cũng hận ta. Ta thường nghĩ sống trên đời chẳng có ý nghĩa gì, thế gian này thật vô vị. Cho đến ngày hôm đó, khi phụ hoàng bí mật gọi ta đến, bảo ta đi đến huyện Lam Hồ làm giám sát. Thực ra ta biết ý định của phụ hoàng, ông có bốn người con trai, nhưng không ai thân cận với ông, ông muốn thử xem ta có tài cán gì không. Ta không thực sự muốn đi, nhưng cũng không có lý do để từ chối, thế là ta đi. Ta không thể công khai đi, nên đã tra xét về Tri huyện Lam Hồ, biết được rằng bằng hữu thân thiết của ông là họ Vu, có một nữ nhi tên Vu Song Song. Ngày ấy, khi ta đứng bên bờ sông Thanh Lam, lần đầu tiên ta nhìn thấy Đậu Yến. Nàng đội mũ trùm, đứng giữa đám đông, và ta gần như ngay lập tức nhìn thấy nàng. Nàng đối nhân xử thế rất khéo léo, cũng đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta không ngờ, nàng lại bảo ta ở chung phòng với nàng. Ta không tài nào ngủ được, cả căn phòng toàn là hương thơm của nàng. Nàng còn mặc tiểu y, phe phẩy quạt cho ta, ta cực kỳ bất an, nếu nhìn thêm một chút, ta sợ rằng việc ta giả nữ trang sẽ bị lộ, làm hại nàng. Ta vội vàng bỏ đi, không dám quay lại. Hai ngày sau, nàng lại muốn đến Thái Bình, nói rằng nghe mấy thư sinh bàn tán, rằng Triệu Minh là kẻ cặn bã, sẽ hủy hoại một nữ tử tên Mạnh Tĩnh Thư. Nàng chỉ nghe qua, vậy mà lại quyết định đi. Ban đầu ta không hiểu, nhưng sau khi đến đó, ta mới phát hiện nàng đã đúng, tên Triệu Minh thực sự là một kẻ cặn bã. Hôm đó, nàng bảo ta đánh gãy chân Triệu Minh. Sau khi chúng ta tấn công hắn, bị người truy đuổi, phải trốn sau đống rơm, nàng áp vào lồng n.g.ự.c ta, tim ta như nhảy lên tận cổ. Nàng còn muốn xoa bóp chân cho ta, nhưng chân ta nào có tê, chỉ là thân thể... không tiện mà thôi. Đêm đó, nàng uống say, mắng chửi nam nhân, nói rằng cả đời này thà sống cùng chó còn hơn gả cho nam nhân. Nàng nói nữ nhân mới tốt, dịu dàng, thơm tho, xinh đẹp. Ta vô cùng chấn động, trằn trọc cả đêm không ngủ. Trên đường trở về, nàng tựa vào lòng ta mà ngủ, ta không kìm được mà ngắm kỹ nàng. Nàng rất đẹp, lông mi dài, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, khóe miệng khẽ chun lên, có vẻ ngoan ngoãn mà khi tỉnh không hề có. Lòng ta rối bời, không ngừng suy nghĩ, làm sao để nàng thích nam nhân đây? Sau khi trở về, ta phát hiện có rất nhiều gỗ mục trên đê, nhưng Tri huyện Đậu lại không hỏi đến, ta bắt đầu nghi ngờ ông ta có phải cùng phe với Vương Diêu không. Ta rất lo lắng nếu họ cùng một phe, vậy ta và Đậu Yến sẽ không thể làm bạn. May thay, để Hoàng thượng chú ý đến việc sửa đê sông Thanh Lam, Đậu Yến đã dùng chiêu khắc bia chúc thọ. Tuy có chút thô tục, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Ta rất vui, vội vàng đến tìm nàng. Đêm ấy, nhị ca cầm kiếm đến g.i.ế.c ta. Hắn nói bạc là do hắn tráo đổi, hắn nói mẫu phi muốn g.i.ế.c ta, còn nói mẫu phi từ lâu đã muốn ta chết! Lúc đó, ta lại thấy sống thật vô vị, ta không nên có mặt trên đời này. Nhưng Đậu Yến lên tiếng, giọng nàng khiến ta bừng tỉnh. Ta có thể chết, nhưng không thể liên lụy đến nàng. Vì vậy, ta liều mạng chiến đấu, may mắn là cả hai chúng ta đều sống sót. Nhưng Đậu Yến phát hiện ta là nam nhân, nàng dường như rất thất vọng, ta đành phải mặc nữ trang đến gặp nàng. Chỉ cần có thể trò chuyện với nàng, để nàng không ghét bỏ ta, ta không màng nam hay nữ trang. May thay, sau tất cả những gian nan khổ ải, ta đã thành công. Đậu Yến đã thích ta, nàng đã gả cho ta. Nàng nói nàng đã sống lại một kiếp, kiếp trước nàng gả cho Hàn Chu, hắn phụ bạc nàng, nên nàng căm ghét hôn nhân, căm ghét nam nhân. Ta cũng căm ghét, nên đã đến nhà giam đánh cho Hàn Chu một trận. Ta cảnh cáo mọi người, không ai được lấy mạng Hàn Chu. Ta muốn hắn chứng kiến Đậu Yến hạnh phúc ra sao khi không có hắn. Ta muốn hắn thấy Đậu Yến có một cuộc đời mỹ mãn, con con đầy đàn, tận hưởng mọi thú vui của nhân gian. Để hắn hối hận không kịp. ( Hết )

Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhMột trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn. Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh. Hôm nay là ngày mồng ba tháng ba, lễ hội Nữ nhi, ta theo phụ thân đến dự tiệc thưởng hoa do phu nhân Tri phủ tổ chức. Ta nhớ rõ, chính tại yến hội này, ta đã gặp Hàn Chu. Nghĩ đến đây, ta liền nhìn quanh đám đông, và chỉ cần một cái liếc mắt qua những khóm hoa, ta đã thấy ngay Hàn Chu của thuở thiếu niên. Hắn cũng nhìn thấy ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta hiểu rằng hắn cũng đã tái sinh. Cơn phẫn nộ gần như cuốn trôi ta, khao khát lập tức đến gần mà châm thêm ngọn lửa, thiêu đốt hắn nghìn lần. Ta bước về phía hắn. Dưới tán cây lê trắng, chúng ta lạnh lùng nhìn nhau với ánh mắt khinh miệt. Hàn Chu nghiến răng nói: "Ngươi thật độc ác, dám cùng ta đồng quy vu tận. Ta hối hận vì từng cưu mang ngươi." "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh nghèo nàn, ngươi có tư cách gì mà nói cưu mang ta? Không có ta, ngươi liệu có thể… **Phiên ngoại của Ninh vương Từ nhỏ, ta không được mẫu phi yêu thương, bà nói vì sinh ra ta mà bụng bà xuất hiện nhiều vết rạn, khiến Hoàng thượng chán ghét. Bà hận ta, ngoại tổ hận ta, cữu cữu cũng hận ta. Ta thường nghĩ sống trên đời chẳng có ý nghĩa gì, thế gian này thật vô vị. Cho đến ngày hôm đó, khi phụ hoàng bí mật gọi ta đến, bảo ta đi đến huyện Lam Hồ làm giám sát. Thực ra ta biết ý định của phụ hoàng, ông có bốn người con trai, nhưng không ai thân cận với ông, ông muốn thử xem ta có tài cán gì không. Ta không thực sự muốn đi, nhưng cũng không có lý do để từ chối, thế là ta đi. Ta không thể công khai đi, nên đã tra xét về Tri huyện Lam Hồ, biết được rằng bằng hữu thân thiết của ông là họ Vu, có một nữ nhi tên Vu Song Song. Ngày ấy, khi ta đứng bên bờ sông Thanh Lam, lần đầu tiên ta nhìn thấy Đậu Yến. Nàng đội mũ trùm, đứng giữa đám đông, và ta gần như ngay lập tức nhìn thấy nàng. Nàng đối nhân xử thế rất khéo léo, cũng đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta không ngờ, nàng lại bảo ta ở chung phòng với nàng. Ta không tài nào ngủ được, cả căn phòng toàn là hương thơm của nàng. Nàng còn mặc tiểu y, phe phẩy quạt cho ta, ta cực kỳ bất an, nếu nhìn thêm một chút, ta sợ rằng việc ta giả nữ trang sẽ bị lộ, làm hại nàng. Ta vội vàng bỏ đi, không dám quay lại. Hai ngày sau, nàng lại muốn đến Thái Bình, nói rằng nghe mấy thư sinh bàn tán, rằng Triệu Minh là kẻ cặn bã, sẽ hủy hoại một nữ tử tên Mạnh Tĩnh Thư. Nàng chỉ nghe qua, vậy mà lại quyết định đi. Ban đầu ta không hiểu, nhưng sau khi đến đó, ta mới phát hiện nàng đã đúng, tên Triệu Minh thực sự là một kẻ cặn bã. Hôm đó, nàng bảo ta đánh gãy chân Triệu Minh. Sau khi chúng ta tấn công hắn, bị người truy đuổi, phải trốn sau đống rơm, nàng áp vào lồng n.g.ự.c ta, tim ta như nhảy lên tận cổ. Nàng còn muốn xoa bóp chân cho ta, nhưng chân ta nào có tê, chỉ là thân thể... không tiện mà thôi. Đêm đó, nàng uống say, mắng chửi nam nhân, nói rằng cả đời này thà sống cùng chó còn hơn gả cho nam nhân. Nàng nói nữ nhân mới tốt, dịu dàng, thơm tho, xinh đẹp. Ta vô cùng chấn động, trằn trọc cả đêm không ngủ. Trên đường trở về, nàng tựa vào lòng ta mà ngủ, ta không kìm được mà ngắm kỹ nàng. Nàng rất đẹp, lông mi dài, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, khóe miệng khẽ chun lên, có vẻ ngoan ngoãn mà khi tỉnh không hề có. Lòng ta rối bời, không ngừng suy nghĩ, làm sao để nàng thích nam nhân đây? Sau khi trở về, ta phát hiện có rất nhiều gỗ mục trên đê, nhưng Tri huyện Đậu lại không hỏi đến, ta bắt đầu nghi ngờ ông ta có phải cùng phe với Vương Diêu không. Ta rất lo lắng nếu họ cùng một phe, vậy ta và Đậu Yến sẽ không thể làm bạn. May thay, để Hoàng thượng chú ý đến việc sửa đê sông Thanh Lam, Đậu Yến đã dùng chiêu khắc bia chúc thọ. Tuy có chút thô tục, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Ta rất vui, vội vàng đến tìm nàng. Đêm ấy, nhị ca cầm kiếm đến g.i.ế.c ta. Hắn nói bạc là do hắn tráo đổi, hắn nói mẫu phi muốn g.i.ế.c ta, còn nói mẫu phi từ lâu đã muốn ta chết! Lúc đó, ta lại thấy sống thật vô vị, ta không nên có mặt trên đời này. Nhưng Đậu Yến lên tiếng, giọng nàng khiến ta bừng tỉnh. Ta có thể chết, nhưng không thể liên lụy đến nàng. Vì vậy, ta liều mạng chiến đấu, may mắn là cả hai chúng ta đều sống sót. Nhưng Đậu Yến phát hiện ta là nam nhân, nàng dường như rất thất vọng, ta đành phải mặc nữ trang đến gặp nàng. Chỉ cần có thể trò chuyện với nàng, để nàng không ghét bỏ ta, ta không màng nam hay nữ trang. May thay, sau tất cả những gian nan khổ ải, ta đã thành công. Đậu Yến đã thích ta, nàng đã gả cho ta. Nàng nói nàng đã sống lại một kiếp, kiếp trước nàng gả cho Hàn Chu, hắn phụ bạc nàng, nên nàng căm ghét hôn nhân, căm ghét nam nhân. Ta cũng căm ghét, nên đã đến nhà giam đánh cho Hàn Chu một trận. Ta cảnh cáo mọi người, không ai được lấy mạng Hàn Chu. Ta muốn hắn chứng kiến Đậu Yến hạnh phúc ra sao khi không có hắn. Ta muốn hắn thấy Đậu Yến có một cuộc đời mỹ mãn, con con đầy đàn, tận hưởng mọi thú vui của nhân gian. Để hắn hối hận không kịp. ( Hết )

Chương 19: Phần 19 (Hết)