Ta ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên. Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về. Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực. Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về. Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!" Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!" Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi." Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?" Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì…

Chương 14: Hết

Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên. Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về. Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực. Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về. Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!" Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!" Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi." Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?" Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì… Ngoại truyện: Cố Hoài - HếtNgày phụ thân chọn nha đầu, ta cũng theo phía sau, đứng từ xa mà nhìn.Nha đầu gầy gò nhỏ nhắn, không khóc cũng không kêu, chỉ cúi đầu, để mặc phụ thân muội ấy đối xử với muội ấy như một món hàng.Ta vốn không đồng ý chuyện mua người, nhưng nhìn thấy muội ấy, lòng ta lại mềm đi.Muội ấy vào nhà ta, dù không được hưởng phúc phần, nhưng chúng ta cũng không bạc đãi muội ấy. Nếu bị bán đến nhà khác, chẳng biết sẽ ra sao.Nha đầu rất chăm chỉ, việc gì cũng biết làm. Trái tim của muội ấy vừa tinh tế vừa lương thiện.Sáng hôm ta đưa phụ mẫu đến nhà ngoại tổ phụ, muội ấy còn làm sẵn bánh cho ta mang theo.Trước đây mỗi lần đi xa, ta đều phải nhịn đói mà đi.Lâu ngày, trong lòng ta dần có muội ấy.Khi muội ấy đến quân doanh giúp ta nấu ăn, nhờ thế mà ta được Tướng quân khen thưởng.Nhị ca nói muội ấy là phúc tinh của nhà ta, ta cũng thấy như vậy.Hôm Tướng quân hỏi bao giờ ta thành thân, trong lòng ta rất vui.Nhưng trở về, ta nhận ra nhị đệ và tam đệ cũng rất yêu thích muội ấy.Ba huynh đệ đều thương một người, ta không sợ lời dị nghị từ bên ngoài, chỉ sợ muội ấy khó xử.Nha đầu ngốc nghếch, chẳng hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi phụ thân ép muội ấy chọn, muội đã khóc đến mức không thể ngừng.Thấy muội ấy như vậy, lòng ta chỉ nghĩ, chỉ cần muội ấy sống tốt thì gả cho ai cũng được.Tam đệ với cái tính cứng đầu ấy, nói cả tràng dài nghe toàn những lời vô nghĩa, chỉ có một câu lại rất thấu tình đạt lý:"Cứ thế mà sống tiếp, một nhà cùng nhau, chẳng phân chia rạch ròi."Ta thấy hợp lý, liền đồng ý.Nhị đệ cũng gật đầu, nói rằng ba huynh đệ không phân chia gia sản, lòng cùng hướng về một chỗ, nhà chúng ta nhất định sẽ ngày càng khấm khá.Quan trọng nhất là nha đầu không còn khó xử nữa.Sau khi nha đầu khỏe lại, mẫu thân chải cho muội ấy một búi tóc, cài lên ba cây trâm, mặc bộ váy mới may, trông thật xinh đẹp.Tam đệ nói rất có lý, chỉ cần mọi người đều sống tốt, hà tất phải bận tâm điều gì nữa chứ.Hết. 

Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên. Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về. Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực. Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về. Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!" Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!" Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi." Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?" Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì… Ngoại truyện: Cố Hoài - HếtNgày phụ thân chọn nha đầu, ta cũng theo phía sau, đứng từ xa mà nhìn.Nha đầu gầy gò nhỏ nhắn, không khóc cũng không kêu, chỉ cúi đầu, để mặc phụ thân muội ấy đối xử với muội ấy như một món hàng.Ta vốn không đồng ý chuyện mua người, nhưng nhìn thấy muội ấy, lòng ta lại mềm đi.Muội ấy vào nhà ta, dù không được hưởng phúc phần, nhưng chúng ta cũng không bạc đãi muội ấy. Nếu bị bán đến nhà khác, chẳng biết sẽ ra sao.Nha đầu rất chăm chỉ, việc gì cũng biết làm. Trái tim của muội ấy vừa tinh tế vừa lương thiện.Sáng hôm ta đưa phụ mẫu đến nhà ngoại tổ phụ, muội ấy còn làm sẵn bánh cho ta mang theo.Trước đây mỗi lần đi xa, ta đều phải nhịn đói mà đi.Lâu ngày, trong lòng ta dần có muội ấy.Khi muội ấy đến quân doanh giúp ta nấu ăn, nhờ thế mà ta được Tướng quân khen thưởng.Nhị ca nói muội ấy là phúc tinh của nhà ta, ta cũng thấy như vậy.Hôm Tướng quân hỏi bao giờ ta thành thân, trong lòng ta rất vui.Nhưng trở về, ta nhận ra nhị đệ và tam đệ cũng rất yêu thích muội ấy.Ba huynh đệ đều thương một người, ta không sợ lời dị nghị từ bên ngoài, chỉ sợ muội ấy khó xử.Nha đầu ngốc nghếch, chẳng hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi phụ thân ép muội ấy chọn, muội đã khóc đến mức không thể ngừng.Thấy muội ấy như vậy, lòng ta chỉ nghĩ, chỉ cần muội ấy sống tốt thì gả cho ai cũng được.Tam đệ với cái tính cứng đầu ấy, nói cả tràng dài nghe toàn những lời vô nghĩa, chỉ có một câu lại rất thấu tình đạt lý:"Cứ thế mà sống tiếp, một nhà cùng nhau, chẳng phân chia rạch ròi."Ta thấy hợp lý, liền đồng ý.Nhị đệ cũng gật đầu, nói rằng ba huynh đệ không phân chia gia sản, lòng cùng hướng về một chỗ, nhà chúng ta nhất định sẽ ngày càng khấm khá.Quan trọng nhất là nha đầu không còn khó xử nữa.Sau khi nha đầu khỏe lại, mẫu thân chải cho muội ấy một búi tóc, cài lên ba cây trâm, mặc bộ váy mới may, trông thật xinh đẹp.Tam đệ nói rất có lý, chỉ cần mọi người đều sống tốt, hà tất phải bận tâm điều gì nữa chứ.Hết. 

Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên. Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về. Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực. Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về. Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!" Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!" Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi." Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?" Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì… Ngoại truyện: Cố Hoài - HếtNgày phụ thân chọn nha đầu, ta cũng theo phía sau, đứng từ xa mà nhìn.Nha đầu gầy gò nhỏ nhắn, không khóc cũng không kêu, chỉ cúi đầu, để mặc phụ thân muội ấy đối xử với muội ấy như một món hàng.Ta vốn không đồng ý chuyện mua người, nhưng nhìn thấy muội ấy, lòng ta lại mềm đi.Muội ấy vào nhà ta, dù không được hưởng phúc phần, nhưng chúng ta cũng không bạc đãi muội ấy. Nếu bị bán đến nhà khác, chẳng biết sẽ ra sao.Nha đầu rất chăm chỉ, việc gì cũng biết làm. Trái tim của muội ấy vừa tinh tế vừa lương thiện.Sáng hôm ta đưa phụ mẫu đến nhà ngoại tổ phụ, muội ấy còn làm sẵn bánh cho ta mang theo.Trước đây mỗi lần đi xa, ta đều phải nhịn đói mà đi.Lâu ngày, trong lòng ta dần có muội ấy.Khi muội ấy đến quân doanh giúp ta nấu ăn, nhờ thế mà ta được Tướng quân khen thưởng.Nhị ca nói muội ấy là phúc tinh của nhà ta, ta cũng thấy như vậy.Hôm Tướng quân hỏi bao giờ ta thành thân, trong lòng ta rất vui.Nhưng trở về, ta nhận ra nhị đệ và tam đệ cũng rất yêu thích muội ấy.Ba huynh đệ đều thương một người, ta không sợ lời dị nghị từ bên ngoài, chỉ sợ muội ấy khó xử.Nha đầu ngốc nghếch, chẳng hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi phụ thân ép muội ấy chọn, muội đã khóc đến mức không thể ngừng.Thấy muội ấy như vậy, lòng ta chỉ nghĩ, chỉ cần muội ấy sống tốt thì gả cho ai cũng được.Tam đệ với cái tính cứng đầu ấy, nói cả tràng dài nghe toàn những lời vô nghĩa, chỉ có một câu lại rất thấu tình đạt lý:"Cứ thế mà sống tiếp, một nhà cùng nhau, chẳng phân chia rạch ròi."Ta thấy hợp lý, liền đồng ý.Nhị đệ cũng gật đầu, nói rằng ba huynh đệ không phân chia gia sản, lòng cùng hướng về một chỗ, nhà chúng ta nhất định sẽ ngày càng khấm khá.Quan trọng nhất là nha đầu không còn khó xử nữa.Sau khi nha đầu khỏe lại, mẫu thân chải cho muội ấy một búi tóc, cài lên ba cây trâm, mặc bộ váy mới may, trông thật xinh đẹp.Tam đệ nói rất có lý, chỉ cần mọi người đều sống tốt, hà tất phải bận tâm điều gì nữa chứ.Hết. 

Chương 14: Hết