Tác giả:

Ngày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi…

Chương 47: Phiền Toái

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Từ trước đến nay, Hoa Dạng chưa bao giờ có ý định sẽ sống bằng cách phụ thuộc vào người khác.Dựa núi núi sập, dựa người người đi, cứ dựa vào bản thân mình là chắc ăn nhất.Đem hi vọng gửi gắm ở trên người kẻ khác là một sai lầm trầm trọng, cô thà tự mình phấn đấu để trở thành người có bản lĩnh còn hơn.Hoa Dạng chạy lon ton vào bếp xách ra một cây dao phay, sau đó cắm mạnh xuống bàn một tiếng”phập”, lời lẽ oai phong lẫm liệt nói:”Cha, cha nghĩ như vậy là nhầm to rồi, ai ức hiếp con, con sẽ trực tiếp lấy dao băm hắn chết tươi, không cần ai phải ra mặt dùm hết.”Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của con gái, Hoa Quốc Khánh không chút tự chủ, khẽ lùi vài bước ra đằng sau, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì ông cảm thấy rất tức giận:”Sao tự nhiên con lại trở thành đứa không hiểu chuyện như vậy? Con gái con đứa mà hung dữ như bà la sát thế thì ai mà chịu cho được.”Hoa Dạng cười lạnh một tiếng, cứng rắn đáp trả:”Chịu thôi, đâu còn cách nào khác nữa, ai bảo con không có một người cha đáng tin cậy để dựa vào? Đành phải tự lực cánh sinh vậy, cha không thích con, con cũng chẳng thương cha, hai chúng ta đều sòng phẳng.”Từ nhỏ đến lớn, trong lúc nguyên chủ phải chịu uỷ khuất, bị người người xa lánh, tuyệt đối không có ai ra tay để giúp đỡ cô.Ngay cả cha mẹ, người đáng lẽ phải đứng ra bảo vệ cô thì cũng mặc kệ.Bọn họ chỉ chăm chăm vào làm việc để lo kiếm tiền dưỡng lão, cho dù con gái có mách lại, hai người cũng chỉ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, nghĩ con nít còn nhỏ nên hay ầm ĩ vui đùa.Phần lớn trẻ con ở nông thôn đều được nuôi thả, không được cha mẹ quan tâm nhiều, nhưng đây cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ trở nên ngày càng rụt rè và tự ti.Hoa Quốc Khánh:”! ” Ông không thể tin vào tai mình, cảm thấy nuôi con gái đúng là phiền toái.Hoa Dạng cũng mặc kệ ông nghĩ gì về mình, cô chạy vô bếp múc cho mình một chén cháo, lại ra bàn ngồi ăn một cách vui vẻ như chưa hề có cuộc cãi vã.

Từ trước đến nay, Hoa Dạng chưa bao giờ có ý định sẽ sống bằng cách phụ thuộc vào người khác.

Dựa núi núi sập, dựa người người đi, cứ dựa vào bản thân mình là chắc ăn nhất.

Đem hi vọng gửi gắm ở trên người kẻ khác là một sai lầm trầm trọng, cô thà tự mình phấn đấu để trở thành người có bản lĩnh còn hơn.

Hoa Dạng chạy lon ton vào bếp xách ra một cây dao phay, sau đó cắm mạnh xuống bàn một tiếng”phập”, lời lẽ oai phong lẫm liệt nói:”Cha, cha nghĩ như vậy là nhầm to rồi, ai ức hiếp con, con sẽ trực tiếp lấy dao băm hắn chết tươi, không cần ai phải ra mặt dùm hết.

”Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của con gái, Hoa Quốc Khánh không chút tự chủ, khẽ lùi vài bước ra đằng sau, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì ông cảm thấy rất tức giận:”Sao tự nhiên con lại trở thành đứa không hiểu chuyện như vậy? Con gái con đứa mà hung dữ như bà la sát thế thì ai mà chịu cho được.

”Hoa Dạng cười lạnh một tiếng, cứng rắn đáp trả:”Chịu thôi, đâu còn cách nào khác nữa, ai bảo con không có một người cha đáng tin cậy để dựa vào? Đành phải tự lực cánh sinh vậy, cha không thích con, con cũng chẳng thương cha, hai chúng ta đều sòng phẳng.

”Từ nhỏ đến lớn, trong lúc nguyên chủ phải chịu uỷ khuất, bị người người xa lánh, tuyệt đối không có ai ra tay để giúp đỡ cô.

Ngay cả cha mẹ, người đáng lẽ phải đứng ra bảo vệ cô thì cũng mặc kệ.

Bọn họ chỉ chăm chăm vào làm việc để lo kiếm tiền dưỡng lão, cho dù con gái có mách lại, hai người cũng chỉ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, nghĩ con nít còn nhỏ nên hay ầm ĩ vui đùa.

Phần lớn trẻ con ở nông thôn đều được nuôi thả, không được cha mẹ quan tâm nhiều, nhưng đây cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ trở nên ngày càng rụt rè và tự ti.

Hoa Quốc Khánh:”! ” Ông không thể tin vào tai mình, cảm thấy nuôi con gái đúng là phiền toái.

Hoa Dạng cũng mặc kệ ông nghĩ gì về mình, cô chạy vô bếp múc cho mình một chén cháo, lại ra bàn ngồi ăn một cách vui vẻ như chưa hề có cuộc cãi vã.

Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Từ trước đến nay, Hoa Dạng chưa bao giờ có ý định sẽ sống bằng cách phụ thuộc vào người khác.Dựa núi núi sập, dựa người người đi, cứ dựa vào bản thân mình là chắc ăn nhất.Đem hi vọng gửi gắm ở trên người kẻ khác là một sai lầm trầm trọng, cô thà tự mình phấn đấu để trở thành người có bản lĩnh còn hơn.Hoa Dạng chạy lon ton vào bếp xách ra một cây dao phay, sau đó cắm mạnh xuống bàn một tiếng”phập”, lời lẽ oai phong lẫm liệt nói:”Cha, cha nghĩ như vậy là nhầm to rồi, ai ức hiếp con, con sẽ trực tiếp lấy dao băm hắn chết tươi, không cần ai phải ra mặt dùm hết.”Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của con gái, Hoa Quốc Khánh không chút tự chủ, khẽ lùi vài bước ra đằng sau, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì ông cảm thấy rất tức giận:”Sao tự nhiên con lại trở thành đứa không hiểu chuyện như vậy? Con gái con đứa mà hung dữ như bà la sát thế thì ai mà chịu cho được.”Hoa Dạng cười lạnh một tiếng, cứng rắn đáp trả:”Chịu thôi, đâu còn cách nào khác nữa, ai bảo con không có một người cha đáng tin cậy để dựa vào? Đành phải tự lực cánh sinh vậy, cha không thích con, con cũng chẳng thương cha, hai chúng ta đều sòng phẳng.”Từ nhỏ đến lớn, trong lúc nguyên chủ phải chịu uỷ khuất, bị người người xa lánh, tuyệt đối không có ai ra tay để giúp đỡ cô.Ngay cả cha mẹ, người đáng lẽ phải đứng ra bảo vệ cô thì cũng mặc kệ.Bọn họ chỉ chăm chăm vào làm việc để lo kiếm tiền dưỡng lão, cho dù con gái có mách lại, hai người cũng chỉ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, nghĩ con nít còn nhỏ nên hay ầm ĩ vui đùa.Phần lớn trẻ con ở nông thôn đều được nuôi thả, không được cha mẹ quan tâm nhiều, nhưng đây cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ trở nên ngày càng rụt rè và tự ti.Hoa Quốc Khánh:”! ” Ông không thể tin vào tai mình, cảm thấy nuôi con gái đúng là phiền toái.Hoa Dạng cũng mặc kệ ông nghĩ gì về mình, cô chạy vô bếp múc cho mình một chén cháo, lại ra bàn ngồi ăn một cách vui vẻ như chưa hề có cuộc cãi vã.

Chương 47: Phiền Toái