Ngày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi…
Chương 48: Chừa Đường Lui
Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Hoa Chí Hồng thấy chỉ vì sự xuất hiện của anh em bọn họ mà gián tiếp khiến cho cả nhà chú ba không vui, cậu ta nhanh chóng rơi vào xấu hổ, vội lôi kéo em trai ra về.Trong lòng của Hoa Quốc Khánh không rõ tư vị gì, chua ngọt cay đắng đều đủ cả, sao ông có thể không thích cô được, đây là đứa con duy nhất của ông mà? Chỉ là! ông muốn chừa một đường lui cho cả nhà mình, chẳng lẽ làm vậy là sai rồi sao?Trong thôn nhà ai chả giáo dục con cái như vậy? Ông cho cô cái ăn cái mặc, lại cho cô đi học như bao người, cũng chưa từng đánh chửi cô lấy một lần, rốt cuộc thì ông có chỗ nào hổ thẹn với cô đâu?“Trương Tuệ, bà làm mẹ mà dạy con gái thế này sao? Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, câu này nói không sai chút nào.”Người phía đối diện yên lặng không một tiếng động, Hoa Quốc Khánh cảm thấy rất bất mãn vì mình không có đồng minh, lập tức tiến lại gần cái bàn để tiếp tục tranh luận.Hoa Quốc Khánh hùng hổ bước tới để nói chuyện với vợ mình, ai ngờ vừa đến nơi, ông liền sợ ngây người.Trương Tuệ đang ngồi ở bàn ăn mải mê húp cháo, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống như ăn được mỹ vị tuyệt đỉnh, vẻ mặt của bà say mê chăm chú, cơ bản không nghe được mấy lời ban nãy của ông.Thôi được rồi, tạm gác chuyện đó qua một bên, ăn trước đã rồi tính tiếp.Hoa Quốc Khánh trong lòng tự nhủ như vậy, sau đó lại theo bản năng cầm chén cháo lên húp một ngụm, nháy mắt như bị thôi miên.Cãi nhau gì tầm này, uống cháo mới là chuyện quan trọng nhất!!!.Ăn cơm xong, Hoa Dạng lại trở về phòng nằm ngủ một giấc đến chiều.Lúc dậy cô đem tóc tai buộc gọn gàng, chuẩn bị bắt tay vào làm việc.Một tiếng sau, Hoa Dạng nhìn nhìn sắc trời ở bên ngoài, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cong, giây phút kiểm tra khả năng diễn xuất tới rồi.Chỉ thấy cô đi thẳng một đường ra ruộng nhà mình, khuôn mặt thì trắng bệch, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, vừa đi vừa lấy tay đập đập lên ngực, dáng vẻ như sắp té xỉu tới nơi.
Hoa Chí Hồng thấy chỉ vì sự xuất hiện của anh em bọn họ mà gián tiếp khiến cho cả nhà chú ba không vui, cậu ta nhanh chóng rơi vào xấu hổ, vội lôi kéo em trai ra về.
Trong lòng của Hoa Quốc Khánh không rõ tư vị gì, chua ngọt cay đắng đều đủ cả, sao ông có thể không thích cô được, đây là đứa con duy nhất của ông mà? Chỉ là! ông muốn chừa một đường lui cho cả nhà mình, chẳng lẽ làm vậy là sai rồi sao?Trong thôn nhà ai chả giáo dục con cái như vậy? Ông cho cô cái ăn cái mặc, lại cho cô đi học như bao người, cũng chưa từng đánh chửi cô lấy một lần, rốt cuộc thì ông có chỗ nào hổ thẹn với cô đâu?“Trương Tuệ, bà làm mẹ mà dạy con gái thế này sao? Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, câu này nói không sai chút nào.
”Người phía đối diện yên lặng không một tiếng động, Hoa Quốc Khánh cảm thấy rất bất mãn vì mình không có đồng minh, lập tức tiến lại gần cái bàn để tiếp tục tranh luận.
Hoa Quốc Khánh hùng hổ bước tới để nói chuyện với vợ mình, ai ngờ vừa đến nơi, ông liền sợ ngây người.
Trương Tuệ đang ngồi ở bàn ăn mải mê húp cháo, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống như ăn được mỹ vị tuyệt đỉnh, vẻ mặt của bà say mê chăm chú, cơ bản không nghe được mấy lời ban nãy của ông.
Thôi được rồi, tạm gác chuyện đó qua một bên, ăn trước đã rồi tính tiếp.
Hoa Quốc Khánh trong lòng tự nhủ như vậy, sau đó lại theo bản năng cầm chén cháo lên húp một ngụm, nháy mắt như bị thôi miên.
Cãi nhau gì tầm này, uống cháo mới là chuyện quan trọng nhất!!!.
Ăn cơm xong, Hoa Dạng lại trở về phòng nằm ngủ một giấc đến chiều.
Lúc dậy cô đem tóc tai buộc gọn gàng, chuẩn bị bắt tay vào làm việc.
Một tiếng sau, Hoa Dạng nhìn nhìn sắc trời ở bên ngoài, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cong, giây phút kiểm tra khả năng diễn xuất tới rồi.
Chỉ thấy cô đi thẳng một đường ra ruộng nhà mình, khuôn mặt thì trắng bệch, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, vừa đi vừa lấy tay đập đập lên ngực, dáng vẻ như sắp té xỉu tới nơi.
Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Hoa Chí Hồng thấy chỉ vì sự xuất hiện của anh em bọn họ mà gián tiếp khiến cho cả nhà chú ba không vui, cậu ta nhanh chóng rơi vào xấu hổ, vội lôi kéo em trai ra về.Trong lòng của Hoa Quốc Khánh không rõ tư vị gì, chua ngọt cay đắng đều đủ cả, sao ông có thể không thích cô được, đây là đứa con duy nhất của ông mà? Chỉ là! ông muốn chừa một đường lui cho cả nhà mình, chẳng lẽ làm vậy là sai rồi sao?Trong thôn nhà ai chả giáo dục con cái như vậy? Ông cho cô cái ăn cái mặc, lại cho cô đi học như bao người, cũng chưa từng đánh chửi cô lấy một lần, rốt cuộc thì ông có chỗ nào hổ thẹn với cô đâu?“Trương Tuệ, bà làm mẹ mà dạy con gái thế này sao? Con hư tại mẹ cháu hư tại bà, câu này nói không sai chút nào.”Người phía đối diện yên lặng không một tiếng động, Hoa Quốc Khánh cảm thấy rất bất mãn vì mình không có đồng minh, lập tức tiến lại gần cái bàn để tiếp tục tranh luận.Hoa Quốc Khánh hùng hổ bước tới để nói chuyện với vợ mình, ai ngờ vừa đến nơi, ông liền sợ ngây người.Trương Tuệ đang ngồi ở bàn ăn mải mê húp cháo, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống như ăn được mỹ vị tuyệt đỉnh, vẻ mặt của bà say mê chăm chú, cơ bản không nghe được mấy lời ban nãy của ông.Thôi được rồi, tạm gác chuyện đó qua một bên, ăn trước đã rồi tính tiếp.Hoa Quốc Khánh trong lòng tự nhủ như vậy, sau đó lại theo bản năng cầm chén cháo lên húp một ngụm, nháy mắt như bị thôi miên.Cãi nhau gì tầm này, uống cháo mới là chuyện quan trọng nhất!!!.Ăn cơm xong, Hoa Dạng lại trở về phòng nằm ngủ một giấc đến chiều.Lúc dậy cô đem tóc tai buộc gọn gàng, chuẩn bị bắt tay vào làm việc.Một tiếng sau, Hoa Dạng nhìn nhìn sắc trời ở bên ngoài, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cong, giây phút kiểm tra khả năng diễn xuất tới rồi.Chỉ thấy cô đi thẳng một đường ra ruộng nhà mình, khuôn mặt thì trắng bệch, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, vừa đi vừa lấy tay đập đập lên ngực, dáng vẻ như sắp té xỉu tới nơi.