Tác giả:

Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…

Chương 19

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Ngày hôm sau tan học, Lý Lãng hỏi:“Các cậu ai muốn hát song ca nào?”Nhiều bạn gái háo hức muốn thử nhưng lại không muốn là người đầu tiên làm điều đó.Nếu tôi chậm một bước thì cơ hội này sẽ không bao giờ đến với tôi.Vừa nghĩ tới đây, tôi liền giơ tay:“Tớ muốn thử!”Hầu như tất cả các bạn trong lớp đều bị sốc, ngay cả Gia Di cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và lén lút giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi.Thẩm Đông Dã cười khẽ:“Được rồi, là cậu ấy.”Ánh mắt Lý Lãng lạnh lùng:“Tớ chưa nghe cậu ấy hát bao giờ, lỡ như không hay…”Thẩm Đông Dã nhíu mày:“Không đâu, có tớ đây, không hay sao được?”Khi đó cậu ấy còn mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.Thẩm Đông Dã và tôi sẽ dành thời gian để luyện tập cùng nhau.Giờ nghỉ trưa, sau giờ học, hoặc giờ thể dục…Lúc đầu tôi rất lo lắng và tim tôi lỡ nhịp khi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.Không thể nào theo tiết tấu.Thẩm Đông Dã phát điên:“Đao to búa lớn tớ cũng nói hết rồi, Lê Lâm Lâm, cậu không thể trật nhịp được…”Ngoài những giờ luyện tập, tôi còn khẽ hát mỗi khi đi học, tan học, khi tắm, trước khi ngủ…“Giấu nước mắt trong lòngBông hoa dũng cảm sẽ nở rộCó thể nhân lúc mỏi mệtNhắm mắt lại và ngửi một mùi thơm. “…Bài hát này thực sự rất hợp với tôi.Giống như nó được viết riêng cho tôi vậy.

Ngày hôm sau tan học, Lý Lãng hỏi:

“Các cậu ai muốn hát song ca nào?”

Nhiều bạn gái háo hức muốn thử nhưng lại không muốn là người đầu tiên làm điều đó.

Nếu tôi chậm một bước thì cơ hội này sẽ không bao giờ đến với tôi.

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền giơ tay:

“Tớ muốn thử!”

Hầu như tất cả các bạn trong lớp đều bị sốc, ngay cả Gia Di cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và lén lút giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi.

Thẩm Đông Dã cười khẽ:

“Được rồi, là cậu ấy.”

Ánh mắt Lý Lãng lạnh lùng:

“Tớ chưa nghe cậu ấy hát bao giờ, lỡ như không hay…”

Thẩm Đông Dã nhíu mày:

“Không đâu, có tớ đây, không hay sao được?”

Khi đó cậu ấy còn mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.

Thẩm Đông Dã và tôi sẽ dành thời gian để luyện tập cùng nhau.

Giờ nghỉ trưa, sau giờ học, hoặc giờ thể dục…

Lúc đầu tôi rất lo lắng và tim tôi lỡ nhịp khi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.

Không thể nào theo tiết tấu.

Thẩm Đông Dã phát điên:

“Đao to búa lớn tớ cũng nói hết rồi, Lê Lâm Lâm, cậu không thể trật nhịp được…”

Ngoài những giờ luyện tập, tôi còn khẽ hát mỗi khi đi học, tan học, khi tắm, trước khi ngủ…

“Giấu nước mắt trong lòng

Bông hoa dũng cảm sẽ nở rộ

Có thể nhân lúc mỏi mệt

Nhắm mắt lại và ngửi một mùi thơm. “

Bài hát này thực sự rất hợp với tôi.

Giống như nó được viết riêng cho tôi vậy.

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Ngày hôm sau tan học, Lý Lãng hỏi:“Các cậu ai muốn hát song ca nào?”Nhiều bạn gái háo hức muốn thử nhưng lại không muốn là người đầu tiên làm điều đó.Nếu tôi chậm một bước thì cơ hội này sẽ không bao giờ đến với tôi.Vừa nghĩ tới đây, tôi liền giơ tay:“Tớ muốn thử!”Hầu như tất cả các bạn trong lớp đều bị sốc, ngay cả Gia Di cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và lén lút giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi.Thẩm Đông Dã cười khẽ:“Được rồi, là cậu ấy.”Ánh mắt Lý Lãng lạnh lùng:“Tớ chưa nghe cậu ấy hát bao giờ, lỡ như không hay…”Thẩm Đông Dã nhíu mày:“Không đâu, có tớ đây, không hay sao được?”Khi đó cậu ấy còn mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.Thẩm Đông Dã và tôi sẽ dành thời gian để luyện tập cùng nhau.Giờ nghỉ trưa, sau giờ học, hoặc giờ thể dục…Lúc đầu tôi rất lo lắng và tim tôi lỡ nhịp khi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.Không thể nào theo tiết tấu.Thẩm Đông Dã phát điên:“Đao to búa lớn tớ cũng nói hết rồi, Lê Lâm Lâm, cậu không thể trật nhịp được…”Ngoài những giờ luyện tập, tôi còn khẽ hát mỗi khi đi học, tan học, khi tắm, trước khi ngủ…“Giấu nước mắt trong lòngBông hoa dũng cảm sẽ nở rộCó thể nhân lúc mỏi mệtNhắm mắt lại và ngửi một mùi thơm. “…Bài hát này thực sự rất hợp với tôi.Giống như nó được viết riêng cho tôi vậy.

Chương 19