Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 20
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Chẳng mấy chốc, ngày kỷ niệm trường đã đến.Nhà trường cho chúng tôi thuê quần áo và thuê thợ trang điểm.Khi trang điểm, tôi không nhịn được nhìn sang Thẩm Đông Dã.Chị gái ghé sát vào tai tôi mỉm cười:“Thì ra là vậy. Đừng lo, chị sẽ khiến em thay đổi rất nhiều.”Tôi đỏ mặt khẽ giải thích:“Em không biết chị đang nói gì.”Khi trang điểm xong, thay váy trắng bước ra vừa lúc Thẩm Đông Dã ngoảnh lại.Tháng tư giữa nhân gian, hoa mộc lan trắng đang nở rộ.Cậu ấy mặc vest, cười rạng rỡ với tôi:“Lê Lâm Lâm, cậu cứ như biến thành người khác ấy.”Chiếc gương soi toàn thân phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của tôi, và…Trong mắt tôi, nụ cười phản chiếu của cậu ấy.Khi tôi từ hậu trường bước ra, Lý Lãng sững sờ trong giây lát.Gia Di khoa trương hét lên:“Lâm Lâm, cậu xinh quá, trông giống như một nàng tiên trốn thoát khỏi rừng rậm.”Lý Lãng không phục:“Do trang điểm hết.”Gia Di mắng cậu ta:“Đó cũng do Lâm Lâm có nét sẵn rồi. Nhìn cái eo thon, đôi chân dài này đi…”Thẩm Đông Dã cũng nhìn sang.Có lẽ mặc quá dày nên mặt cậu ấy đỏ vì nóng.Toàn thân tôi nóng bừng, đẩy Giai Di:“Phiên phiến thôi là được rồi.”Trong lúc chờ lên sân khấu, đầu óc tôi trống rỗng.Thẩm Đông Dã khích lệ tôi:“Không sao đâu, cậu cứ xem khán giả phía dưới thành đám tôm đầu to là được.”Nhưng vẫn xảy ra sự cố.Hát được nửa chừng, loa đột nhiên không có tiếng.Không có nhạc đệm, giọng gốc của tôi bỗng lộ ra.Khoảnh khắc đó trước mắt tôi trống rỗng, tai tôi ù đi và giọng tôi bắt đầu run rẩy.Tôi thậm chí không thể nhớ lời bài hát.Cũng may Thẩm Đông Dã phản ứng nhanh.Cậu ấy ngay lập tức nắm lấy tay tôi và hát cùng tôi.Có cậu ấy dẫn đường, giọng tôi run run dần thoải mái.Lớp chúng tôi ngồi ngay đầu, dưới sân khấu Gia Di hát cùng với tôi, Trương Siêu cũng tham gia, càng ngày càng có nhiều bạn học cùng hát vang.“Nếu như giấc mơ chưa từng rơi xuống sườn dốc, nghìn cân treo sợi tócLàm sao hiểu được sự cố chấp của một ngườiCó đôi cánh vô hình…”Tuổi trẻ của chúng ta không bao giờ thuận buồm xuôi gió.Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, chúng ta có thể tìm thấy đôi cánh của chính mình.
Chẳng mấy chốc, ngày kỷ niệm trường đã đến.
Nhà trường cho chúng tôi thuê quần áo và thuê thợ trang điểm.
Khi trang điểm, tôi không nhịn được nhìn sang Thẩm Đông Dã.
Chị gái ghé sát vào tai tôi mỉm cười:
“Thì ra là vậy. Đừng lo, chị sẽ khiến em thay đổi rất nhiều.”
Tôi đỏ mặt khẽ giải thích:
“Em không biết chị đang nói gì.”
Khi trang điểm xong, thay váy trắng bước ra vừa lúc Thẩm Đông Dã ngoảnh lại.
Tháng tư giữa nhân gian, hoa mộc lan trắng đang nở rộ.
Cậu ấy mặc vest, cười rạng rỡ với tôi:
“Lê Lâm Lâm, cậu cứ như biến thành người khác ấy.”
Chiếc gương soi toàn thân phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của tôi, và…
Trong mắt tôi, nụ cười phản chiếu của cậu ấy.
Khi tôi từ hậu trường bước ra, Lý Lãng sững sờ trong giây lát.
Gia Di khoa trương hét lên:
“Lâm Lâm, cậu xinh quá, trông giống như một nàng tiên trốn thoát khỏi rừng rậm.”
Lý Lãng không phục:
“Do trang điểm hết.”
Gia Di mắng cậu ta:
“Đó cũng do Lâm Lâm có nét sẵn rồi. Nhìn cái eo thon, đôi chân dài này đi…”
Thẩm Đông Dã cũng nhìn sang.
Có lẽ mặc quá dày nên mặt cậu ấy đỏ vì nóng.
Toàn thân tôi nóng bừng, đẩy Giai Di:
“Phiên phiến thôi là được rồi.”
Trong lúc chờ lên sân khấu, đầu óc tôi trống rỗng.
Thẩm Đông Dã khích lệ tôi:
“Không sao đâu, cậu cứ xem khán giả phía dưới thành đám tôm đầu to là được.”
Nhưng vẫn xảy ra sự cố.
Hát được nửa chừng, loa đột nhiên không có tiếng.
Không có nhạc đệm, giọng gốc của tôi bỗng lộ ra.
Khoảnh khắc đó trước mắt tôi trống rỗng, tai tôi ù đi và giọng tôi bắt đầu run rẩy.
Tôi thậm chí không thể nhớ lời bài hát.
Cũng may Thẩm Đông Dã phản ứng nhanh.
Cậu ấy ngay lập tức nắm lấy tay tôi và hát cùng tôi.
Có cậu ấy dẫn đường, giọng tôi run run dần thoải mái.
Lớp chúng tôi ngồi ngay đầu, dưới sân khấu Gia Di hát cùng với tôi, Trương Siêu cũng tham gia, càng ngày càng có nhiều bạn học cùng hát vang.
“Nếu như giấc mơ chưa từng rơi xuống sườn dốc, nghìn cân treo sợi tóc
Làm sao hiểu được sự cố chấp của một người
Có đôi cánh vô hình…”
Tuổi trẻ của chúng ta không bao giờ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, chúng ta có thể tìm thấy đôi cánh của chính mình.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Chẳng mấy chốc, ngày kỷ niệm trường đã đến.Nhà trường cho chúng tôi thuê quần áo và thuê thợ trang điểm.Khi trang điểm, tôi không nhịn được nhìn sang Thẩm Đông Dã.Chị gái ghé sát vào tai tôi mỉm cười:“Thì ra là vậy. Đừng lo, chị sẽ khiến em thay đổi rất nhiều.”Tôi đỏ mặt khẽ giải thích:“Em không biết chị đang nói gì.”Khi trang điểm xong, thay váy trắng bước ra vừa lúc Thẩm Đông Dã ngoảnh lại.Tháng tư giữa nhân gian, hoa mộc lan trắng đang nở rộ.Cậu ấy mặc vest, cười rạng rỡ với tôi:“Lê Lâm Lâm, cậu cứ như biến thành người khác ấy.”Chiếc gương soi toàn thân phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của tôi, và…Trong mắt tôi, nụ cười phản chiếu của cậu ấy.Khi tôi từ hậu trường bước ra, Lý Lãng sững sờ trong giây lát.Gia Di khoa trương hét lên:“Lâm Lâm, cậu xinh quá, trông giống như một nàng tiên trốn thoát khỏi rừng rậm.”Lý Lãng không phục:“Do trang điểm hết.”Gia Di mắng cậu ta:“Đó cũng do Lâm Lâm có nét sẵn rồi. Nhìn cái eo thon, đôi chân dài này đi…”Thẩm Đông Dã cũng nhìn sang.Có lẽ mặc quá dày nên mặt cậu ấy đỏ vì nóng.Toàn thân tôi nóng bừng, đẩy Giai Di:“Phiên phiến thôi là được rồi.”Trong lúc chờ lên sân khấu, đầu óc tôi trống rỗng.Thẩm Đông Dã khích lệ tôi:“Không sao đâu, cậu cứ xem khán giả phía dưới thành đám tôm đầu to là được.”Nhưng vẫn xảy ra sự cố.Hát được nửa chừng, loa đột nhiên không có tiếng.Không có nhạc đệm, giọng gốc của tôi bỗng lộ ra.Khoảnh khắc đó trước mắt tôi trống rỗng, tai tôi ù đi và giọng tôi bắt đầu run rẩy.Tôi thậm chí không thể nhớ lời bài hát.Cũng may Thẩm Đông Dã phản ứng nhanh.Cậu ấy ngay lập tức nắm lấy tay tôi và hát cùng tôi.Có cậu ấy dẫn đường, giọng tôi run run dần thoải mái.Lớp chúng tôi ngồi ngay đầu, dưới sân khấu Gia Di hát cùng với tôi, Trương Siêu cũng tham gia, càng ngày càng có nhiều bạn học cùng hát vang.“Nếu như giấc mơ chưa từng rơi xuống sườn dốc, nghìn cân treo sợi tócLàm sao hiểu được sự cố chấp của một ngườiCó đôi cánh vô hình…”Tuổi trẻ của chúng ta không bao giờ thuận buồm xuôi gió.Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, chúng ta có thể tìm thấy đôi cánh của chính mình.