Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 21
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Khi Thẩm Đông Dã dắt tôi xuống sân khấu, Trương Siêu tặng tôi một bó hoa khô.“Bạn học Lâm, tớ tặng cậu này.”Thẩm Đông Dã đ.ấ.m vào vai cậu ấy:“Của tớ đâu?”“Đàn ông đàn ang hoa hiếc gì chứ?”Bởi vì ngày lễ kỷ niệm trường nên học sinh lớp 12 cũng được nghỉ để tham gia.Từ xa tôi đã thấy chị tôi vẫy tay chào tôi.Tôi xách váy đi tới, chị ấy đưa cho tôi một chai nước cam.“Uống đi.”Các anh chị đứng cạnh chị ấy cũng cười hỏi:“Trân Trân, đây là ai thế?”“Em gái tớ.”Chị tôi khoác tay tôi.“Giống tớ không?”Bọn họ cười ha ha.“Em gái cậu đáng yêu hơn cậu nhiều.”“Vừa nhìn đã thấy một em gái ngọt ngào.”…Tôi bị người ta nói đến nỗi má đỏ bừng, tôi kiếm cớ đi vệ sinh.Kết quả tôi gặp Trân Trân ở lớp 1.Cậu ấy nhiệt tình chào hỏi với tôi:“Lê Lâm Lâm, cậu được lắm, đúng là khiến tớ nhìn với cặp mắt khác.”Trước đây cậu ấy gặp tôi không gọi tôi là Lý Lâm Lâm thì là Chu Lâm Lâm.Dường như từ hôm đó trở đi.Không sợ có người gọi nhầm tên tôi nữa.Kể cả khi Gia Di không đưa tôi đi chơi thì cũng có người rủ tôi đi hát KTV.Trước đây tôi chỉ là vai phụ ngồi rung xúc xắc.Ngồi ở góc khuất nhất, khi gặp người khác hát những ca khúc mình yêu thích, tôi sẽ nhẹ nhàng mấp máy môi phụ họa theo, nhưng khi đưa mic cho tôi.Giống như con ngọc trai bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.Bây giờ tôi không sợ nữa.Tôi đã hát trước mặt nhiều người.Sân khấu bé nhỏ này có đáng là gì.Vả lại, không ai quan tâm nhiều đến việc bạn hát hay hay không.Chỉ cần bạn tự tin mở miệng sẽ có người cổ vũ cho bạn.Chúng ta rụt rè và chúng ta nhạy cảm.Thực ra chỉ đang chống lại chính mình mà thôi!
Khi Thẩm Đông Dã dắt tôi xuống sân khấu, Trương Siêu tặng tôi một bó hoa khô.
“Bạn học Lâm, tớ tặng cậu này.”
Thẩm Đông Dã đ.ấ.m vào vai cậu ấy:
“Của tớ đâu?”
“Đàn ông đàn ang hoa hiếc gì chứ?”
Bởi vì ngày lễ kỷ niệm trường nên học sinh lớp 12 cũng được nghỉ để tham gia.
Từ xa tôi đã thấy chị tôi vẫy tay chào tôi.
Tôi xách váy đi tới, chị ấy đưa cho tôi một chai nước cam.
“Uống đi.”
Các anh chị đứng cạnh chị ấy cũng cười hỏi:
“Trân Trân, đây là ai thế?”
“Em gái tớ.”
Chị tôi khoác tay tôi.
“Giống tớ không?”
Bọn họ cười ha ha.
“Em gái cậu đáng yêu hơn cậu nhiều.”
“Vừa nhìn đã thấy một em gái ngọt ngào.”
…
Tôi bị người ta nói đến nỗi má đỏ bừng, tôi kiếm cớ đi vệ sinh.
Kết quả tôi gặp Trân Trân ở lớp 1.
Cậu ấy nhiệt tình chào hỏi với tôi:
“Lê Lâm Lâm, cậu được lắm, đúng là khiến tớ nhìn với cặp mắt khác.”
Trước đây cậu ấy gặp tôi không gọi tôi là Lý Lâm Lâm thì là Chu Lâm Lâm.
Dường như từ hôm đó trở đi.
Không sợ có người gọi nhầm tên tôi nữa.
Kể cả khi Gia Di không đưa tôi đi chơi thì cũng có người rủ tôi đi hát KTV.
Trước đây tôi chỉ là vai phụ ngồi rung xúc xắc.
Ngồi ở góc khuất nhất, khi gặp người khác hát những ca khúc mình yêu thích, tôi sẽ nhẹ nhàng mấp máy môi phụ họa theo, nhưng khi đưa mic cho tôi.
Giống như con ngọc trai bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.
Bây giờ tôi không sợ nữa.
Tôi đã hát trước mặt nhiều người.
Sân khấu bé nhỏ này có đáng là gì.
Vả lại, không ai quan tâm nhiều đến việc bạn hát hay hay không.
Chỉ cần bạn tự tin mở miệng sẽ có người cổ vũ cho bạn.
Chúng ta rụt rè và chúng ta nhạy cảm.
Thực ra chỉ đang chống lại chính mình mà thôi!
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Khi Thẩm Đông Dã dắt tôi xuống sân khấu, Trương Siêu tặng tôi một bó hoa khô.“Bạn học Lâm, tớ tặng cậu này.”Thẩm Đông Dã đ.ấ.m vào vai cậu ấy:“Của tớ đâu?”“Đàn ông đàn ang hoa hiếc gì chứ?”Bởi vì ngày lễ kỷ niệm trường nên học sinh lớp 12 cũng được nghỉ để tham gia.Từ xa tôi đã thấy chị tôi vẫy tay chào tôi.Tôi xách váy đi tới, chị ấy đưa cho tôi một chai nước cam.“Uống đi.”Các anh chị đứng cạnh chị ấy cũng cười hỏi:“Trân Trân, đây là ai thế?”“Em gái tớ.”Chị tôi khoác tay tôi.“Giống tớ không?”Bọn họ cười ha ha.“Em gái cậu đáng yêu hơn cậu nhiều.”“Vừa nhìn đã thấy một em gái ngọt ngào.”…Tôi bị người ta nói đến nỗi má đỏ bừng, tôi kiếm cớ đi vệ sinh.Kết quả tôi gặp Trân Trân ở lớp 1.Cậu ấy nhiệt tình chào hỏi với tôi:“Lê Lâm Lâm, cậu được lắm, đúng là khiến tớ nhìn với cặp mắt khác.”Trước đây cậu ấy gặp tôi không gọi tôi là Lý Lâm Lâm thì là Chu Lâm Lâm.Dường như từ hôm đó trở đi.Không sợ có người gọi nhầm tên tôi nữa.Kể cả khi Gia Di không đưa tôi đi chơi thì cũng có người rủ tôi đi hát KTV.Trước đây tôi chỉ là vai phụ ngồi rung xúc xắc.Ngồi ở góc khuất nhất, khi gặp người khác hát những ca khúc mình yêu thích, tôi sẽ nhẹ nhàng mấp máy môi phụ họa theo, nhưng khi đưa mic cho tôi.Giống như con ngọc trai bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.Bây giờ tôi không sợ nữa.Tôi đã hát trước mặt nhiều người.Sân khấu bé nhỏ này có đáng là gì.Vả lại, không ai quan tâm nhiều đến việc bạn hát hay hay không.Chỉ cần bạn tự tin mở miệng sẽ có người cổ vũ cho bạn.Chúng ta rụt rè và chúng ta nhạy cảm.Thực ra chỉ đang chống lại chính mình mà thôi!