Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 29
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Gia Di chỉ đến nghe thử một lần, mấy hôm sau tôi không đến nữa.Nhưng cậu ấy luôn nói dối dì Chu mình ở lớp.Một ngày tháng 8 trời mưa to, dì Chu đến đón cậu ấy.Nhưng phát hiện cậu ấy không ở đó.Dì Chu đi tìm giáo viên mới phát hiện cậu ấy chưa đóng học phí và cũng chưa học buổi nào.Đêm đó, hai m-ẹ con cãi nhau lớn.Dì ấy đ-á-nh Gia Di một trận bằng cái chày cán bột.Gia Di lao ra ngoài bất chấp mưa to, nói không muốn làm con gái của dì ấy nữa. Dì Chu cầm ô đội mưa vừa đi vừa khóc, tìm cậu ấy một vòng nhưng không thấy, cuối cùng đi qua hàng bánh bao nhà tôi, bật khóc.“Sao con bé này không nghe lời chứ, thành tích bây giờ của nó sao vào đại học được chứ…”“Một mình tôi nuôi nó không dễ chút nào. Tại sao nó không hiểu tôi?”“Nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện bằng một nửa Lâm Lâm thôi cũng được rồi.”“Mưa to thế này nó đi đâu được chứ, sẽ không có chuyện gì chứ?”…Dì ấy vừa nói vừa khạc ra một ngụm m-á-u tươi.Chúng tôi đưa dì ấy đến bệnh viện.Ngày hôm sau có kết quả, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc:“Tình hình không khả quan, có thể là ung thư dạ dày. Tốt nhất gia đình nên đến bệnh viện thành phố để kiểm tra càng sớm càng tốt.”Mưa lớn đập mạnh vào cửa sổ, dì Chu lấy chiếc Nokia ra nhưng bên trong trống không.Dì ấy lẩm bẩm:“Mưa lớn như thế, chắc chắn tối qua nó không về nhà.”“Dì phải đi tìm nó.”Vừa nói dì ấy vừa đứng dậy.Tôi giữ dì ấy:“Dì Chu đừng cử động, cháu đi tìm bạn ấy giúp dì, cháu chắc chắn sẽ tìm được bạn ấy về.”Tôi bước tới cửa thì dì Chu gọi tôi lại:“Đừng nói với con bé chuyện dì có khả năng mắc ung thư.”
Gia Di chỉ đến nghe thử một lần, mấy hôm sau tôi không đến nữa.
Nhưng cậu ấy luôn nói dối dì Chu mình ở lớp.
Một ngày tháng 8 trời mưa to, dì Chu đến đón cậu ấy.
Nhưng phát hiện cậu ấy không ở đó.
Dì Chu đi tìm giáo viên mới phát hiện cậu ấy chưa đóng học phí và cũng chưa học buổi nào.
Đêm đó, hai m-ẹ con cãi nhau lớn.
Dì ấy đ-á-nh Gia Di một trận bằng cái chày cán bột.
Gia Di lao ra ngoài bất chấp mưa to, nói không muốn làm con gái của dì ấy nữa. Dì Chu cầm ô đội mưa vừa đi vừa khóc, tìm cậu ấy một vòng nhưng không thấy, cuối cùng đi qua hàng bánh bao nhà tôi, bật khóc.
“Sao con bé này không nghe lời chứ, thành tích bây giờ của nó sao vào đại học được chứ…”
“Một mình tôi nuôi nó không dễ chút nào. Tại sao nó không hiểu tôi?”
“Nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện bằng một nửa Lâm Lâm thôi cũng được rồi.”
“Mưa to thế này nó đi đâu được chứ, sẽ không có chuyện gì chứ?”
…
Dì ấy vừa nói vừa khạc ra một ngụm m-á-u tươi.
Chúng tôi đưa dì ấy đến bệnh viện.
Ngày hôm sau có kết quả, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc:
“Tình hình không khả quan, có thể là ung thư dạ dày. Tốt nhất gia đình nên đến bệnh viện thành phố để kiểm tra càng sớm càng tốt.”
Mưa lớn đập mạnh vào cửa sổ, dì Chu lấy chiếc Nokia ra nhưng bên trong trống không.
Dì ấy lẩm bẩm:
“Mưa lớn như thế, chắc chắn tối qua nó không về nhà.”
“Dì phải đi tìm nó.”
Vừa nói dì ấy vừa đứng dậy.
Tôi giữ dì ấy:
“Dì Chu đừng cử động, cháu đi tìm bạn ấy giúp dì, cháu chắc chắn sẽ tìm được bạn ấy về.”
Tôi bước tới cửa thì dì Chu gọi tôi lại:
“Đừng nói với con bé chuyện dì có khả năng mắc ung thư.”
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Gia Di chỉ đến nghe thử một lần, mấy hôm sau tôi không đến nữa.Nhưng cậu ấy luôn nói dối dì Chu mình ở lớp.Một ngày tháng 8 trời mưa to, dì Chu đến đón cậu ấy.Nhưng phát hiện cậu ấy không ở đó.Dì Chu đi tìm giáo viên mới phát hiện cậu ấy chưa đóng học phí và cũng chưa học buổi nào.Đêm đó, hai m-ẹ con cãi nhau lớn.Dì ấy đ-á-nh Gia Di một trận bằng cái chày cán bột.Gia Di lao ra ngoài bất chấp mưa to, nói không muốn làm con gái của dì ấy nữa. Dì Chu cầm ô đội mưa vừa đi vừa khóc, tìm cậu ấy một vòng nhưng không thấy, cuối cùng đi qua hàng bánh bao nhà tôi, bật khóc.“Sao con bé này không nghe lời chứ, thành tích bây giờ của nó sao vào đại học được chứ…”“Một mình tôi nuôi nó không dễ chút nào. Tại sao nó không hiểu tôi?”“Nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện bằng một nửa Lâm Lâm thôi cũng được rồi.”“Mưa to thế này nó đi đâu được chứ, sẽ không có chuyện gì chứ?”…Dì ấy vừa nói vừa khạc ra một ngụm m-á-u tươi.Chúng tôi đưa dì ấy đến bệnh viện.Ngày hôm sau có kết quả, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc:“Tình hình không khả quan, có thể là ung thư dạ dày. Tốt nhất gia đình nên đến bệnh viện thành phố để kiểm tra càng sớm càng tốt.”Mưa lớn đập mạnh vào cửa sổ, dì Chu lấy chiếc Nokia ra nhưng bên trong trống không.Dì ấy lẩm bẩm:“Mưa lớn như thế, chắc chắn tối qua nó không về nhà.”“Dì phải đi tìm nó.”Vừa nói dì ấy vừa đứng dậy.Tôi giữ dì ấy:“Dì Chu đừng cử động, cháu đi tìm bạn ấy giúp dì, cháu chắc chắn sẽ tìm được bạn ấy về.”Tôi bước tới cửa thì dì Chu gọi tôi lại:“Đừng nói với con bé chuyện dì có khả năng mắc ung thư.”