Tác giả:

Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…

Chương 30

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Bầu trời dường như bị chọc thủng một lỗ.Cơn mưa lớn cuốn trôi nước bẩn trên đường, chảy cuồn cuộn về cống thoát nước.Tôi đi đến quán bi-a kia.Có lẽ thời tiết xấu nên trong tiệm không có khách.Phòng vệ sinh sáng đèn, trên cửa kính thủy tinh đang phản chiếu hình ảnh một đôi đang dây dưa.Tôi gọi một tiếng:“Gia Di…”Cặp kia sững sờ, tách ra rất nhanh.Cửa phòng vệ sinh mở ra, Gia Di bước ra với mái tóc rối bời, khóe mắt đỏ bừng, miệng hơi sưng.Tôi kéo tay cậu ấy:“Gia Di, cậu về cùng với tớ.”“Tớ không về!”Cậu ấy hất tay tôi ra, rất mất kiên nhẫn,“Về làm gì, để bị m-ẹ đ-á-nh sao?”“Tớ không muốn đi học, tớ chỉ muốn ở cạnh Lương Bình thôi, bà ấy muốn nuôi một đứa con gái học đại học thì đẻ đứa khác mà nuôi.”Khoảnh khắc đó, m-á-u nóng tôi dồn lên.Tôi quên mất lời dặn của dì Chu, hét lớn:“M-ẹ cậu bị ung thư dạ dày, bà ấy sẽ ch-ếc, không sinh con được nữa đâu.”Vẻ mặt của Gia Di như bị sét đ-á-nh.Phải mất một lúc lâu cậu ấy mới phản ứng lại, không cầm ô, lao đầu chạy vào trong màn mưa.Ngay cả câu Lương Bình nói “anh đưa em đi” cũng không nghe.Tôi bước ra khỏi cửa hàng hai bước, sau đó quay lại nhìn Lường Bình.“Anh thích Gia Di thật sao?”Lương Bình mím môi không nói gì.“Nếu anh thực sự thích cậu ấy thì hãy tránh xa cậu ấy ra. Cậu ấy vốn là người đứng đầu trong trường, nhìn xem bây giờ cậu ấy trông như thế nào.”“Anh sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy.”“Nếu anh không thích cậu ấy thì tôi cầu xin anh, hãy buông tha cậu ấy, chừa cho cậu ấy một đường sống.”Mưa ầm ầm như thác đổ, Lương Bình siết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm u nhìn tôi.Anh ta sẽ đ-á-nh tôi à?Lúc đó tôi hơi sợ, nhưng sau đó tôi nhớ lại rằng Gia Di đã luôn đứng trước mặt tôi và bảo vệ tôi từ khi tôi còn nhỏ.Lần này đến lượt tôi.Đổi thành tôi chặt đứt tình cảm, chặt đứt quan hệ cho cậu ấy.Tôi dùng hết sức lực nói từng chữ:“Lương Bình, nếu là một người đàn ông thì cách xa cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ nghĩ mọi cách để anh không sống yên đâu.”

Bầu trời dường như bị chọc thủng một lỗ.

Cơn mưa lớn cuốn trôi nước bẩn trên đường, chảy cuồn cuộn về cống thoát nước.

Tôi đi đến quán bi-a kia.

Có lẽ thời tiết xấu nên trong tiệm không có khách.

Phòng vệ sinh sáng đèn, trên cửa kính thủy tinh đang phản chiếu hình ảnh một đôi đang dây dưa.

Tôi gọi một tiếng:

“Gia Di…”

Cặp kia sững sờ, tách ra rất nhanh.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Gia Di bước ra với mái tóc rối bời, khóe mắt đỏ bừng, miệng hơi sưng.

Tôi kéo tay cậu ấy:

“Gia Di, cậu về cùng với tớ.”

“Tớ không về!”

Cậu ấy hất tay tôi ra, rất mất kiên nhẫn,

“Về làm gì, để bị m-ẹ đ-á-nh sao?”

“Tớ không muốn đi học, tớ chỉ muốn ở cạnh Lương Bình thôi, bà ấy muốn nuôi một đứa con gái học đại học thì đẻ đứa khác mà nuôi.”

Khoảnh khắc đó, m-á-u nóng tôi dồn lên.

Tôi quên mất lời dặn của dì Chu, hét lớn:

“M-ẹ cậu bị ung thư dạ dày, bà ấy sẽ ch-ếc, không sinh con được nữa đâu.”

Vẻ mặt của Gia Di như bị sét đ-á-nh.

Phải mất một lúc lâu cậu ấy mới phản ứng lại, không cầm ô, lao đầu chạy vào trong màn mưa.

Ngay cả câu Lương Bình nói “anh đưa em đi” cũng không nghe.

Tôi bước ra khỏi cửa hàng hai bước, sau đó quay lại nhìn Lường Bình.

“Anh thích Gia Di thật sao?”

Lương Bình mím môi không nói gì.

“Nếu anh thực sự thích cậu ấy thì hãy tránh xa cậu ấy ra. Cậu ấy vốn là người đứng đầu trong trường, nhìn xem bây giờ cậu ấy trông như thế nào.”

“Anh sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy.”

“Nếu anh không thích cậu ấy thì tôi cầu xin anh, hãy buông tha cậu ấy, chừa cho cậu ấy một đường sống.”

Mưa ầm ầm như thác đổ, Lương Bình siết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm u nhìn tôi.

Anh ta sẽ đ-á-nh tôi à?

Lúc đó tôi hơi sợ, nhưng sau đó tôi nhớ lại rằng Gia Di đã luôn đứng trước mặt tôi và bảo vệ tôi từ khi tôi còn nhỏ.

Lần này đến lượt tôi.

Đổi thành tôi chặt đứt tình cảm, chặt đứt quan hệ cho cậu ấy.

Tôi dùng hết sức lực nói từng chữ:

“Lương Bình, nếu là một người đàn ông thì cách xa cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ nghĩ mọi cách để anh không sống yên đâu.”

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Bầu trời dường như bị chọc thủng một lỗ.Cơn mưa lớn cuốn trôi nước bẩn trên đường, chảy cuồn cuộn về cống thoát nước.Tôi đi đến quán bi-a kia.Có lẽ thời tiết xấu nên trong tiệm không có khách.Phòng vệ sinh sáng đèn, trên cửa kính thủy tinh đang phản chiếu hình ảnh một đôi đang dây dưa.Tôi gọi một tiếng:“Gia Di…”Cặp kia sững sờ, tách ra rất nhanh.Cửa phòng vệ sinh mở ra, Gia Di bước ra với mái tóc rối bời, khóe mắt đỏ bừng, miệng hơi sưng.Tôi kéo tay cậu ấy:“Gia Di, cậu về cùng với tớ.”“Tớ không về!”Cậu ấy hất tay tôi ra, rất mất kiên nhẫn,“Về làm gì, để bị m-ẹ đ-á-nh sao?”“Tớ không muốn đi học, tớ chỉ muốn ở cạnh Lương Bình thôi, bà ấy muốn nuôi một đứa con gái học đại học thì đẻ đứa khác mà nuôi.”Khoảnh khắc đó, m-á-u nóng tôi dồn lên.Tôi quên mất lời dặn của dì Chu, hét lớn:“M-ẹ cậu bị ung thư dạ dày, bà ấy sẽ ch-ếc, không sinh con được nữa đâu.”Vẻ mặt của Gia Di như bị sét đ-á-nh.Phải mất một lúc lâu cậu ấy mới phản ứng lại, không cầm ô, lao đầu chạy vào trong màn mưa.Ngay cả câu Lương Bình nói “anh đưa em đi” cũng không nghe.Tôi bước ra khỏi cửa hàng hai bước, sau đó quay lại nhìn Lường Bình.“Anh thích Gia Di thật sao?”Lương Bình mím môi không nói gì.“Nếu anh thực sự thích cậu ấy thì hãy tránh xa cậu ấy ra. Cậu ấy vốn là người đứng đầu trong trường, nhìn xem bây giờ cậu ấy trông như thế nào.”“Anh sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy.”“Nếu anh không thích cậu ấy thì tôi cầu xin anh, hãy buông tha cậu ấy, chừa cho cậu ấy một đường sống.”Mưa ầm ầm như thác đổ, Lương Bình siết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm u nhìn tôi.Anh ta sẽ đ-á-nh tôi à?Lúc đó tôi hơi sợ, nhưng sau đó tôi nhớ lại rằng Gia Di đã luôn đứng trước mặt tôi và bảo vệ tôi từ khi tôi còn nhỏ.Lần này đến lượt tôi.Đổi thành tôi chặt đứt tình cảm, chặt đứt quan hệ cho cậu ấy.Tôi dùng hết sức lực nói từng chữ:“Lương Bình, nếu là một người đàn ông thì cách xa cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ nghĩ mọi cách để anh không sống yên đâu.”

Chương 30