Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 121

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Bản lĩnh làm người khác mệt nhọc của Lục Thâm thật đúng là lợi hại, Sở NgộGiang suýt chút nữa đã bị anh ta phiền chết rồi."....Chỉ cần sử dụng một chút chút mối quan hệ của anh Lục." Anh ta ngoắcngoắc ngón tay út: "Đám người Christie ngoan cố kia, chắc chắn sẽ ngoanngoãn nghe lời thôi! Giang Giang, bây giờ tôi đã đến bước đường cùng rồi, chỉcó cậu có thể giúp tôi thôi. Nhìn thấy ánh mắt chân thành này của tôi, cậu nhẫntâm từ chối tôi sao?""Nhẫn tâm.""..."Lăng Vân ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm nói ra sự thật:"Lục gia vẫn chưa gật đầu đồng ý, chúng tôi không thể tự mình làm chủ được.""Thành giao, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh Lục! Hai cậu chờ đó cho tôi!" Chỉ bỏ lạimột câu đó, Lục Thâm hùng hùng hổ hổ đi mất.Cũng không biết anh ta dùng cách gì, chắc là chỉ biết mấy kiểu càn quấy bậy bạ,chơi xấu làm nũng, lăn lộn, tóm lại Quyền Hãn Đình gật đầu đồng ý, đemchuyện này giao cho Sở Ngộ Giang làm.Nói là khó thì cũng không khó, trước kia, lúc Lục gia vẫn còn sống ở châu Âu,cùng với Christie giữ hai ghế đầu trong việc bán đấu giá nên cũng có vài phầngiao tình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại qua đó, buổi chiều đã có hồi âm."...Giang Giang, hỏi được chưa? Người giành chiếc vòng tay với tôi là ai?" LụcThâm sáp đến trước, nôn nóng mong chờ nhìn anh ta, hai mắt đầy khao khát.Trong mắt của tiểu Thất gia, trên đời này không có chuyện gì mà một câu nóicủa anh Lục của anh ta không thể giải quyết được, nếu như có, vậy thì dùng haicâu.Trên mặt Sở Ngộ Giang không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ nói: "Tôi phải báocáo cho Lục gia trước đã." Những điều khác hết thảy đều im bặt không nhắcđến."Cái này có gì mà phải báo cáo?" Lục Thâm khó hiểu, cứ mở to mắt nhìn chằmchằm Sở Ngộ Giang đi phía phòng sách, dạo này anh Lục rất rảnh rỗi sao? Đếncả loại chuyện nhỏ như thế này cũng muốn quản...""Nấm nhỏ, dạo này anh Lục đang bận chuyện gì vậy?" Anh ta cười hi hi ngồixuống bên cạnh Lăng Vân, đến gần xem cậu ta chơi game.Lăng Văn nghĩ một lát: "Phiền muộn.""Ôi... cậu đừng chơi game nữa, tôi đang hỏi cậu đó!""Tôi đã trả lời rồi đó— đang bận rộn phiền muộn."Khuôn mặt Lục Thâm đờ ra: "Phiền muộn cái gì?" Anh ta không có cách nàotưởng tượng nổi có một ngày anh Lục không có gì là không thể lại có thể dínhdáng với cái từ "phiền muộn" này.Lăng Vân nhớ ra từ lúc cậu chủ nhà cậu ta từ sân bay trở về thì khuôn mặt đã uám rồi, chẳng cần nói nhiều, chắc chắn là vì người phụ nữ kia, nhưng cậu takhông ngốc đến nỗi cái gì cũng nói hết cho Lục Thâm, ừm, cậu chủ của cậu takhông cần thể diện sao?"Chỉ là có phiền muộn thôi..." Cậu ta lúng túng mở miệng, còn về vì sao lại cóphiền muộn từ đầu đến cuối cậu ta đều kín miệng như bưng.Trong lòng Lục Thâm rất ngứa ngáy, mấy lần muốn gài Lăng Vân nói, đều bịcậu ta coi như không khí không nhìn thấy gì.Ở bên kia, trong phòng sách."Lục gia."Người đàn ông đang xem mấy trang văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chợthiện lên tia nghiêm túc: "Chuyện gì?""Lúc giúp tiểu Thất gia điều tra tin tức người mua, điều tra ra một số thứ khác.""Trực tiếp nói với A Thâm, để cậu ta tự mình đi xử lý." Lúc trước Quyền HãnĐình đồng ý giúp đỡ, hoàn toàn là do bị tên nhóc thối tha đó đem lại phiền phứccho anh. Nếu như hôm nay lời anh hứa đã làm được, thì những chuyện còn lạikhông thể nào cũng tiếp tục ôm đồm mọi thứ, cũng phải để cho anh ta tự mìnhđối mặt.Cái này....Sở Ngộ Giang do dự trong nháy mắt, cắn chặt răng da đầu cũng cứng lại nói:"Chuyện này không liên quan đến tiểu Thất gia, ngược lại là có một chút liênquan đến đến cô Thẩm."Thẩm Loan?Quyền Hãn Định lạnh lùng ngước mắt lên, khí thế bỗng dưng thay đổi: "Nóitiếp đi.""Người mua chiếc vòng tay "nước mắt của Ares" đó là Thẩm Khiêm, dựa vào tintức đáng tin cậy, thì Thẩm Khiêm lại muốn tặng sợi dây chuyền đó cho côThẩm. Vậy... còn cần nói cho tiểu Thất gia tin tức về chủ mua không?"Mặc dù cậu chủ không nói gì, nhưng Sở Ngộ Giang có thể nhìn ra, anh đối vớiThẩn Loan không giống bình thường. Còn biểu hiện cụ thể, chỉ cần động đếnngười phụ nữ đó, biểu cảm của anh lại có hơi không khống chế được, thậm chícòn có những biểu cảm mà Sở Ngộ Giang chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Bản lĩnh làm người khác mệt nhọc của Lục Thâm thật đúng là lợi hại, Sở Ngộ

Giang suýt chút nữa đã bị anh ta phiền chết rồi.

"....Chỉ cần sử dụng một chút chút mối quan hệ của anh Lục." Anh ta ngoắc

ngoắc ngón tay út: "Đám người Christie ngoan cố kia, chắc chắn sẽ ngoan

ngoãn nghe lời thôi! Giang Giang, bây giờ tôi đã đến bước đường cùng rồi, chỉ

có cậu có thể giúp tôi thôi. Nhìn thấy ánh mắt chân thành này của tôi, cậu nhẫn

tâm từ chối tôi sao?"

"Nhẫn tâm."

"..."

Lăng Vân ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm nói ra sự thật:

"Lục gia vẫn chưa gật đầu đồng ý, chúng tôi không thể tự mình làm chủ được."

"Thành giao, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh Lục! Hai cậu chờ đó cho tôi!" Chỉ bỏ lại

một câu đó, Lục Thâm hùng hùng hổ hổ đi mất.

Cũng không biết anh ta dùng cách gì, chắc là chỉ biết mấy kiểu càn quấy bậy bạ,

chơi xấu làm nũng, lăn lộn, tóm lại Quyền Hãn Đình gật đầu đồng ý, đem

chuyện này giao cho Sở Ngộ Giang làm.

Nói là khó thì cũng không khó, trước kia, lúc Lục gia vẫn còn sống ở châu Âu,

cùng với Christie giữ hai ghế đầu trong việc bán đấu giá nên cũng có vài phần

giao tình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại qua đó, buổi chiều đã có hồi âm.

"...Giang Giang, hỏi được chưa? Người giành chiếc vòng tay với tôi là ai?" Lục

Thâm sáp đến trước, nôn nóng mong chờ nhìn anh ta, hai mắt đầy khao khát.

Trong mắt của tiểu Thất gia, trên đời này không có chuyện gì mà một câu nói

của anh Lục của anh ta không thể giải quyết được, nếu như có, vậy thì dùng hai

câu.

Trên mặt Sở Ngộ Giang không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ nói: "Tôi phải báo

cáo cho Lục gia trước đã." Những điều khác hết thảy đều im bặt không nhắc

đến.

"Cái này có gì mà phải báo cáo?" Lục Thâm khó hiểu, cứ mở to mắt nhìn chằm

chằm Sở Ngộ Giang đi phía phòng sách, dạo này anh Lục rất rảnh rỗi sao? Đến

cả loại chuyện nhỏ như thế này cũng muốn quản..."

"Nấm nhỏ, dạo này anh Lục đang bận chuyện gì vậy?" Anh ta cười hi hi ngồi

xuống bên cạnh Lăng Vân, đến gần xem cậu ta chơi game.

Lăng Văn nghĩ một lát: "Phiền muộn."

"Ôi... cậu đừng chơi game nữa, tôi đang hỏi cậu đó!"

"Tôi đã trả lời rồi đó— đang bận rộn phiền muộn."

Khuôn mặt Lục Thâm đờ ra: "Phiền muộn cái gì?" Anh ta không có cách nào

tưởng tượng nổi có một ngày anh Lục không có gì là không thể lại có thể dính

dáng với cái từ "phiền muộn" này.

Lăng Vân nhớ ra từ lúc cậu chủ nhà cậu ta từ sân bay trở về thì khuôn mặt đã u

ám rồi, chẳng cần nói nhiều, chắc chắn là vì người phụ nữ kia, nhưng cậu ta

không ngốc đến nỗi cái gì cũng nói hết cho Lục Thâm, ừm, cậu chủ của cậu ta

không cần thể diện sao?

"Chỉ là có phiền muộn thôi..." Cậu ta lúng túng mở miệng, còn về vì sao lại có

phiền muộn từ đầu đến cuối cậu ta đều kín miệng như bưng.

Trong lòng Lục Thâm rất ngứa ngáy, mấy lần muốn gài Lăng Vân nói, đều bị

cậu ta coi như không khí không nhìn thấy gì.

Ở bên kia, trong phòng sách.

"Lục gia."

Người đàn ông đang xem mấy trang văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chợt

hiện lên tia nghiêm túc: "Chuyện gì?"

"Lúc giúp tiểu Thất gia điều tra tin tức người mua, điều tra ra một số thứ khác."

"Trực tiếp nói với A Thâm, để cậu ta tự mình đi xử lý." Lúc trước Quyền Hãn

Đình đồng ý giúp đỡ, hoàn toàn là do bị tên nhóc thối tha đó đem lại phiền phức

cho anh. Nếu như hôm nay lời anh hứa đã làm được, thì những chuyện còn lại

không thể nào cũng tiếp tục ôm đồm mọi thứ, cũng phải để cho anh ta tự mình

đối mặt.

Cái này....

Sở Ngộ Giang do dự trong nháy mắt, cắn chặt răng da đầu cũng cứng lại nói:

"Chuyện này không liên quan đến tiểu Thất gia, ngược lại là có một chút liên

quan đến đến cô Thẩm."

Thẩm Loan?

Quyền Hãn Định lạnh lùng ngước mắt lên, khí thế bỗng dưng thay đổi: "Nói

tiếp đi."

"Người mua chiếc vòng tay "nước mắt của Ares" đó là Thẩm Khiêm, dựa vào tin

tức đáng tin cậy, thì Thẩm Khiêm lại muốn tặng sợi dây chuyền đó cho cô

Thẩm. Vậy... còn cần nói cho tiểu Thất gia tin tức về chủ mua không?"

Mặc dù cậu chủ không nói gì, nhưng Sở Ngộ Giang có thể nhìn ra, anh đối với

Thẩn Loan không giống bình thường. Còn biểu hiện cụ thể, chỉ cần động đến

người phụ nữ đó, biểu cảm của anh lại có hơi không khống chế được, thậm chí

còn có những biểu cảm mà Sở Ngộ Giang chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Bản lĩnh làm người khác mệt nhọc của Lục Thâm thật đúng là lợi hại, Sở NgộGiang suýt chút nữa đã bị anh ta phiền chết rồi."....Chỉ cần sử dụng một chút chút mối quan hệ của anh Lục." Anh ta ngoắcngoắc ngón tay út: "Đám người Christie ngoan cố kia, chắc chắn sẽ ngoanngoãn nghe lời thôi! Giang Giang, bây giờ tôi đã đến bước đường cùng rồi, chỉcó cậu có thể giúp tôi thôi. Nhìn thấy ánh mắt chân thành này của tôi, cậu nhẫntâm từ chối tôi sao?""Nhẫn tâm.""..."Lăng Vân ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm nói ra sự thật:"Lục gia vẫn chưa gật đầu đồng ý, chúng tôi không thể tự mình làm chủ được.""Thành giao, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh Lục! Hai cậu chờ đó cho tôi!" Chỉ bỏ lạimột câu đó, Lục Thâm hùng hùng hổ hổ đi mất.Cũng không biết anh ta dùng cách gì, chắc là chỉ biết mấy kiểu càn quấy bậy bạ,chơi xấu làm nũng, lăn lộn, tóm lại Quyền Hãn Đình gật đầu đồng ý, đemchuyện này giao cho Sở Ngộ Giang làm.Nói là khó thì cũng không khó, trước kia, lúc Lục gia vẫn còn sống ở châu Âu,cùng với Christie giữ hai ghế đầu trong việc bán đấu giá nên cũng có vài phầngiao tình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại qua đó, buổi chiều đã có hồi âm."...Giang Giang, hỏi được chưa? Người giành chiếc vòng tay với tôi là ai?" LụcThâm sáp đến trước, nôn nóng mong chờ nhìn anh ta, hai mắt đầy khao khát.Trong mắt của tiểu Thất gia, trên đời này không có chuyện gì mà một câu nóicủa anh Lục của anh ta không thể giải quyết được, nếu như có, vậy thì dùng haicâu.Trên mặt Sở Ngộ Giang không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ nói: "Tôi phải báocáo cho Lục gia trước đã." Những điều khác hết thảy đều im bặt không nhắcđến."Cái này có gì mà phải báo cáo?" Lục Thâm khó hiểu, cứ mở to mắt nhìn chằmchằm Sở Ngộ Giang đi phía phòng sách, dạo này anh Lục rất rảnh rỗi sao? Đếncả loại chuyện nhỏ như thế này cũng muốn quản...""Nấm nhỏ, dạo này anh Lục đang bận chuyện gì vậy?" Anh ta cười hi hi ngồixuống bên cạnh Lăng Vân, đến gần xem cậu ta chơi game.Lăng Văn nghĩ một lát: "Phiền muộn.""Ôi... cậu đừng chơi game nữa, tôi đang hỏi cậu đó!""Tôi đã trả lời rồi đó— đang bận rộn phiền muộn."Khuôn mặt Lục Thâm đờ ra: "Phiền muộn cái gì?" Anh ta không có cách nàotưởng tượng nổi có một ngày anh Lục không có gì là không thể lại có thể dínhdáng với cái từ "phiền muộn" này.Lăng Vân nhớ ra từ lúc cậu chủ nhà cậu ta từ sân bay trở về thì khuôn mặt đã uám rồi, chẳng cần nói nhiều, chắc chắn là vì người phụ nữ kia, nhưng cậu takhông ngốc đến nỗi cái gì cũng nói hết cho Lục Thâm, ừm, cậu chủ của cậu takhông cần thể diện sao?"Chỉ là có phiền muộn thôi..." Cậu ta lúng túng mở miệng, còn về vì sao lại cóphiền muộn từ đầu đến cuối cậu ta đều kín miệng như bưng.Trong lòng Lục Thâm rất ngứa ngáy, mấy lần muốn gài Lăng Vân nói, đều bịcậu ta coi như không khí không nhìn thấy gì.Ở bên kia, trong phòng sách."Lục gia."Người đàn ông đang xem mấy trang văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chợthiện lên tia nghiêm túc: "Chuyện gì?""Lúc giúp tiểu Thất gia điều tra tin tức người mua, điều tra ra một số thứ khác.""Trực tiếp nói với A Thâm, để cậu ta tự mình đi xử lý." Lúc trước Quyền HãnĐình đồng ý giúp đỡ, hoàn toàn là do bị tên nhóc thối tha đó đem lại phiền phứccho anh. Nếu như hôm nay lời anh hứa đã làm được, thì những chuyện còn lạikhông thể nào cũng tiếp tục ôm đồm mọi thứ, cũng phải để cho anh ta tự mìnhđối mặt.Cái này....Sở Ngộ Giang do dự trong nháy mắt, cắn chặt răng da đầu cũng cứng lại nói:"Chuyện này không liên quan đến tiểu Thất gia, ngược lại là có một chút liênquan đến đến cô Thẩm."Thẩm Loan?Quyền Hãn Định lạnh lùng ngước mắt lên, khí thế bỗng dưng thay đổi: "Nóitiếp đi.""Người mua chiếc vòng tay "nước mắt của Ares" đó là Thẩm Khiêm, dựa vào tintức đáng tin cậy, thì Thẩm Khiêm lại muốn tặng sợi dây chuyền đó cho côThẩm. Vậy... còn cần nói cho tiểu Thất gia tin tức về chủ mua không?"Mặc dù cậu chủ không nói gì, nhưng Sở Ngộ Giang có thể nhìn ra, anh đối vớiThẩn Loan không giống bình thường. Còn biểu hiện cụ thể, chỉ cần động đếnngười phụ nữ đó, biểu cảm của anh lại có hơi không khống chế được, thậm chícòn có những biểu cảm mà Sở Ngộ Giang chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Chương 121