Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 122

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Tình hình hiện tại là, Thẩm Khiêm ra tay mua một chiếc vòng tay, tặng choThẩm Loan, nói cách khác, đồ mà tiểu Thất gia một lòng muốn giành đã biếnthành của Thẩm Loan.Một người là anh em, một người là phụ nữ, Sở Ngộ Giang không xác định cậuchủ sẽ thiên về phía ai, vì cầu ổn thỏa, anh ta mới có câu hỏi như vậy.Quyền Hãn Đình: "Vừa nãy cậu nói, vòng tay đó tên là gì?""Nước mắt của Ares".Ares...Trong mắt người đàn ông cuộn trào sóng to gió lớn, Sở Ngộ Giang chỉ cảm thấyđột nhiên rùng mình, sau gáy lạnh lẽo, trong chốc lát, không khí lưu độngdường như cũng ngưng kết thành băng, cảm giác nguy hiểm bao bọc đến mứclàm người ta ngạt thở đột ngột đổ ập xuống đầu.Anh ta lùi lại nửa bước, khó khăn ổn định thân hình, trong khoảnh khắc đôi mắtkia cũng thu lại sự kinh ngạc cùng với ngạc nhiên cuồn cuộn trong mắt.Cậu chủ... đã bao lâu không tức giận đến mức này rồi?Một khắc sau, Sở Ngộ Giang đi từ trong phòng khách ra, Lục Thâm hấp tấpchạy đến đón: "Báo cáo xong rồi, bây giờ có thể nói chưa? Người mua rốt cuộclà ai?""Thẩm Khiêm.""Nghe tên, giống như người Trung Quốc?" Lục Thâm vuốt vuốt cằm, như cóđiều phải suy nghĩ."Đúng vậy, anh ta không chỉ là người Trung Quốc, mà còn ở Ninh Thành.""Thật sao?!" Hai mắt Lục Thâm phát sáng: "Tôi biết ngay mà, chuyến này đếnthật không phí công mà!" Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm cũng chẳng thấy đâu,tự nhiên lại chui tới cửa? Đây chính là cái đó!Thứ mà Lục Thâm anh ta muốn, thì không có chuyện không đạt được! Bây giờ,người mua lại ở ngay dưới mí mắt anh ta, anh ta đã bắt đầu xắn tay áo lên,không thể chờ nổi nữa rồi."Lục gia vẫn còn một câu bảo tôi chuyển lời." Sở Ngộ Giang lạnh nhạt mởmiệng, mang theo sự nghiêm túc không được nói chen vào.Lục Thâm ngờ vực nhìn anh ta một cái, phòng bị nói: "Lời gì?""Nếu như anh không giành lại được vòng tay, vậy thì thu dọn đồ đạc cút ra khỏisơn trang Đông Li, trong vòng ba năm không được bước vào Ninh Thành nữa."Mắt Lục Thâm trực tiếp trợn tròn lên, mặc dù anh ta tự tin sẽ khiến cho ngườimua chuyển nhượng lại dễ dàng, nhưng mấy ý nghĩa của điều này sao lại giốngvới điều khoản của quân lệnh trạng "không thành công thì hy sinh" vậy?Cút ra khỏi Đông Li sơn trang... ba năm không được bước vào Ninh Thành...Chính là cho dù anh ta có ngang bướng, phóng túng, hoang đường đến thế nàođi nữa, anh Lục cũng từng buông ra lời nặng nề như thế, bây giờ là vì muốn anhgiúp đỡ điều tra ra tin tức người mua mà lại làm cho anh tức giận như thế này?Không đến mức đó chứ?Lẽ nào anh ta lại làm sai chuyện gì khác? Lục Thâm vắt óc nghĩ cũng khôngnghĩ ra, dạo này anh ta đều rất an phận, cũng không gây ra họa gì..."Giang Giang." Anh ta nuốt nuốt nước bọt: "Cậu nói xem, lời này anh Lụcmuốn nói điều gì?"Sở Ngộ Giang vô tình dập tắt chút hi vọng cuối cùng đó của anh ta: "Chính là ýtrên mặt chữ. Không có chiếc vòng tay, thì không có anh.""Nhưng mà vì sao chứ?"Sở Ngộ Giang cũng muốn biết.Cuối cùng, tiểu thất gia mang theo "khuôn mặt oán phụ" đau buồn phẫn nộ rờikhỏi, trước lúc đi, còn không quên bày tỏ một phen quyết tâm: "Cậu bảo anhLục cứ đợi xem, tôi nhất định sẽ giành lại được chiếc vòng tay! Thẩm... Khiêmđúng không? Hứ hứ!"Sở Ngộ Giang thở nhẹ một hơi, Lăng Vân cũng như một linh hồn bay đến bêncạnh anh ta: "Bị cậu chủ mắng? Sắc mặt khó coi vậy?""..."Thật ra, Sở Ngộ Giang đến bây giờ vẫn vẫn lơ mơ, không hiểu vì sao.—Lửa giận của cậu chủ từ đâu mà đến? Vì sao lại tạo áp lực cho Lục Thâm, xúigiục anh ta cướp đoạt đồ đã thuộc về Thẩm Loan? Thậm chí không tiếc buônglời dữ dằn với anh em của mình?Anh ta có thể nghe ra được, câu nói "ba năm không được bước vào NinhThành" không có một chút chút mềm mỏng nào bên trong, Quyền Hãn Đình làlàm thật.Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao?Hình như từ sau khi anh ta nói ra tên của chiếc vòng tay thái độ của cậu chủ liềnthay đổi...Nước mắt của Ares?Ares!Sắc mặt Sở Ngộ Giang càng thay đổi, dường như nhìn thấu một bí mật khôngthể ngờ được, ánh mắt lóe lên tia bất định, biểu cảm u ám không rõ!Ares, vị thần chiến tranh khát máu trong thần thoại Hy Lạp, có qua hệ tư thôngvới Aphrodite, còn sinh ra một đứa con riêng Eros, được mọi người thường gọilà thần tình yêu Cupid!Còn Aphrodite là... em gái ruột của Ares!

Tình hình hiện tại là, Thẩm Khiêm ra tay mua một chiếc vòng tay, tặng cho

Thẩm Loan, nói cách khác, đồ mà tiểu Thất gia một lòng muốn giành đã biến

thành của Thẩm Loan.

Một người là anh em, một người là phụ nữ, Sở Ngộ Giang không xác định cậu

chủ sẽ thiên về phía ai, vì cầu ổn thỏa, anh ta mới có câu hỏi như vậy.

Quyền Hãn Đình: "Vừa nãy cậu nói, vòng tay đó tên là gì?"

"Nước mắt của Ares".

Ares...

Trong mắt người đàn ông cuộn trào sóng to gió lớn, Sở Ngộ Giang chỉ cảm thấy

đột nhiên rùng mình, sau gáy lạnh lẽo, trong chốc lát, không khí lưu động

dường như cũng ngưng kết thành băng, cảm giác nguy hiểm bao bọc đến mức

làm người ta ngạt thở đột ngột đổ ập xuống đầu.

Anh ta lùi lại nửa bước, khó khăn ổn định thân hình, trong khoảnh khắc đôi mắt

kia cũng thu lại sự kinh ngạc cùng với ngạc nhiên cuồn cuộn trong mắt.

Cậu chủ... đã bao lâu không tức giận đến mức này rồi?

Một khắc sau, Sở Ngộ Giang đi từ trong phòng khách ra, Lục Thâm hấp tấp

chạy đến đón: "Báo cáo xong rồi, bây giờ có thể nói chưa? Người mua rốt cuộc

là ai?"

"Thẩm Khiêm."

"Nghe tên, giống như người Trung Quốc?" Lục Thâm vuốt vuốt cằm, như có

điều phải suy nghĩ.

"Đúng vậy, anh ta không chỉ là người Trung Quốc, mà còn ở Ninh Thành."

"Thật sao?!" Hai mắt Lục Thâm phát sáng: "Tôi biết ngay mà, chuyến này đến

thật không phí công mà!" Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm cũng chẳng thấy đâu,

tự nhiên lại chui tới cửa? Đây chính là cái đó!

Thứ mà Lục Thâm anh ta muốn, thì không có chuyện không đạt được! Bây giờ,

người mua lại ở ngay dưới mí mắt anh ta, anh ta đã bắt đầu xắn tay áo lên,

không thể chờ nổi nữa rồi.

"Lục gia vẫn còn một câu bảo tôi chuyển lời." Sở Ngộ Giang lạnh nhạt mở

miệng, mang theo sự nghiêm túc không được nói chen vào.

Lục Thâm ngờ vực nhìn anh ta một cái, phòng bị nói: "Lời gì?"

"Nếu như anh không giành lại được vòng tay, vậy thì thu dọn đồ đạc cút ra khỏi

sơn trang Đông Li, trong vòng ba năm không được bước vào Ninh Thành nữa."

Mắt Lục Thâm trực tiếp trợn tròn lên, mặc dù anh ta tự tin sẽ khiến cho người

mua chuyển nhượng lại dễ dàng, nhưng mấy ý nghĩa của điều này sao lại giống

với điều khoản của quân lệnh trạng "không thành công thì hy sinh" vậy?

Cút ra khỏi Đông Li sơn trang... ba năm không được bước vào Ninh Thành...

Chính là cho dù anh ta có ngang bướng, phóng túng, hoang đường đến thế nào

đi nữa, anh Lục cũng từng buông ra lời nặng nề như thế, bây giờ là vì muốn anh

giúp đỡ điều tra ra tin tức người mua mà lại làm cho anh tức giận như thế này?

Không đến mức đó chứ?

Lẽ nào anh ta lại làm sai chuyện gì khác? Lục Thâm vắt óc nghĩ cũng không

nghĩ ra, dạo này anh ta đều rất an phận, cũng không gây ra họa gì...

"Giang Giang." Anh ta nuốt nuốt nước bọt: "Cậu nói xem, lời này anh Lục

muốn nói điều gì?"

Sở Ngộ Giang vô tình dập tắt chút hi vọng cuối cùng đó của anh ta: "Chính là ý

trên mặt chữ. Không có chiếc vòng tay, thì không có anh."

"Nhưng mà vì sao chứ?"

Sở Ngộ Giang cũng muốn biết.

Cuối cùng, tiểu thất gia mang theo "khuôn mặt oán phụ" đau buồn phẫn nộ rời

khỏi, trước lúc đi, còn không quên bày tỏ một phen quyết tâm: "Cậu bảo anh

Lục cứ đợi xem, tôi nhất định sẽ giành lại được chiếc vòng tay! Thẩm... Khiêm

đúng không? Hứ hứ!"

Sở Ngộ Giang thở nhẹ một hơi, Lăng Vân cũng như một linh hồn bay đến bên

cạnh anh ta: "Bị cậu chủ mắng? Sắc mặt khó coi vậy?"

"..."

Thật ra, Sở Ngộ Giang đến bây giờ vẫn vẫn lơ mơ, không hiểu vì sao.

—Lửa giận của cậu chủ từ đâu mà đến? Vì sao lại tạo áp lực cho Lục Thâm, xúi

giục anh ta cướp đoạt đồ đã thuộc về Thẩm Loan? Thậm chí không tiếc buông

lời dữ dằn với anh em của mình?

Anh ta có thể nghe ra được, câu nói "ba năm không được bước vào Ninh

Thành" không có một chút chút mềm mỏng nào bên trong, Quyền Hãn Đình là

làm thật.

Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao?

Hình như từ sau khi anh ta nói ra tên của chiếc vòng tay thái độ của cậu chủ liền

thay đổi...

Nước mắt của Ares?

Ares!

Sắc mặt Sở Ngộ Giang càng thay đổi, dường như nhìn thấu một bí mật không

thể ngờ được, ánh mắt lóe lên tia bất định, biểu cảm u ám không rõ!

Ares, vị thần chiến tranh khát máu trong thần thoại Hy Lạp, có qua hệ tư thông

với Aphrodite, còn sinh ra một đứa con riêng Eros, được mọi người thường gọi

là thần tình yêu Cupid!

Còn Aphrodite là... em gái ruột của Ares!

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Tình hình hiện tại là, Thẩm Khiêm ra tay mua một chiếc vòng tay, tặng choThẩm Loan, nói cách khác, đồ mà tiểu Thất gia một lòng muốn giành đã biếnthành của Thẩm Loan.Một người là anh em, một người là phụ nữ, Sở Ngộ Giang không xác định cậuchủ sẽ thiên về phía ai, vì cầu ổn thỏa, anh ta mới có câu hỏi như vậy.Quyền Hãn Đình: "Vừa nãy cậu nói, vòng tay đó tên là gì?""Nước mắt của Ares".Ares...Trong mắt người đàn ông cuộn trào sóng to gió lớn, Sở Ngộ Giang chỉ cảm thấyđột nhiên rùng mình, sau gáy lạnh lẽo, trong chốc lát, không khí lưu độngdường như cũng ngưng kết thành băng, cảm giác nguy hiểm bao bọc đến mứclàm người ta ngạt thở đột ngột đổ ập xuống đầu.Anh ta lùi lại nửa bước, khó khăn ổn định thân hình, trong khoảnh khắc đôi mắtkia cũng thu lại sự kinh ngạc cùng với ngạc nhiên cuồn cuộn trong mắt.Cậu chủ... đã bao lâu không tức giận đến mức này rồi?Một khắc sau, Sở Ngộ Giang đi từ trong phòng khách ra, Lục Thâm hấp tấpchạy đến đón: "Báo cáo xong rồi, bây giờ có thể nói chưa? Người mua rốt cuộclà ai?""Thẩm Khiêm.""Nghe tên, giống như người Trung Quốc?" Lục Thâm vuốt vuốt cằm, như cóđiều phải suy nghĩ."Đúng vậy, anh ta không chỉ là người Trung Quốc, mà còn ở Ninh Thành.""Thật sao?!" Hai mắt Lục Thâm phát sáng: "Tôi biết ngay mà, chuyến này đếnthật không phí công mà!" Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm cũng chẳng thấy đâu,tự nhiên lại chui tới cửa? Đây chính là cái đó!Thứ mà Lục Thâm anh ta muốn, thì không có chuyện không đạt được! Bây giờ,người mua lại ở ngay dưới mí mắt anh ta, anh ta đã bắt đầu xắn tay áo lên,không thể chờ nổi nữa rồi."Lục gia vẫn còn một câu bảo tôi chuyển lời." Sở Ngộ Giang lạnh nhạt mởmiệng, mang theo sự nghiêm túc không được nói chen vào.Lục Thâm ngờ vực nhìn anh ta một cái, phòng bị nói: "Lời gì?""Nếu như anh không giành lại được vòng tay, vậy thì thu dọn đồ đạc cút ra khỏisơn trang Đông Li, trong vòng ba năm không được bước vào Ninh Thành nữa."Mắt Lục Thâm trực tiếp trợn tròn lên, mặc dù anh ta tự tin sẽ khiến cho ngườimua chuyển nhượng lại dễ dàng, nhưng mấy ý nghĩa của điều này sao lại giốngvới điều khoản của quân lệnh trạng "không thành công thì hy sinh" vậy?Cút ra khỏi Đông Li sơn trang... ba năm không được bước vào Ninh Thành...Chính là cho dù anh ta có ngang bướng, phóng túng, hoang đường đến thế nàođi nữa, anh Lục cũng từng buông ra lời nặng nề như thế, bây giờ là vì muốn anhgiúp đỡ điều tra ra tin tức người mua mà lại làm cho anh tức giận như thế này?Không đến mức đó chứ?Lẽ nào anh ta lại làm sai chuyện gì khác? Lục Thâm vắt óc nghĩ cũng khôngnghĩ ra, dạo này anh ta đều rất an phận, cũng không gây ra họa gì..."Giang Giang." Anh ta nuốt nuốt nước bọt: "Cậu nói xem, lời này anh Lụcmuốn nói điều gì?"Sở Ngộ Giang vô tình dập tắt chút hi vọng cuối cùng đó của anh ta: "Chính là ýtrên mặt chữ. Không có chiếc vòng tay, thì không có anh.""Nhưng mà vì sao chứ?"Sở Ngộ Giang cũng muốn biết.Cuối cùng, tiểu thất gia mang theo "khuôn mặt oán phụ" đau buồn phẫn nộ rờikhỏi, trước lúc đi, còn không quên bày tỏ một phen quyết tâm: "Cậu bảo anhLục cứ đợi xem, tôi nhất định sẽ giành lại được chiếc vòng tay! Thẩm... Khiêmđúng không? Hứ hứ!"Sở Ngộ Giang thở nhẹ một hơi, Lăng Vân cũng như một linh hồn bay đến bêncạnh anh ta: "Bị cậu chủ mắng? Sắc mặt khó coi vậy?""..."Thật ra, Sở Ngộ Giang đến bây giờ vẫn vẫn lơ mơ, không hiểu vì sao.—Lửa giận của cậu chủ từ đâu mà đến? Vì sao lại tạo áp lực cho Lục Thâm, xúigiục anh ta cướp đoạt đồ đã thuộc về Thẩm Loan? Thậm chí không tiếc buônglời dữ dằn với anh em của mình?Anh ta có thể nghe ra được, câu nói "ba năm không được bước vào NinhThành" không có một chút chút mềm mỏng nào bên trong, Quyền Hãn Đình làlàm thật.Nhưng tất cả những điều này rốt cuộc là vì sao?Hình như từ sau khi anh ta nói ra tên của chiếc vòng tay thái độ của cậu chủ liềnthay đổi...Nước mắt của Ares?Ares!Sắc mặt Sở Ngộ Giang càng thay đổi, dường như nhìn thấu một bí mật khôngthể ngờ được, ánh mắt lóe lên tia bất định, biểu cảm u ám không rõ!Ares, vị thần chiến tranh khát máu trong thần thoại Hy Lạp, có qua hệ tư thôngvới Aphrodite, còn sinh ra một đứa con riêng Eros, được mọi người thường gọilà thần tình yêu Cupid!Còn Aphrodite là... em gái ruột của Ares!

Chương 122