Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 202

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Nhưng bây giờ cô tìm tôi, không phải người khác, điều này chứng minh tôi cógiá trị, không phải sao?" Lệ Hiểu Đàm vừa nói vừa mặc lại quần áo, động táckhông nhanh không chậm.Cài lại cúc áo cuối cùng, cô ta xoay người, đối diện với Thẩm Loan: "Nhìn dángvẻ cô vung tiền như rác dáng, cũng không thiếu năm mươi nghìn.""Không thiếu, không có nghĩa sẽ để người khác chiếm lợi."Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Cô không cảm thấy cô rất kỳ quái sao? Tìm tôi, lạighét bỏ tôi. Tôi chắc chắn trước kia chưa từng đắc tội với cô, cho nên vì sao?"Mặc dù Thẩm Loan che dấu rất tốt, nhưng Lệ Hiểu Đàm vẫn từ trong ánh mắtđối phương thấy được một loại cảm xúc "Khinh thường".Cô ta không thích ánh mắt như vậy.Rất không thích.Thẩm Loan không xấu hổ: "Có lẽ kiêp trước kết đã kết thù?" Cười như khôngcười, nửa thật nửa giả.Lệ Hiểu Đàm nghe vậy, khẽ kéo khóe miệng, không tức giận.Mục đích của cô ta không phải cãi nhau, mà lấy được nhiều tiền, cho nên, đốivới địch ý không thể hiểu được của Thẩm Loan, cô ta nhịn, hơn nữa là cam tâmtình nguyện nhịn."Vẫn là câu nói kia, ít nhất một tram năm mươi nghìn, không bàn nữa."Thẩm Loan nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của cô ta, đột nhiên cảm thấybuồn cười, mà cô cũng thật sự bật cười: "Còn chưa biết rõ tôi muốn cô làm gì,đã mở miệng nói giá cả, có phải hơi qua loa không?""Yên tâm, nếu tôi đã nhận tiền, nhất định sẽ làm việc.""Cô có thể bảo đảm chắc chắn có thể làm?"Người phụ nữ nghẹn lời.Thẩm Loan nói: "Tôi có người bạn trước kia làm tạp vụ ở đây, ký hợp đồng nửanăm, bây giờ anh ấy muốn kết thúc hợp đồng, nhưng Paris Night hình nhưkhông muốn thả người."Lệ Hiểu Đàm: "Nếu tôi nhớ không lầm, tiền vi phạm hợp đồng nửa năm là haitram ngàn, nếu cô không thiếu tiền, trực tiếp thanh toán không phải là xong sao,sao còn muốn mất công? Tôi có thể giúp cô làm gì?""Trả tiền vi phạm xong là xong?" Đồng tử đen nhánh nhìn cô ta, trong sáng tựalưu li, như thể nó có thể phản ánh tất cả sự bẩn thỉu và lừa dối, thấy rõ mồn một.Chỉ nghe cô tiếp tục nói: "Nếu tiền có thể giải quyết, cô cảm thấy tôi sẽ tìm tớicô sao?"Người phụ nữ nhíu mày.Thẩm Loan: "Tôi biết Paris Night ký với nhân viên tạp vụ, đều sẽ bảo quản tưliệu thân phận, hơn nữa là mãi mãi, tôi không hy vọng lưu lại bất cứ cái gì cóliên quan đến nhược điểm của bạn tôi nắm trong tay kẻ thứ ba, có khả năng pháhủy tương lai của anh ấy như bom hẹn giờ. Tôi trả thêm một tram nghìn, tổngcộng hai tram năm mươi nghìn, cô không chỉ giúp phá vỡ hợp đồng, còn phảitiêu hủy tư liệu thân phận của bạn tôi, nhớ kỹ, là tiêu hủy vĩnh viễn."Hai mắt Lệ Hiểu Đàm hơi híp lại, âm thầm cảnh giác: "Rốt cuộc cô là ai?" Biếtrõ tin tức nội bộ bảo quản mãi mãi tư liệu thân phận của nhân viên.Phải biết rằng, nhân viên làm việc năm năm trở lên cũng chưa chắc đã biết,nhưng cô lại có thể buột miệng thốt ra.Thẩm Loan: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, làm xong cô có thể lấyđược hai trăm năm mươi nghìn tiền mặt. Đủ cho cô dung trong nửa năm, khôngphải sao?"Ánh mắt người phụ nữ chợt lóe: "Nếu cô biết nhiều chuyện nội bộ như vậy,cũng nên biết rõ tư liệu thân phận đều giao cho giám đốc cao tầng thống nhấtbảo quản, tôi là một tiểu thư phong trần muốn làm được chuyện này rất nguyhiểm mới có thể giúp cô, cho nên..." Cô ta dừng một chút, không ngại lộ ra vẻmặt tham lam: "hai trăm năm mươi nghìn không đủ, tôi muốn năm trăm nghìn."

"Nhưng bây giờ cô tìm tôi, không phải người khác, điều này chứng minh tôi có

giá trị, không phải sao?" Lệ Hiểu Đàm vừa nói vừa mặc lại quần áo, động tác

không nhanh không chậm.

Cài lại cúc áo cuối cùng, cô ta xoay người, đối diện với Thẩm Loan: "Nhìn dáng

vẻ cô vung tiền như rác dáng, cũng không thiếu năm mươi nghìn."

"Không thiếu, không có nghĩa sẽ để người khác chiếm lợi."

Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Cô không cảm thấy cô rất kỳ quái sao? Tìm tôi, lại

ghét bỏ tôi. Tôi chắc chắn trước kia chưa từng đắc tội với cô, cho nên vì sao?"

Mặc dù Thẩm Loan che dấu rất tốt, nhưng Lệ Hiểu Đàm vẫn từ trong ánh mắt

đối phương thấy được một loại cảm xúc "Khinh thường".

Cô ta không thích ánh mắt như vậy.

Rất không thích.

Thẩm Loan không xấu hổ: "Có lẽ kiêp trước kết đã kết thù?" Cười như không

cười, nửa thật nửa giả.

Lệ Hiểu Đàm nghe vậy, khẽ kéo khóe miệng, không tức giận.

Mục đích của cô ta không phải cãi nhau, mà lấy được nhiều tiền, cho nên, đối

với địch ý không thể hiểu được của Thẩm Loan, cô ta nhịn, hơn nữa là cam tâm

tình nguyện nhịn.

"Vẫn là câu nói kia, ít nhất một tram năm mươi nghìn, không bàn nữa."

Thẩm Loan nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của cô ta, đột nhiên cảm thấy

buồn cười, mà cô cũng thật sự bật cười: "Còn chưa biết rõ tôi muốn cô làm gì,

đã mở miệng nói giá cả, có phải hơi qua loa không?"

"Yên tâm, nếu tôi đã nhận tiền, nhất định sẽ làm việc."

"Cô có thể bảo đảm chắc chắn có thể làm?"

Người phụ nữ nghẹn lời.

Thẩm Loan nói: "Tôi có người bạn trước kia làm tạp vụ ở đây, ký hợp đồng nửa

năm, bây giờ anh ấy muốn kết thúc hợp đồng, nhưng Paris Night hình như

không muốn thả người."

Lệ Hiểu Đàm: "Nếu tôi nhớ không lầm, tiền vi phạm hợp đồng nửa năm là hai

tram ngàn, nếu cô không thiếu tiền, trực tiếp thanh toán không phải là xong sao,

sao còn muốn mất công? Tôi có thể giúp cô làm gì?"

"Trả tiền vi phạm xong là xong?" Đồng tử đen nhánh nhìn cô ta, trong sáng tựa

lưu li, như thể nó có thể phản ánh tất cả sự bẩn thỉu và lừa dối, thấy rõ mồn một.

Chỉ nghe cô tiếp tục nói: "Nếu tiền có thể giải quyết, cô cảm thấy tôi sẽ tìm tới

cô sao?"

Người phụ nữ nhíu mày.

Thẩm Loan: "Tôi biết Paris Night ký với nhân viên tạp vụ, đều sẽ bảo quản tư

liệu thân phận, hơn nữa là mãi mãi, tôi không hy vọng lưu lại bất cứ cái gì có

liên quan đến nhược điểm của bạn tôi nắm trong tay kẻ thứ ba, có khả năng phá

hủy tương lai của anh ấy như bom hẹn giờ. Tôi trả thêm một tram nghìn, tổng

cộng hai tram năm mươi nghìn, cô không chỉ giúp phá vỡ hợp đồng, còn phải

tiêu hủy tư liệu thân phận của bạn tôi, nhớ kỹ, là tiêu hủy vĩnh viễn."

Hai mắt Lệ Hiểu Đàm hơi híp lại, âm thầm cảnh giác: "Rốt cuộc cô là ai?" Biết

rõ tin tức nội bộ bảo quản mãi mãi tư liệu thân phận của nhân viên.

Phải biết rằng, nhân viên làm việc năm năm trở lên cũng chưa chắc đã biết,

nhưng cô lại có thể buột miệng thốt ra.

Thẩm Loan: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, làm xong cô có thể lấy

được hai trăm năm mươi nghìn tiền mặt. Đủ cho cô dung trong nửa năm, không

phải sao?"

Ánh mắt người phụ nữ chợt lóe: "Nếu cô biết nhiều chuyện nội bộ như vậy,

cũng nên biết rõ tư liệu thân phận đều giao cho giám đốc cao tầng thống nhất

bảo quản, tôi là một tiểu thư phong trần muốn làm được chuyện này rất nguy

hiểm mới có thể giúp cô, cho nên..." Cô ta dừng một chút, không ngại lộ ra vẻ

mặt tham lam: "hai trăm năm mươi nghìn không đủ, tôi muốn năm trăm nghìn."

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Nhưng bây giờ cô tìm tôi, không phải người khác, điều này chứng minh tôi cógiá trị, không phải sao?" Lệ Hiểu Đàm vừa nói vừa mặc lại quần áo, động táckhông nhanh không chậm.Cài lại cúc áo cuối cùng, cô ta xoay người, đối diện với Thẩm Loan: "Nhìn dángvẻ cô vung tiền như rác dáng, cũng không thiếu năm mươi nghìn.""Không thiếu, không có nghĩa sẽ để người khác chiếm lợi."Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Cô không cảm thấy cô rất kỳ quái sao? Tìm tôi, lạighét bỏ tôi. Tôi chắc chắn trước kia chưa từng đắc tội với cô, cho nên vì sao?"Mặc dù Thẩm Loan che dấu rất tốt, nhưng Lệ Hiểu Đàm vẫn từ trong ánh mắtđối phương thấy được một loại cảm xúc "Khinh thường".Cô ta không thích ánh mắt như vậy.Rất không thích.Thẩm Loan không xấu hổ: "Có lẽ kiêp trước kết đã kết thù?" Cười như khôngcười, nửa thật nửa giả.Lệ Hiểu Đàm nghe vậy, khẽ kéo khóe miệng, không tức giận.Mục đích của cô ta không phải cãi nhau, mà lấy được nhiều tiền, cho nên, đốivới địch ý không thể hiểu được của Thẩm Loan, cô ta nhịn, hơn nữa là cam tâmtình nguyện nhịn."Vẫn là câu nói kia, ít nhất một tram năm mươi nghìn, không bàn nữa."Thẩm Loan nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của cô ta, đột nhiên cảm thấybuồn cười, mà cô cũng thật sự bật cười: "Còn chưa biết rõ tôi muốn cô làm gì,đã mở miệng nói giá cả, có phải hơi qua loa không?""Yên tâm, nếu tôi đã nhận tiền, nhất định sẽ làm việc.""Cô có thể bảo đảm chắc chắn có thể làm?"Người phụ nữ nghẹn lời.Thẩm Loan nói: "Tôi có người bạn trước kia làm tạp vụ ở đây, ký hợp đồng nửanăm, bây giờ anh ấy muốn kết thúc hợp đồng, nhưng Paris Night hình nhưkhông muốn thả người."Lệ Hiểu Đàm: "Nếu tôi nhớ không lầm, tiền vi phạm hợp đồng nửa năm là haitram ngàn, nếu cô không thiếu tiền, trực tiếp thanh toán không phải là xong sao,sao còn muốn mất công? Tôi có thể giúp cô làm gì?""Trả tiền vi phạm xong là xong?" Đồng tử đen nhánh nhìn cô ta, trong sáng tựalưu li, như thể nó có thể phản ánh tất cả sự bẩn thỉu và lừa dối, thấy rõ mồn một.Chỉ nghe cô tiếp tục nói: "Nếu tiền có thể giải quyết, cô cảm thấy tôi sẽ tìm tớicô sao?"Người phụ nữ nhíu mày.Thẩm Loan: "Tôi biết Paris Night ký với nhân viên tạp vụ, đều sẽ bảo quản tưliệu thân phận, hơn nữa là mãi mãi, tôi không hy vọng lưu lại bất cứ cái gì cóliên quan đến nhược điểm của bạn tôi nắm trong tay kẻ thứ ba, có khả năng pháhủy tương lai của anh ấy như bom hẹn giờ. Tôi trả thêm một tram nghìn, tổngcộng hai tram năm mươi nghìn, cô không chỉ giúp phá vỡ hợp đồng, còn phảitiêu hủy tư liệu thân phận của bạn tôi, nhớ kỹ, là tiêu hủy vĩnh viễn."Hai mắt Lệ Hiểu Đàm hơi híp lại, âm thầm cảnh giác: "Rốt cuộc cô là ai?" Biếtrõ tin tức nội bộ bảo quản mãi mãi tư liệu thân phận của nhân viên.Phải biết rằng, nhân viên làm việc năm năm trở lên cũng chưa chắc đã biết,nhưng cô lại có thể buột miệng thốt ra.Thẩm Loan: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, làm xong cô có thể lấyđược hai trăm năm mươi nghìn tiền mặt. Đủ cho cô dung trong nửa năm, khôngphải sao?"Ánh mắt người phụ nữ chợt lóe: "Nếu cô biết nhiều chuyện nội bộ như vậy,cũng nên biết rõ tư liệu thân phận đều giao cho giám đốc cao tầng thống nhấtbảo quản, tôi là một tiểu thư phong trần muốn làm được chuyện này rất nguyhiểm mới có thể giúp cô, cho nên..." Cô ta dừng một chút, không ngại lộ ra vẻmặt tham lam: "hai trăm năm mươi nghìn không đủ, tôi muốn năm trăm nghìn."

Chương 202