Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 203

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan cười.Nhìn cô rất giống "Coi tiền như rác" sao?Tuy đã sớm hiểu rõ mức độ "yêu tiền" của người phụ nữ này, nhưng dáng vẻtham lam này của Lệ Hiểu Đàm, vẫn thành công khiến Thẩm Loan chán ghét."Năm trăm ngàn, một xu cũng không thiếu." Thái độ còn tương đối ngangngạnh.Thẩm Loan lại càng không thuận mắt, hai tay mở ra, ánh mắt lộ sự tiếc nuối:"Xem ra, chuyện này không có cách nào bàn tiếp rồi."Người phụ nữ không dao động.Nếu trước đó chỉ là phép thử, thì bây giờ đang thăm dò đối phương sau một hồiđàm phán.Ai lay động trước người đó thua cuộc."Mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn. Hôm nay coi như tôi không đitìm cô, mà tiểu thư A Đàm cũng chưa thấy tôi, quấy rầy rồi." Thẩm Loan nóixong, làm bộ rời đi.Lệ Hiểu Đàm không tiếng động cười nhạo, trò lạt mềm buộc chặt này cô ta đãgặp quá nhiều, cũng không cảm thấy cô gái trẻ tuổi này so với những người đótrước ghê gớm hơn chỗ nào.Từ khi Thẩm Loan chủ động tới tìm cô ta, cũng đã mất đi quyền chủ động.Trước mắt, chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi.Bởi vậy Lệ Hiểu Đàm vô cùng bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo, lại cười khôngnổi ——Thẩm Loan: "Nếu tiểu thư A Đàm không muốn giúp chuyện này, tôi chỉ có đihỏi tiểu thư Phi Yến, nghe nói, trước kia cô ấy cũng đã cùng giám đốc Cao,không biết tình cũ này có so được với tình mới không? Tóm lại muốn thử mộtchút..."Những lời này chứa lượng tin tức quá lớn, Lệ Hiểu Đàm không kịp phản ứnglại."Đã từng cùng giám đốc Cao" chứng tỏ cô biết rằng cô ta là tình nhân hiện tạicủa Cao Ninh.Không chọn những người khác, lại cố tình tìm Phi Yến, chứng tỏ cô biết quanhệ của cô ta và Phi Yến không tốt."Cô rốt cuộc là ai?" Lần này Lệ Hiểu Đàm không tùy ý như trước, mà gằn từngchữ một, ánh mắt dò xét dừng trên mặt Thẩm Loan, hận không thể có cái lỗ đểchui vào."Tôi hỏi lại lần nữa, chuyện này thành hay không thành?"Sau một lúc lâu yên lặng, người phụ nữ cắn răng: "... Thành!""Tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, thành hay không thành, tôi sẽ không chỉ nghelời của một bên, sẽ tìm cách khác để chứng thực, cho nên," Thẩm Loan cườikhẽ, giọng nói lạnh lùng: "Ngàn vạn lần đừng nói dối, cô không trả giá nổiđâu."Nói xong những lời nên nói, Thẩm Loan lấy ra một xấp tiền mặt đưa qua: "Chỗnày có hai trăm ngàn, tiền đặt cọc."Khi rời đi, bởi vì bước chân quá lớn, chuyển qua chỗ ngoặt, đụng vào vai trầncủa một người đàn ông to lớn.Mùi rượu ập vào mặt, Thẩm Loan chán ghét mà quay đầu đi.Người nọ lại muốn mượn giả điên: "Hả? Từ đâu ra một cô bé xinh đẹp thế? Vôtình gặp chính là duyên phận, không bằng bồi anh trai một đêm? Giá cả tùyem... ợ..."Một tay Thẩm Loan xô anh ta ra: "Cút đi!"Sau đó, nghênh ngang mà đi, để một mình tên say ngồi dưới đất hùng hùng hổhổ.Chuyện đã hoàn thành, Thẩm Loan không định ở lại lâu, lập tức rời khỏi đêmParis, nhưng khi đang đi qua bãi đỗ xe, bị ba người đàn ông cầm vũ khí trongtay chặn đường.Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn đối phương.Một người cầm gậy bóng chày, một người cầm roi đôi, còn có một người cầmdây thừng."Đẩy người rồi bỏ đi, cô bé cũng quá không hiểu quy củ rồi.""Bắt nạt anh em của tôi, hoặc là bị đánh, hoặc là..." Người đàn ông vuốt cằm,một tràng cười quái dị: "Ngủ cùng.""Cô muốn loại nào? Hửm?"Thẩm Loan đã hiểu là động bọn của con ma men kia."Thế nào, chuyện cái gì? Tuy hơi gầy lúc làm không đủ sảng khoái, nhưng cánhtay và đôi chân này rất mê người, chắc còn nhỏ tuổi, hay là bọn anh giúp cưngchọn? Ngủ cùng hai người thế nào?"

Thẩm Loan cười.

Nhìn cô rất giống "Coi tiền như rác" sao?

Tuy đã sớm hiểu rõ mức độ "yêu tiền" của người phụ nữ này, nhưng dáng vẻ

tham lam này của Lệ Hiểu Đàm, vẫn thành công khiến Thẩm Loan chán ghét.

"Năm trăm ngàn, một xu cũng không thiếu." Thái độ còn tương đối ngang

ngạnh.

Thẩm Loan lại càng không thuận mắt, hai tay mở ra, ánh mắt lộ sự tiếc nuối:

"Xem ra, chuyện này không có cách nào bàn tiếp rồi."

Người phụ nữ không dao động.

Nếu trước đó chỉ là phép thử, thì bây giờ đang thăm dò đối phương sau một hồi

đàm phán.

Ai lay động trước người đó thua cuộc.

"Mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn. Hôm nay coi như tôi không đi

tìm cô, mà tiểu thư A Đàm cũng chưa thấy tôi, quấy rầy rồi." Thẩm Loan nói

xong, làm bộ rời đi.

Lệ Hiểu Đàm không tiếng động cười nhạo, trò lạt mềm buộc chặt này cô ta đã

gặp quá nhiều, cũng không cảm thấy cô gái trẻ tuổi này so với những người đó

trước ghê gớm hơn chỗ nào.

Từ khi Thẩm Loan chủ động tới tìm cô ta, cũng đã mất đi quyền chủ động.

Trước mắt, chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi.

Bởi vậy Lệ Hiểu Đàm vô cùng bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo, lại cười không

nổi ——

Thẩm Loan: "Nếu tiểu thư A Đàm không muốn giúp chuyện này, tôi chỉ có đi

hỏi tiểu thư Phi Yến, nghe nói, trước kia cô ấy cũng đã cùng giám đốc Cao,

không biết tình cũ này có so được với tình mới không? Tóm lại muốn thử một

chút..."

Những lời này chứa lượng tin tức quá lớn, Lệ Hiểu Đàm không kịp phản ứng

lại.

"Đã từng cùng giám đốc Cao" chứng tỏ cô biết rằng cô ta là tình nhân hiện tại

của Cao Ninh.

Không chọn những người khác, lại cố tình tìm Phi Yến, chứng tỏ cô biết quan

hệ của cô ta và Phi Yến không tốt.

"Cô rốt cuộc là ai?" Lần này Lệ Hiểu Đàm không tùy ý như trước, mà gằn từng

chữ một, ánh mắt dò xét dừng trên mặt Thẩm Loan, hận không thể có cái lỗ để

chui vào.

"Tôi hỏi lại lần nữa, chuyện này thành hay không thành?"

Sau một lúc lâu yên lặng, người phụ nữ cắn răng: "... Thành!"

"Tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, thành hay không thành, tôi sẽ không chỉ nghe

lời của một bên, sẽ tìm cách khác để chứng thực, cho nên," Thẩm Loan cười

khẽ, giọng nói lạnh lùng: "Ngàn vạn lần đừng nói dối, cô không trả giá nổi

đâu."

Nói xong những lời nên nói, Thẩm Loan lấy ra một xấp tiền mặt đưa qua: "Chỗ

này có hai trăm ngàn, tiền đặt cọc."

Khi rời đi, bởi vì bước chân quá lớn, chuyển qua chỗ ngoặt, đụng vào vai trần

của một người đàn ông to lớn.

Mùi rượu ập vào mặt, Thẩm Loan chán ghét mà quay đầu đi.

Người nọ lại muốn mượn giả điên: "Hả? Từ đâu ra một cô bé xinh đẹp thế? Vô

tình gặp chính là duyên phận, không bằng bồi anh trai một đêm? Giá cả tùy

em... ợ..."

Một tay Thẩm Loan xô anh ta ra: "Cút đi!"

Sau đó, nghênh ngang mà đi, để một mình tên say ngồi dưới đất hùng hùng hổ

hổ.

Chuyện đã hoàn thành, Thẩm Loan không định ở lại lâu, lập tức rời khỏi đêm

Paris, nhưng khi đang đi qua bãi đỗ xe, bị ba người đàn ông cầm vũ khí trong

tay chặn đường.

Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn đối phương.

Một người cầm gậy bóng chày, một người cầm roi đôi, còn có một người cầm

dây thừng.

"Đẩy người rồi bỏ đi, cô bé cũng quá không hiểu quy củ rồi."

"Bắt nạt anh em của tôi, hoặc là bị đánh, hoặc là..." Người đàn ông vuốt cằm,

một tràng cười quái dị: "Ngủ cùng."

"Cô muốn loại nào? Hửm?"

Thẩm Loan đã hiểu là động bọn của con ma men kia.

"Thế nào, chuyện cái gì? Tuy hơi gầy lúc làm không đủ sảng khoái, nhưng cánh

tay và đôi chân này rất mê người, chắc còn nhỏ tuổi, hay là bọn anh giúp cưng

chọn? Ngủ cùng hai người thế nào?"

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan cười.Nhìn cô rất giống "Coi tiền như rác" sao?Tuy đã sớm hiểu rõ mức độ "yêu tiền" của người phụ nữ này, nhưng dáng vẻtham lam này của Lệ Hiểu Đàm, vẫn thành công khiến Thẩm Loan chán ghét."Năm trăm ngàn, một xu cũng không thiếu." Thái độ còn tương đối ngangngạnh.Thẩm Loan lại càng không thuận mắt, hai tay mở ra, ánh mắt lộ sự tiếc nuối:"Xem ra, chuyện này không có cách nào bàn tiếp rồi."Người phụ nữ không dao động.Nếu trước đó chỉ là phép thử, thì bây giờ đang thăm dò đối phương sau một hồiđàm phán.Ai lay động trước người đó thua cuộc."Mua bán không thành nhưng nhân nghĩa còn. Hôm nay coi như tôi không đitìm cô, mà tiểu thư A Đàm cũng chưa thấy tôi, quấy rầy rồi." Thẩm Loan nóixong, làm bộ rời đi.Lệ Hiểu Đàm không tiếng động cười nhạo, trò lạt mềm buộc chặt này cô ta đãgặp quá nhiều, cũng không cảm thấy cô gái trẻ tuổi này so với những người đótrước ghê gớm hơn chỗ nào.Từ khi Thẩm Loan chủ động tới tìm cô ta, cũng đã mất đi quyền chủ động.Trước mắt, chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi.Bởi vậy Lệ Hiểu Đàm vô cùng bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo, lại cười khôngnổi ——Thẩm Loan: "Nếu tiểu thư A Đàm không muốn giúp chuyện này, tôi chỉ có đihỏi tiểu thư Phi Yến, nghe nói, trước kia cô ấy cũng đã cùng giám đốc Cao,không biết tình cũ này có so được với tình mới không? Tóm lại muốn thử mộtchút..."Những lời này chứa lượng tin tức quá lớn, Lệ Hiểu Đàm không kịp phản ứnglại."Đã từng cùng giám đốc Cao" chứng tỏ cô biết rằng cô ta là tình nhân hiện tạicủa Cao Ninh.Không chọn những người khác, lại cố tình tìm Phi Yến, chứng tỏ cô biết quanhệ của cô ta và Phi Yến không tốt."Cô rốt cuộc là ai?" Lần này Lệ Hiểu Đàm không tùy ý như trước, mà gằn từngchữ một, ánh mắt dò xét dừng trên mặt Thẩm Loan, hận không thể có cái lỗ đểchui vào."Tôi hỏi lại lần nữa, chuyện này thành hay không thành?"Sau một lúc lâu yên lặng, người phụ nữ cắn răng: "... Thành!""Tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, thành hay không thành, tôi sẽ không chỉ nghelời của một bên, sẽ tìm cách khác để chứng thực, cho nên," Thẩm Loan cườikhẽ, giọng nói lạnh lùng: "Ngàn vạn lần đừng nói dối, cô không trả giá nổiđâu."Nói xong những lời nên nói, Thẩm Loan lấy ra một xấp tiền mặt đưa qua: "Chỗnày có hai trăm ngàn, tiền đặt cọc."Khi rời đi, bởi vì bước chân quá lớn, chuyển qua chỗ ngoặt, đụng vào vai trầncủa một người đàn ông to lớn.Mùi rượu ập vào mặt, Thẩm Loan chán ghét mà quay đầu đi.Người nọ lại muốn mượn giả điên: "Hả? Từ đâu ra một cô bé xinh đẹp thế? Vôtình gặp chính là duyên phận, không bằng bồi anh trai một đêm? Giá cả tùyem... ợ..."Một tay Thẩm Loan xô anh ta ra: "Cút đi!"Sau đó, nghênh ngang mà đi, để một mình tên say ngồi dưới đất hùng hùng hổhổ.Chuyện đã hoàn thành, Thẩm Loan không định ở lại lâu, lập tức rời khỏi đêmParis, nhưng khi đang đi qua bãi đỗ xe, bị ba người đàn ông cầm vũ khí trongtay chặn đường.Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn đối phương.Một người cầm gậy bóng chày, một người cầm roi đôi, còn có một người cầmdây thừng."Đẩy người rồi bỏ đi, cô bé cũng quá không hiểu quy củ rồi.""Bắt nạt anh em của tôi, hoặc là bị đánh, hoặc là..." Người đàn ông vuốt cằm,một tràng cười quái dị: "Ngủ cùng.""Cô muốn loại nào? Hửm?"Thẩm Loan đã hiểu là động bọn của con ma men kia."Thế nào, chuyện cái gì? Tuy hơi gầy lúc làm không đủ sảng khoái, nhưng cánhtay và đôi chân này rất mê người, chắc còn nhỏ tuổi, hay là bọn anh giúp cưngchọn? Ngủ cùng hai người thế nào?"

Chương 203