Tác giả:

Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…

Chương 234

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan không tin tới phòng khách, Thẩm Khiêm còn dám làm trò động tayđộng chân trước mặt nhiều người làm như vậy.Cho nên, cô cũng không phải thật sự muốn chạy.Thẩm Khiêm một đường đuổi tới, đến phòng khách thấy người phụ nữ có vẻmặt quật cường vừa rồi, giờ phút này đang nhàn nhã ngồi trên sô pha mỉm cườivới anh ta, mang theo vài phần khiêu khích, vài phần thị uy, vài phần đắc ý.Theo thói quen thẳng lưng, ngoan ngoãn khép hai chân, khiến cả người cô nhìnrụt rè, tôn quý, vô hình trung còn lộ ra sự đoan trang của thiên kim tiểu thư.Mặt mũi yếu đuối, sự tinh ranh khắc sâu vào xương.Hóa ra, đây mới là dáng vẻ chân thật của cô.Thẩm Khiêm kiềm chế tim nhanh đập, bước gần đến chỗ cô.Mấy nữ giúp việc tò mò nhìn hai người."Anh, muốn ngồi sao?" Cô cười ngửa đầu, dịch ra một chỗ trống cho anh ta.Nếu không gương mặt trắng nõn kia còn lưu lại dấu tay, Thẩm Khiêm suýt nữacho rằng chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác.Sao cô có cười được?"Ngồi đi, chắc anh cũng không muốn để người làm chê cười cậu cả là anh."Người phụ nữ không cười nữa, hờ hững nhìn thẳng phía trước: "Chúng ta nóichuyện."Thẩm Khiêm ngồi xuống, hai người cách nhau nửa người, vừa không thân mật,cũng không xa cách.Lúc này mới giống cách mà anh em cùng cha khác mẹ chung đụng, chứ khôngphải là xông vào phòng cô, như chó điên rít gào chất vấn, thậm chí động tayđộng chân."Em muốn nói chuyện gì?" Bình tĩnh và lý trí trở về, người đàn ông lại quay vềvới dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, dịu dàng như nước."Nói chuyện quan hệ giữa chúng ta, nên đúng mực."Mặt mày Thẩm Khiêm âm trầm: "Anh không cần em dạy bảo.""Phải không? Nhưng hôm nay anh đã vượt rào, anh trai thân yêu."Tuy cô đang châm chọc, nhưng 2 chữ "thân yêu" vẫn khiến hơi thở của anh tacứng lại, nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt: "Anh chỉ muốn nhắc nhở em, cho dùởong nhà hay là công ty, không có quy tắc sẽ không thành công. Nếu em muốnđi được xa hơn, hành vi đêm không về ngủ này sau này đừng để xảy ra thì hơn.""Ba cũng kệ, anh lại chặn ngang một chân, cần sao?""Anh vì muốn tốt cho em!""Nhưng em không cần.""Phải không?" Anh ta nhếch môi, ý cười lạnh lẽo."Nhà họ Thẩm không phải do anh định đoạt, anh cũng không kiểm soát đượcem. Anh trai mãi mãi là anh trai, rốt cuộc vẫn chung dòng máu, trước kia, hiệntại, tương lai cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì, em hy vọng anh sẽ đúng mực,đừng quá đi quá giới hạn."Nói xong, mặc người đàn ông có biểu cảm thế nào, đứng dậy rời đi.Nếu câu trước là cảnh cáo, vậy thì câu sau trực tiếp cắt đứt hy vọng!Tay phải của Thẩm Khiêm đặt ở vị trí trái tim, ngửa ra sau, đầu dựa vào sô pha,xuất thần nhìn trần nhà, bên môi dần dần hiện lên một nụ cười nhạt.Anh trai mãi mãi là anh trai... vẫn chung dòng máu...Sau đó, cười nhẹ thành tiếng: "Hóa ra, em đều biết..."Nếu không phải hôm nay bị bức đến nóng nảy, chỉ sợ còn muốn tiếp tục giả câmvờ điếc.Nhận ra khi nào?Do lời nói của anh ta để lộ sơ hở? Hay do lắc tay mệnh danh là "nước mắt củaAres" khiến cô cảnh giác?"Loan Loan, anh sẽ cho em biết lời của ai có trọng lượng trong cái nhà này,cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc anh có kiểm soát được em hay không..."Chữ cuối cùng từ từ quanh quẩn ở không trung, trong giây lát biến mất khôngthể nghe thấy.Ngày hôm sau, Thẩm Loan đến công ty, cũng không biết cố ý hay vô tâm, đúnglúc Thẩm Khiêm cũng ra ngoài, hai người không thể không gặp đối phương."Tổng giám đốc Thẩm, tay cô bị làm sao vậy?" Miêu Miêu thấy cô dùng tay tráiký tên, tay phải lại đặt ở bàn làm việc không nhấc lên, không khỏi dò hỏi.

Thẩm Loan không tin tới phòng khách, Thẩm Khiêm còn dám làm trò động tay

động chân trước mặt nhiều người làm như vậy.

Cho nên, cô cũng không phải thật sự muốn chạy.

Thẩm Khiêm một đường đuổi tới, đến phòng khách thấy người phụ nữ có vẻ

mặt quật cường vừa rồi, giờ phút này đang nhàn nhã ngồi trên sô pha mỉm cười

với anh ta, mang theo vài phần khiêu khích, vài phần thị uy, vài phần đắc ý.

Theo thói quen thẳng lưng, ngoan ngoãn khép hai chân, khiến cả người cô nhìn

rụt rè, tôn quý, vô hình trung còn lộ ra sự đoan trang của thiên kim tiểu thư.

Mặt mũi yếu đuối, sự tinh ranh khắc sâu vào xương.

Hóa ra, đây mới là dáng vẻ chân thật của cô.

Thẩm Khiêm kiềm chế tim nhanh đập, bước gần đến chỗ cô.

Mấy nữ giúp việc tò mò nhìn hai người.

"Anh, muốn ngồi sao?" Cô cười ngửa đầu, dịch ra một chỗ trống cho anh ta.

Nếu không gương mặt trắng nõn kia còn lưu lại dấu tay, Thẩm Khiêm suýt nữa

cho rằng chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác.

Sao cô có cười được?

"Ngồi đi, chắc anh cũng không muốn để người làm chê cười cậu cả là anh."

Người phụ nữ không cười nữa, hờ hững nhìn thẳng phía trước: "Chúng ta nói

chuyện."

Thẩm Khiêm ngồi xuống, hai người cách nhau nửa người, vừa không thân mật,

cũng không xa cách.

Lúc này mới giống cách mà anh em cùng cha khác mẹ chung đụng, chứ không

phải là xông vào phòng cô, như chó điên rít gào chất vấn, thậm chí động tay

động chân.

"Em muốn nói chuyện gì?" Bình tĩnh và lý trí trở về, người đàn ông lại quay về

với dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, dịu dàng như nước.

"Nói chuyện quan hệ giữa chúng ta, nên đúng mực."

Mặt mày Thẩm Khiêm âm trầm: "Anh không cần em dạy bảo."

"Phải không? Nhưng hôm nay anh đã vượt rào, anh trai thân yêu."

Tuy cô đang châm chọc, nhưng 2 chữ "thân yêu" vẫn khiến hơi thở của anh ta

cứng lại, nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt: "Anh chỉ muốn nhắc nhở em, cho dù

ởong nhà hay là công ty, không có quy tắc sẽ không thành công. Nếu em muốn

đi được xa hơn, hành vi đêm không về ngủ này sau này đừng để xảy ra thì hơn."

"Ba cũng kệ, anh lại chặn ngang một chân, cần sao?"

"Anh vì muốn tốt cho em!"

"Nhưng em không cần."

"Phải không?" Anh ta nhếch môi, ý cười lạnh lẽo.

"Nhà họ Thẩm không phải do anh định đoạt, anh cũng không kiểm soát được

em. Anh trai mãi mãi là anh trai, rốt cuộc vẫn chung dòng máu, trước kia, hiện

tại, tương lai cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì, em hy vọng anh sẽ đúng mực,

đừng quá đi quá giới hạn."

Nói xong, mặc người đàn ông có biểu cảm thế nào, đứng dậy rời đi.

Nếu câu trước là cảnh cáo, vậy thì câu sau trực tiếp cắt đứt hy vọng!

Tay phải của Thẩm Khiêm đặt ở vị trí trái tim, ngửa ra sau, đầu dựa vào sô pha,

xuất thần nhìn trần nhà, bên môi dần dần hiện lên một nụ cười nhạt.

Anh trai mãi mãi là anh trai... vẫn chung dòng máu...

Sau đó, cười nhẹ thành tiếng: "Hóa ra, em đều biết..."

Nếu không phải hôm nay bị bức đến nóng nảy, chỉ sợ còn muốn tiếp tục giả câm

vờ điếc.

Nhận ra khi nào?

Do lời nói của anh ta để lộ sơ hở? Hay do lắc tay mệnh danh là "nước mắt của

Ares" khiến cô cảnh giác?

"Loan Loan, anh sẽ cho em biết lời của ai có trọng lượng trong cái nhà này,

cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc anh có kiểm soát được em hay không

..."

Chữ cuối cùng từ từ quanh quẩn ở không trung, trong giây lát biến mất không

thể nghe thấy.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan đến công ty, cũng không biết cố ý hay vô tâm, đúng

lúc Thẩm Khiêm cũng ra ngoài, hai người không thể không gặp đối phương.

"Tổng giám đốc Thẩm, tay cô bị làm sao vậy?" Miêu Miêu thấy cô dùng tay trái

ký tên, tay phải lại đặt ở bàn làm việc không nhấc lên, không khỏi dò hỏi.

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… Thẩm Loan không tin tới phòng khách, Thẩm Khiêm còn dám làm trò động tayđộng chân trước mặt nhiều người làm như vậy.Cho nên, cô cũng không phải thật sự muốn chạy.Thẩm Khiêm một đường đuổi tới, đến phòng khách thấy người phụ nữ có vẻmặt quật cường vừa rồi, giờ phút này đang nhàn nhã ngồi trên sô pha mỉm cườivới anh ta, mang theo vài phần khiêu khích, vài phần thị uy, vài phần đắc ý.Theo thói quen thẳng lưng, ngoan ngoãn khép hai chân, khiến cả người cô nhìnrụt rè, tôn quý, vô hình trung còn lộ ra sự đoan trang của thiên kim tiểu thư.Mặt mũi yếu đuối, sự tinh ranh khắc sâu vào xương.Hóa ra, đây mới là dáng vẻ chân thật của cô.Thẩm Khiêm kiềm chế tim nhanh đập, bước gần đến chỗ cô.Mấy nữ giúp việc tò mò nhìn hai người."Anh, muốn ngồi sao?" Cô cười ngửa đầu, dịch ra một chỗ trống cho anh ta.Nếu không gương mặt trắng nõn kia còn lưu lại dấu tay, Thẩm Khiêm suýt nữacho rằng chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác.Sao cô có cười được?"Ngồi đi, chắc anh cũng không muốn để người làm chê cười cậu cả là anh."Người phụ nữ không cười nữa, hờ hững nhìn thẳng phía trước: "Chúng ta nóichuyện."Thẩm Khiêm ngồi xuống, hai người cách nhau nửa người, vừa không thân mật,cũng không xa cách.Lúc này mới giống cách mà anh em cùng cha khác mẹ chung đụng, chứ khôngphải là xông vào phòng cô, như chó điên rít gào chất vấn, thậm chí động tayđộng chân."Em muốn nói chuyện gì?" Bình tĩnh và lý trí trở về, người đàn ông lại quay vềvới dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, dịu dàng như nước."Nói chuyện quan hệ giữa chúng ta, nên đúng mực."Mặt mày Thẩm Khiêm âm trầm: "Anh không cần em dạy bảo.""Phải không? Nhưng hôm nay anh đã vượt rào, anh trai thân yêu."Tuy cô đang châm chọc, nhưng 2 chữ "thân yêu" vẫn khiến hơi thở của anh tacứng lại, nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt: "Anh chỉ muốn nhắc nhở em, cho dùởong nhà hay là công ty, không có quy tắc sẽ không thành công. Nếu em muốnđi được xa hơn, hành vi đêm không về ngủ này sau này đừng để xảy ra thì hơn.""Ba cũng kệ, anh lại chặn ngang một chân, cần sao?""Anh vì muốn tốt cho em!""Nhưng em không cần.""Phải không?" Anh ta nhếch môi, ý cười lạnh lẽo."Nhà họ Thẩm không phải do anh định đoạt, anh cũng không kiểm soát đượcem. Anh trai mãi mãi là anh trai, rốt cuộc vẫn chung dòng máu, trước kia, hiệntại, tương lai cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì, em hy vọng anh sẽ đúng mực,đừng quá đi quá giới hạn."Nói xong, mặc người đàn ông có biểu cảm thế nào, đứng dậy rời đi.Nếu câu trước là cảnh cáo, vậy thì câu sau trực tiếp cắt đứt hy vọng!Tay phải của Thẩm Khiêm đặt ở vị trí trái tim, ngửa ra sau, đầu dựa vào sô pha,xuất thần nhìn trần nhà, bên môi dần dần hiện lên một nụ cười nhạt.Anh trai mãi mãi là anh trai... vẫn chung dòng máu...Sau đó, cười nhẹ thành tiếng: "Hóa ra, em đều biết..."Nếu không phải hôm nay bị bức đến nóng nảy, chỉ sợ còn muốn tiếp tục giả câmvờ điếc.Nhận ra khi nào?Do lời nói của anh ta để lộ sơ hở? Hay do lắc tay mệnh danh là "nước mắt củaAres" khiến cô cảnh giác?"Loan Loan, anh sẽ cho em biết lời của ai có trọng lượng trong cái nhà này,cũng sẽ để em tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc anh có kiểm soát được em hay không..."Chữ cuối cùng từ từ quanh quẩn ở không trung, trong giây lát biến mất khôngthể nghe thấy.Ngày hôm sau, Thẩm Loan đến công ty, cũng không biết cố ý hay vô tâm, đúnglúc Thẩm Khiêm cũng ra ngoài, hai người không thể không gặp đối phương."Tổng giám đốc Thẩm, tay cô bị làm sao vậy?" Miêu Miêu thấy cô dùng tay tráiký tên, tay phải lại đặt ở bàn làm việc không nhấc lên, không khỏi dò hỏi.

Chương 234