Chạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày…
Chương 235
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Vết thương nhỏ thôi."Ký xong, Thẩm Loan gấp tài liệu lại, trả cho cô ấy.Miêu Miêu vừa mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Chữ viết tay trái của ngàigiống y hệt, không thấy có gì khác nhau.""Từng luyện tập.""Giữa trưa ngài muốn ăn gì? Tôi..."Đúng lúc này, di động của Thẩm Loan vang lên, cô nhìn màn hình, Quyền HãnĐình?"Xuống dưới, tôi chờ cô ở cửa A."Nhớ tới nụ hôn bị anh ép buộc kia, tuy rằng bản thân không giãy giụa, nhưngvẫn không thay đổi được tính cưỡng ép, lúc này lại nghe anh dùng giọng điệu ralệnh để nói chuyện, Thẩm Loan bĩu môi: "Xin hỏi ngài là ai?""..." Đầu kia, yên lặng như chết.Sau một lúc lâu, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi báo tên: "Quyền, Hãn,Đình!""Ồ, hóa ra là ngài đấy à, chú Lục. Tìm tôi có việc gì không?"Miêu Miêu chỉ chỉ ra phía cửa, Thẩm Loan gật đầu, ý bảo cô ta có thể rời đi."Xuống tầng." Tiếng nói trầm thấp tựa như rượu lâu năm, lộ ra một hương vị êmdịu."Làm gì?""Ăn cơm.""Tôi có đồ ăn."Đầu kia nghẹn: "Vậy đi thay thuốc được không?"Thẩm Loan nhướng mày, không đợi cô mở miệng, người đàn ông đã trực tiếpbuông lời tàn nhẫn: "Mười lăm phút, em mà không xuống, tôi sẽ đi lên."Sau đó, cúp máy?!Thẩm Loan cầm di động, nháy mắt đen mặt.Nhưng mà mười lăm phút sau, cô vẫn xuất hiện ở cửa ra A của tòa cao ốc, chỉliếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc Mercesdes màu đen dù điệu thấp vẫn lộ ravẻ xa hoa, cửa sổ xe bên phía tài xế hạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai củangười đàn ông.Thật trắng..."Gia đẹp không?"Thẩm Loan phục hồi tinh thần lại, cũng không ngại ngùng, chỉ thành thật gậtđầu: "Đẹp."Khóe miệng Quyền Hãn Đình hơi nhếch lên, chỉ là giây tiếp theo, nụ cười lấytốc độ mắt thường có thể thấy được mà cứng lại."Đẹp đến thế làm đàn ông quá đáng tiếc, hoàn toàn có thể thử làm phụ nữ."Nói xong, cô cười cười, vươn tay trái kéo cửa xe ghế sau, lại không hề nhúcnhích.Mặt người nào đó u ám lại, lạnh lùng mở miệng: "Ngồi ghế phụ."Thẩm Loan "à" một tiếng, nghe lời.Hai mươi phút sau, xe dừng lại, đối diện là một con đường lớn, bên cạnh là mộtchiếc biển báo màu lam đứng thẳng - phố Li Nhi.Hai người xuống xe, Quyền Hãn Đình dẫn đường ở phía trước, Thẩm Loan đichậm hơn nửa bước.Đột nhiên, anh dừng lại, đứng yên."Hửm? Tới rồi à?" Mắt Thẩm Loan lộ ra ý dò hỏi.Quyền Hãn Đình trực tiếp cầm lấy tay trái cô, dắt đi, sau đó tiếp tục xuất phát:"Tốc độ của em quá chậm, như vậy nhanh hơn."Thẩm Loan: "?"Nhưng vì sao cô cảm thấy sau khi dắt tay, tốc độ di chuyển của hai người cònchậm hơn so với lúc trước?Chú Lục, mặt đâu? Còn cần mặt mũi không? Có đau không?Mặc dù Quyền Hãn Đình cố ý bước chậm lại, muốn khiến cho thời gian haingười nắm tay được lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút...Nhưng đường nào cũng có điểm cuối.Năm phút sau, hai người đứng trước cửa một nhà thuốc cổ kính, Thẩm Loan rúttay về, thuận tiện còn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái.Hừ! Đừng cho là tôi không biết mấy tâm tư gian xảo này của anh.Quyền Hãn Đình nhếch môi, có vài phần dương dương tự đắc: Biết thì sao?Không phải là vẫn để tôi dắt suốt cả đường à?Bước chân vào trong, chỉ thấy một tủ thuốc thật lớn kê sát vách tường, cao phảiđến gần chạm đến nóc nhà, ở giữa chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ôvuông là một ngăn kéo nhỏ, giữa mặt ngăn kéo gắn một vòng nhỏ làm bằngđồng để tiện đẩy vào kéo ra, lấy các vị thuốc.Bên trái là khu hỏi khám, có "bàn bắt mạch"; bên phải là chỗ sắc thuốc, mấychục cái bình gốm chia thành hai tầng trên dưới, mỗi tầng một hàng, phía dướimỗi cái ấm thuốc đều có một cái bếp nhỏ.Trong không khí có mùi đắng chát của thuốc, lại khiến cho người ta bình tĩnhyên tâm.
"Vết thương nhỏ thôi."
Ký xong, Thẩm Loan gấp tài liệu lại, trả cho cô ấy.
Miêu Miêu vừa mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Chữ viết tay trái của ngài
giống y hệt, không thấy có gì khác nhau."
"Từng luyện tập."
"Giữa trưa ngài muốn ăn gì? Tôi..."
Đúng lúc này, di động của Thẩm Loan vang lên, cô nhìn màn hình, Quyền Hãn
Đình?
"Xuống dưới, tôi chờ cô ở cửa A."
Nhớ tới nụ hôn bị anh ép buộc kia, tuy rằng bản thân không giãy giụa, nhưng
vẫn không thay đổi được tính cưỡng ép, lúc này lại nghe anh dùng giọng điệu ra
lệnh để nói chuyện, Thẩm Loan bĩu môi: "Xin hỏi ngài là ai?"
"..." Đầu kia, yên lặng như chết.
Sau một lúc lâu, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi báo tên: "Quyền, Hãn,
Đình!"
"Ồ, hóa ra là ngài đấy à, chú Lục. Tìm tôi có việc gì không?"
Miêu Miêu chỉ chỉ ra phía cửa, Thẩm Loan gật đầu, ý bảo cô ta có thể rời đi.
"Xuống tầng." Tiếng nói trầm thấp tựa như rượu lâu năm, lộ ra một hương vị êm
dịu.
"Làm gì?"
"Ăn cơm."
"Tôi có đồ ăn."
Đầu kia nghẹn: "Vậy đi thay thuốc được không?"
Thẩm Loan nhướng mày, không đợi cô mở miệng, người đàn ông đã trực tiếp
buông lời tàn nhẫn: "Mười lăm phút, em mà không xuống, tôi sẽ đi lên."
Sau đó, cúp máy?!
Thẩm Loan cầm di động, nháy mắt đen mặt.
Nhưng mà mười lăm phút sau, cô vẫn xuất hiện ở cửa ra A của tòa cao ốc, chỉ
liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc Mercesdes màu đen dù điệu thấp vẫn lộ ra
vẻ xa hoa, cửa sổ xe bên phía tài xế hạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai của
người đàn ông.
Thật trắng...
"Gia đẹp không?"
Thẩm Loan phục hồi tinh thần lại, cũng không ngại ngùng, chỉ thành thật gật
đầu: "Đẹp."
Khóe miệng Quyền Hãn Đình hơi nhếch lên, chỉ là giây tiếp theo, nụ cười lấy
tốc độ mắt thường có thể thấy được mà cứng lại.
"Đẹp đến thế làm đàn ông quá đáng tiếc, hoàn toàn có thể thử làm phụ nữ."
Nói xong, cô cười cười, vươn tay trái kéo cửa xe ghế sau, lại không hề nhúc
nhích.
Mặt người nào đó u ám lại, lạnh lùng mở miệng: "Ngồi ghế phụ."
Thẩm Loan "à" một tiếng, nghe lời.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại, đối diện là một con đường lớn, bên cạnh là một
chiếc biển báo màu lam đứng thẳng - phố Li Nhi.
Hai người xuống xe, Quyền Hãn Đình dẫn đường ở phía trước, Thẩm Loan đi
chậm hơn nửa bước.
Đột nhiên, anh dừng lại, đứng yên.
"Hửm? Tới rồi à?" Mắt Thẩm Loan lộ ra ý dò hỏi.
Quyền Hãn Đình trực tiếp cầm lấy tay trái cô, dắt đi, sau đó tiếp tục xuất phát:
"Tốc độ của em quá chậm, như vậy nhanh hơn."
Thẩm Loan: "?"
Nhưng vì sao cô cảm thấy sau khi dắt tay, tốc độ di chuyển của hai người còn
chậm hơn so với lúc trước?
Chú Lục, mặt đâu? Còn cần mặt mũi không? Có đau không?
Mặc dù Quyền Hãn Đình cố ý bước chậm lại, muốn khiến cho thời gian hai
người nắm tay được lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút...
Nhưng đường nào cũng có điểm cuối.
Năm phút sau, hai người đứng trước cửa một nhà thuốc cổ kính, Thẩm Loan rút
tay về, thuận tiện còn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái.
Hừ! Đừng cho là tôi không biết mấy tâm tư gian xảo này của anh.
Quyền Hãn Đình nhếch môi, có vài phần dương dương tự đắc: Biết thì sao?
Không phải là vẫn để tôi dắt suốt cả đường à?
Bước chân vào trong, chỉ thấy một tủ thuốc thật lớn kê sát vách tường, cao phải
đến gần chạm đến nóc nhà, ở giữa chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô
vuông là một ngăn kéo nhỏ, giữa mặt ngăn kéo gắn một vòng nhỏ làm bằng
đồng để tiện đẩy vào kéo ra, lấy các vị thuốc.
Bên trái là khu hỏi khám, có "bàn bắt mạch"; bên phải là chỗ sắc thuốc, mấy
chục cái bình gốm chia thành hai tầng trên dưới, mỗi tầng một hàng, phía dưới
mỗi cái ấm thuốc đều có một cái bếp nhỏ.
Trong không khí có mùi đắng chát của thuốc, lại khiến cho người ta bình tĩnh
yên tâm.
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu CốTác giả: Du NhânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạng vạng giữa hè, gió thổi nhẹ đưa tới chút lạnh lẽo, thổi tan sự nóng bức tích tụ từ ban ngày. Những đám mây của buổi chiều tà nhuộm đẫm không trung thành một màu cam hồng rực rỡ, mà nhà cũ nhà họ Thẩm tọa lạc ngay giữa một mảnh ráng chiều như vậy. Phong cách cổ kính nghiêm túc, giàu có trang trọng. Trong vườn hoa, có ông lão đang cắt sửa cây cối, cuốc đất dọn cỏ. Trong phòng khách, những người mặc đồng phục giúp việc giống nhau đi lại vội vàng, lại không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào. Chỉ khi đi qua sô pha, mới hơi quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang lặng im ngồi đó, hoặc là tò mò đánh giá, hoặc thoáng nhìn qua như thể vô tình. Đến khi chuyển qua chỗ rẽ, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của người trong phòng khách mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Hóa ra chính là cô ấy, lớn lên…Cũng chỉ được đến vậy à.” “Tuy nói rồng sinh chín con chắc chắn phải có điểm khác biệt, nhưng mà…đây không chỉ là kém một chút thôi đâu.” “Đúng vậy, bà chủ còn chưa gật đầu đã mặt dày… "Vết thương nhỏ thôi."Ký xong, Thẩm Loan gấp tài liệu lại, trả cho cô ấy.Miêu Miêu vừa mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Chữ viết tay trái của ngàigiống y hệt, không thấy có gì khác nhau.""Từng luyện tập.""Giữa trưa ngài muốn ăn gì? Tôi..."Đúng lúc này, di động của Thẩm Loan vang lên, cô nhìn màn hình, Quyền HãnĐình?"Xuống dưới, tôi chờ cô ở cửa A."Nhớ tới nụ hôn bị anh ép buộc kia, tuy rằng bản thân không giãy giụa, nhưngvẫn không thay đổi được tính cưỡng ép, lúc này lại nghe anh dùng giọng điệu ralệnh để nói chuyện, Thẩm Loan bĩu môi: "Xin hỏi ngài là ai?""..." Đầu kia, yên lặng như chết.Sau một lúc lâu, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi báo tên: "Quyền, Hãn,Đình!""Ồ, hóa ra là ngài đấy à, chú Lục. Tìm tôi có việc gì không?"Miêu Miêu chỉ chỉ ra phía cửa, Thẩm Loan gật đầu, ý bảo cô ta có thể rời đi."Xuống tầng." Tiếng nói trầm thấp tựa như rượu lâu năm, lộ ra một hương vị êmdịu."Làm gì?""Ăn cơm.""Tôi có đồ ăn."Đầu kia nghẹn: "Vậy đi thay thuốc được không?"Thẩm Loan nhướng mày, không đợi cô mở miệng, người đàn ông đã trực tiếpbuông lời tàn nhẫn: "Mười lăm phút, em mà không xuống, tôi sẽ đi lên."Sau đó, cúp máy?!Thẩm Loan cầm di động, nháy mắt đen mặt.Nhưng mà mười lăm phút sau, cô vẫn xuất hiện ở cửa ra A của tòa cao ốc, chỉliếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc Mercesdes màu đen dù điệu thấp vẫn lộ ravẻ xa hoa, cửa sổ xe bên phía tài xế hạ xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai củangười đàn ông.Thật trắng..."Gia đẹp không?"Thẩm Loan phục hồi tinh thần lại, cũng không ngại ngùng, chỉ thành thật gậtđầu: "Đẹp."Khóe miệng Quyền Hãn Đình hơi nhếch lên, chỉ là giây tiếp theo, nụ cười lấytốc độ mắt thường có thể thấy được mà cứng lại."Đẹp đến thế làm đàn ông quá đáng tiếc, hoàn toàn có thể thử làm phụ nữ."Nói xong, cô cười cười, vươn tay trái kéo cửa xe ghế sau, lại không hề nhúcnhích.Mặt người nào đó u ám lại, lạnh lùng mở miệng: "Ngồi ghế phụ."Thẩm Loan "à" một tiếng, nghe lời.Hai mươi phút sau, xe dừng lại, đối diện là một con đường lớn, bên cạnh là mộtchiếc biển báo màu lam đứng thẳng - phố Li Nhi.Hai người xuống xe, Quyền Hãn Đình dẫn đường ở phía trước, Thẩm Loan đichậm hơn nửa bước.Đột nhiên, anh dừng lại, đứng yên."Hửm? Tới rồi à?" Mắt Thẩm Loan lộ ra ý dò hỏi.Quyền Hãn Đình trực tiếp cầm lấy tay trái cô, dắt đi, sau đó tiếp tục xuất phát:"Tốc độ của em quá chậm, như vậy nhanh hơn."Thẩm Loan: "?"Nhưng vì sao cô cảm thấy sau khi dắt tay, tốc độ di chuyển của hai người cònchậm hơn so với lúc trước?Chú Lục, mặt đâu? Còn cần mặt mũi không? Có đau không?Mặc dù Quyền Hãn Đình cố ý bước chậm lại, muốn khiến cho thời gian haingười nắm tay được lâu hơn một chút, lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút...Nhưng đường nào cũng có điểm cuối.Năm phút sau, hai người đứng trước cửa một nhà thuốc cổ kính, Thẩm Loan rúttay về, thuận tiện còn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái.Hừ! Đừng cho là tôi không biết mấy tâm tư gian xảo này của anh.Quyền Hãn Đình nhếch môi, có vài phần dương dương tự đắc: Biết thì sao?Không phải là vẫn để tôi dắt suốt cả đường à?Bước chân vào trong, chỉ thấy một tủ thuốc thật lớn kê sát vách tường, cao phảiđến gần chạm đến nóc nhà, ở giữa chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ôvuông là một ngăn kéo nhỏ, giữa mặt ngăn kéo gắn một vòng nhỏ làm bằngđồng để tiện đẩy vào kéo ra, lấy các vị thuốc.Bên trái là khu hỏi khám, có "bàn bắt mạch"; bên phải là chỗ sắc thuốc, mấychục cái bình gốm chia thành hai tầng trên dưới, mỗi tầng một hàng, phía dướimỗi cái ấm thuốc đều có một cái bếp nhỏ.Trong không khí có mùi đắng chát của thuốc, lại khiến cho người ta bình tĩnhyên tâm.