Tác giả:

Ngày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu…

Chương 26

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… Phụ thân, sư đệ, cô cô, những người đã từng là trưởng bối sư môn, thậm chí ngay cả Vô Lượng Đại Sư từ Vạn Phật Tự cũng cau mày lắc đầu.Tất cả mọi người đều cảm thấy ta hung hăng càn quấy, cố tình gây sự.Ta tức giận muốn chết, trong bụng đầy mây mù ác khí, giống như ngọn lửa giận dữ trên thảo nguyên, đốt cháy tất cả lục phủ ngũ tạng của ta, không một nơi nào trong tâm can không đau đớn.Người người đều thờ phụng đại đạo vô tình, người người đều cân nhắc lợi ích được mất, và người người đều ngầm thừa nhận kẻ yếu nên hy sinh vì kẻ mạnh, ta chỉ muốn hỏi một câu: Tại sao?"Tạ Trường Canh, ngươi nghe kỹ cho ta! Ta không thèm mạng của ngươi, cái ta muốn chính là công đạo.”"Ngươi đáng chết, nhưng không thể chết bởi vì ta muốn ngươi chết. Ngươi không phải nợ ta, mà là nợ Triệu Thanh Song vì ngươi mà mất mạng!""Ngươi biết rất rõ ràng Lưỡng Đồ Hoa kia lai lịch bất chính, vẫn không chút do dự phục dụng, đơn giản là vì cảm thấy đối phương chỉ là một lão đầu tư chất tầm thường, thọ nguyên ngắn ngủi, không quan trọng bằng Kiếm Chủ Lưu Phong ngươi.""Đúng vậy, xét về thiên phú tu hành thì một trăm Triệu Thanh Song cũng không thể đuổi kịp Tạ Trường Canh ngươi, nhưng đây không phải lý do chính đáng để ngươi hưởng thụ máu thịt của người khác mà không có chút áy náy nào. Vì sao ngươi xứng đáng để người khác hy sinh cho ngươi? Chỉ là bởi vì ngươi là Kiếm Chủ thiên tài, bởi vì ngươi hữu dụng hơn đối với Cửu Châu sao? Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này không chỉ có sinh mệnh của kẻ mạnh mới có giá trị.""Vô Lượng Đại Sư nói không sai, nếu như sư phụ biết được tình cảnh của ngươi, rất có thể sẽ chủ động đưa Lưỡng Đồ Hoa cho ngươi. Nhưng ông ấy đưa cho ngươi là một chuyện, các ngươi cướp đi lại là chuyện khác!""Không ai đáng để hy sinh cho ai cả. Ngươi, các ngươi, toàn bộ Cửu Châu Lục Địa, ít nhất không nên yên tâm thoải mái, giọng điệu hùng hồn như vậy.”"Các ngươi hỏi ta muốn gì? Ta muốn thủ phạm phải bị đền tội, ta muốn các ngươi nhận sai, ta muốn thiên hạ này phải ghi nhớ cái tên Triệu Thanh Song!"Bên trong Định Kiếm Các, cả đám người đều sửng sốt, nhìn ta giống như đang nhìn một kẻ điên.Lục Minh Chiêu giận dữ mắng mỏ: "Ăn nói xằng bậy, không biết có ý gì! Mạnh được yếu thua, ngàn vạn năm qua đều là như vậy, ngươi còn muốn khiêu chiến đạo trời hay sao?”Ta không hề né tránh: “Nếu đạo trời không hợp ý ta, một kiếm lật trời thì đã làm sao?”Phong chủ Bích Lan lẩm bẩm: "Điên rồi, điên rồi..."

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… Phụ thân, sư đệ, cô cô, những người đã từng là trưởng bối sư môn, thậm chí ngay cả Vô Lượng Đại Sư từ Vạn Phật Tự cũng cau mày lắc đầu.Tất cả mọi người đều cảm thấy ta hung hăng càn quấy, cố tình gây sự.Ta tức giận muốn chết, trong bụng đầy mây mù ác khí, giống như ngọn lửa giận dữ trên thảo nguyên, đốt cháy tất cả lục phủ ngũ tạng của ta, không một nơi nào trong tâm can không đau đớn.Người người đều thờ phụng đại đạo vô tình, người người đều cân nhắc lợi ích được mất, và người người đều ngầm thừa nhận kẻ yếu nên hy sinh vì kẻ mạnh, ta chỉ muốn hỏi một câu: Tại sao?"Tạ Trường Canh, ngươi nghe kỹ cho ta! Ta không thèm mạng của ngươi, cái ta muốn chính là công đạo.”"Ngươi đáng chết, nhưng không thể chết bởi vì ta muốn ngươi chết. Ngươi không phải nợ ta, mà là nợ Triệu Thanh Song vì ngươi mà mất mạng!""Ngươi biết rất rõ ràng Lưỡng Đồ Hoa kia lai lịch bất chính, vẫn không chút do dự phục dụng, đơn giản là vì cảm thấy đối phương chỉ là một lão đầu tư chất tầm thường, thọ nguyên ngắn ngủi, không quan trọng bằng Kiếm Chủ Lưu Phong ngươi.""Đúng vậy, xét về thiên phú tu hành thì một trăm Triệu Thanh Song cũng không thể đuổi kịp Tạ Trường Canh ngươi, nhưng đây không phải lý do chính đáng để ngươi hưởng thụ máu thịt của người khác mà không có chút áy náy nào. Vì sao ngươi xứng đáng để người khác hy sinh cho ngươi? Chỉ là bởi vì ngươi là Kiếm Chủ thiên tài, bởi vì ngươi hữu dụng hơn đối với Cửu Châu sao? Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này không chỉ có sinh mệnh của kẻ mạnh mới có giá trị.""Vô Lượng Đại Sư nói không sai, nếu như sư phụ biết được tình cảnh của ngươi, rất có thể sẽ chủ động đưa Lưỡng Đồ Hoa cho ngươi. Nhưng ông ấy đưa cho ngươi là một chuyện, các ngươi cướp đi lại là chuyện khác!""Không ai đáng để hy sinh cho ai cả. Ngươi, các ngươi, toàn bộ Cửu Châu Lục Địa, ít nhất không nên yên tâm thoải mái, giọng điệu hùng hồn như vậy.”"Các ngươi hỏi ta muốn gì? Ta muốn thủ phạm phải bị đền tội, ta muốn các ngươi nhận sai, ta muốn thiên hạ này phải ghi nhớ cái tên Triệu Thanh Song!"Bên trong Định Kiếm Các, cả đám người đều sửng sốt, nhìn ta giống như đang nhìn một kẻ điên.Lục Minh Chiêu giận dữ mắng mỏ: "Ăn nói xằng bậy, không biết có ý gì! Mạnh được yếu thua, ngàn vạn năm qua đều là như vậy, ngươi còn muốn khiêu chiến đạo trời hay sao?”Ta không hề né tránh: “Nếu đạo trời không hợp ý ta, một kiếm lật trời thì đã làm sao?”Phong chủ Bích Lan lẩm bẩm: "Điên rồi, điên rồi..."

Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều NămTác giả: Giang HàTruyện Nữ Cường, Truyện Tiên HiệpNgày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo. Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm. Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào. Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào. Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau. Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất. Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần. Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy. Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa. Mười ngón xảo diệu… Phụ thân, sư đệ, cô cô, những người đã từng là trưởng bối sư môn, thậm chí ngay cả Vô Lượng Đại Sư từ Vạn Phật Tự cũng cau mày lắc đầu.Tất cả mọi người đều cảm thấy ta hung hăng càn quấy, cố tình gây sự.Ta tức giận muốn chết, trong bụng đầy mây mù ác khí, giống như ngọn lửa giận dữ trên thảo nguyên, đốt cháy tất cả lục phủ ngũ tạng của ta, không một nơi nào trong tâm can không đau đớn.Người người đều thờ phụng đại đạo vô tình, người người đều cân nhắc lợi ích được mất, và người người đều ngầm thừa nhận kẻ yếu nên hy sinh vì kẻ mạnh, ta chỉ muốn hỏi một câu: Tại sao?"Tạ Trường Canh, ngươi nghe kỹ cho ta! Ta không thèm mạng của ngươi, cái ta muốn chính là công đạo.”"Ngươi đáng chết, nhưng không thể chết bởi vì ta muốn ngươi chết. Ngươi không phải nợ ta, mà là nợ Triệu Thanh Song vì ngươi mà mất mạng!""Ngươi biết rất rõ ràng Lưỡng Đồ Hoa kia lai lịch bất chính, vẫn không chút do dự phục dụng, đơn giản là vì cảm thấy đối phương chỉ là một lão đầu tư chất tầm thường, thọ nguyên ngắn ngủi, không quan trọng bằng Kiếm Chủ Lưu Phong ngươi.""Đúng vậy, xét về thiên phú tu hành thì một trăm Triệu Thanh Song cũng không thể đuổi kịp Tạ Trường Canh ngươi, nhưng đây không phải lý do chính đáng để ngươi hưởng thụ máu thịt của người khác mà không có chút áy náy nào. Vì sao ngươi xứng đáng để người khác hy sinh cho ngươi? Chỉ là bởi vì ngươi là Kiếm Chủ thiên tài, bởi vì ngươi hữu dụng hơn đối với Cửu Châu sao? Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này không chỉ có sinh mệnh của kẻ mạnh mới có giá trị.""Vô Lượng Đại Sư nói không sai, nếu như sư phụ biết được tình cảnh của ngươi, rất có thể sẽ chủ động đưa Lưỡng Đồ Hoa cho ngươi. Nhưng ông ấy đưa cho ngươi là một chuyện, các ngươi cướp đi lại là chuyện khác!""Không ai đáng để hy sinh cho ai cả. Ngươi, các ngươi, toàn bộ Cửu Châu Lục Địa, ít nhất không nên yên tâm thoải mái, giọng điệu hùng hồn như vậy.”"Các ngươi hỏi ta muốn gì? Ta muốn thủ phạm phải bị đền tội, ta muốn các ngươi nhận sai, ta muốn thiên hạ này phải ghi nhớ cái tên Triệu Thanh Song!"Bên trong Định Kiếm Các, cả đám người đều sửng sốt, nhìn ta giống như đang nhìn một kẻ điên.Lục Minh Chiêu giận dữ mắng mỏ: "Ăn nói xằng bậy, không biết có ý gì! Mạnh được yếu thua, ngàn vạn năm qua đều là như vậy, ngươi còn muốn khiêu chiến đạo trời hay sao?”Ta không hề né tránh: “Nếu đạo trời không hợp ý ta, một kiếm lật trời thì đã làm sao?”Phong chủ Bích Lan lẩm bẩm: "Điên rồi, điên rồi..."

Chương 26