Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 105
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”Doãn Thường Lăng nhìn môi hắn chằm chằm, hơi mong đợi vô cớ.“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”Doãn Thường Lăng nhìn môi hắn chằm chằm, hơi mong đợi vô cớ.“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Sau khi giải quyết kem xong, Doãn Thường Lăng vò đầu mình, trong lòng có cảm xúc kỳ quái, người khơi gợi thứ cảm xúc này chính là kẻ đang đứng bên cạnh cậu.“Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”Thốt ra ngay tức khắc, Doãn Thường Lăng sững sờ.Bách Vụ Thanh cũng sững sờ, hắn vẫn tỏ ra bình thản như thế, nhưng lại đỏ mặt bất thường. “Éc…”Doãn Thường Lăng nhìn môi hắn chằm chằm, hơi mong đợi vô cớ.“Có thể chỉ là vừa mắt thôi.” Ngón trỏ của Bách Vụ Thanh chạm vào chóp mũi mình, đây là động tác vặt khi hắn cực kỳ căng thẳng, Doãn Thường Lăng không biết.“Ô… thế à?” Cặp mắt lấp lánh của Doãn Thường Lăng bỗng tối sầm, lại trở về như cũ, “Thực ra tôi thấy cậu cũng rất vừa mắt! Hầy~ Đúng là gặp nhau quá muộn!”Cậu bá cổ Bách Vụ Thanh, lắc lư, cười rạng rỡ, có điều trong lòng buồn bực ghê gớm.“Ban đầu tại sao cậu lại tránh mình?” Bách Vụ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tin lời Doãn Thường Lăng nói lúc đó, sau đó ánh mắt hắn hơi lấp lánh, “Là vì Đổng Hãn à?”