Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 106

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Một nửa.” Doãn Thường Lăng không phủ nhận, cậu không muốn dính dáng đến Đổng Hãn, vậy nên cậu sẽ không tiếp cận Bách Vụ Thanh, thời gian này chấp nhận Bách Vụ Thanh tiếp cận mình có một phần nguyên nhân là vì việc Đổng Hãn chuyển trường.Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.Tại sao không phủ nhận?“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Một nửa.” Doãn Thường Lăng không phủ nhận, cậu không muốn dính dáng đến Đổng Hãn, vậy nên cậu sẽ không tiếp cận Bách Vụ Thanh, thời gian này chấp nhận Bách Vụ Thanh tiếp cận mình có một phần nguyên nhân là vì việc Đổng Hãn chuyển trường.Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.Tại sao không phủ nhận?“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Một nửa.” Doãn Thường Lăng không phủ nhận, cậu không muốn dính dáng đến Đổng Hãn, vậy nên cậu sẽ không tiếp cận Bách Vụ Thanh, thời gian này chấp nhận Bách Vụ Thanh tiếp cận mình có một phần nguyên nhân là vì việc Đổng Hãn chuyển trường.Bách Vụ Thanh hít một hơi, chớp cặp mắt cay cay, “Có phải cậu… thích cậu ta không?”Hỏi rất thẳng thừng, như một tảng đá nặng đè trên tim Doãn Thường Lăng, “Tại sao lại nói thế?”Bách Vụ Thanh nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, trong lòng trống rỗng.Tại sao không phủ nhận?“Tôi muốn biết tại sao cậu lại nói thế?” Sao cậu lại nghĩ tôi thích Đổng Hãn? Thích cái qué gì!Doãn Thường Lăng không thốt ra vế đằng sau, điều cậu muốn biết nhất vẫn là câu hỏi cậu nói ra.Bách Vụ Thanh nhìn đồng hồ, “Muộn rồi, nên về nhà thôi.”“Cậu đừng đánh trống lảng!” Doãn Thường Lăng kéo hắn, có thứ gì đó vụt qua đầu cậu, càng ngày càng rõ ràng.“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về.” Một chiếc ô tô đi tới, dừng trước mặt Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh giằng khỏi tay Doãn Thường Lăng, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tuần sau gặp lại.”

Chương 106