Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 107

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.Bực bội quá.Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.Bực bội quá.Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Tổ sư chứ kỳ lạ thật, làm người ta thấy lồng ngực ngột ngạt.Sau khi về nhà, Doãn Thường Lăng tự nhốt trái mình trong phòng, mới sáu giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, hơi nhuốm vàng, ánh nắng rọi từ ngoài cửa sổ đến tận giường, tạo thành một mảng ánh sáng vuông vức.Khô cong, giống như tâm trạng Doãn Thường Lăng bây giờ, cậu nhắm nghiền mắt, rơi tự do về phía giường mình, bị ngạt thở đến mức não thiếu oxy mới ngoảnh mặt thò mũi ra thở.Bực bội quá.Cậu nhìn trân trân vào bức tường đối diện mình, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt sang đồng hồ hoạt hình trên tủ đầu giường, đây là quà sinh nhật bố Doãn tặng cậu hồi cậu năm tuổi, mục đích là để cậu tập kiểm soát thời gian, đừng để bị kiểm soát và hối thúc bởi thời gian.“Sinh nhật ai lại tặng cái này…” Doãn Thường Lăng cười bất lực.

Chương 107