Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 108

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.“Con trai yêu quý nhất của mẹ:Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.“Con trai yêu quý nhất của mẹ:Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.“Con trai yêu quý nhất của mẹ:Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”

Chương 108