Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!

Chương 109

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dậy sớm theo thói quen, Doãn Thường Lăng tắm rửa rồi xuống tầng.Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp, bố Doãn ngồi một bên đọc báo, biểu cảm toát ra vẻ nghiêm nghị, sau khi nhìn thấy Doãn Thường Lăng xuống tầng, vẻ mặt dịu hơn, “Dậy rồi à?”“Chào buổi sáng, bố, mẹ.” Doãn Thường Lăng chào hỏi như mọi khi.Bố Doãn hài lòng gật đầu, lại chuyển ánh mắt về tờ báo.“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?” Doãn Thường Lăng hỏi.“Cháo trắng và trứng gà xào cà chua, thanh đạm thôi.” Mẹ Doãn bưng món ăn lên. Hai bố con ăn xong, một người đọc báo tiếp, người còn lại thì nằm ườn trên ghế sofa xem hoạt hình, tới tận khoảng mười giờ, mẹ Doãn mặc một chiếc váy dài đi tới, “Này! Sao hai người vẫn còn mặc đồ ngủ, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”“Đi đâu? Với ai ạ?” Doãn Thường Lăng không thích chạy lung tung lắm, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như cuối tuần.Bố Doãn gập báo, đáp: “Với một đối tác, hôm nay hai bên đều rảnh rỗi, tình cờ có thể đi ăn bữa cơm, bàn bạc chuyện hợp tác lần sau, đều dẫn theo gia đình đi.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dậy sớm theo thói quen, Doãn Thường Lăng tắm rửa rồi xuống tầng.Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp, bố Doãn ngồi một bên đọc báo, biểu cảm toát ra vẻ nghiêm nghị, sau khi nhìn thấy Doãn Thường Lăng xuống tầng, vẻ mặt dịu hơn, “Dậy rồi à?”“Chào buổi sáng, bố, mẹ.” Doãn Thường Lăng chào hỏi như mọi khi.Bố Doãn hài lòng gật đầu, lại chuyển ánh mắt về tờ báo.“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?” Doãn Thường Lăng hỏi.“Cháo trắng và trứng gà xào cà chua, thanh đạm thôi.” Mẹ Doãn bưng món ăn lên. Hai bố con ăn xong, một người đọc báo tiếp, người còn lại thì nằm ườn trên ghế sofa xem hoạt hình, tới tận khoảng mười giờ, mẹ Doãn mặc một chiếc váy dài đi tới, “Này! Sao hai người vẫn còn mặc đồ ngủ, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”“Đi đâu? Với ai ạ?” Doãn Thường Lăng không thích chạy lung tung lắm, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như cuối tuần.Bố Doãn gập báo, đáp: “Với một đối tác, hôm nay hai bên đều rảnh rỗi, tình cờ có thể đi ăn bữa cơm, bàn bạc chuyện hợp tác lần sau, đều dẫn theo gia đình đi.”

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! Dậy sớm theo thói quen, Doãn Thường Lăng tắm rửa rồi xuống tầng.Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp, bố Doãn ngồi một bên đọc báo, biểu cảm toát ra vẻ nghiêm nghị, sau khi nhìn thấy Doãn Thường Lăng xuống tầng, vẻ mặt dịu hơn, “Dậy rồi à?”“Chào buổi sáng, bố, mẹ.” Doãn Thường Lăng chào hỏi như mọi khi.Bố Doãn hài lòng gật đầu, lại chuyển ánh mắt về tờ báo.“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?” Doãn Thường Lăng hỏi.“Cháo trắng và trứng gà xào cà chua, thanh đạm thôi.” Mẹ Doãn bưng món ăn lên. Hai bố con ăn xong, một người đọc báo tiếp, người còn lại thì nằm ườn trên ghế sofa xem hoạt hình, tới tận khoảng mười giờ, mẹ Doãn mặc một chiếc váy dài đi tới, “Này! Sao hai người vẫn còn mặc đồ ngủ, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”“Đi đâu? Với ai ạ?” Doãn Thường Lăng không thích chạy lung tung lắm, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi như cuối tuần.Bố Doãn gập báo, đáp: “Với một đối tác, hôm nay hai bên đều rảnh rỗi, tình cờ có thể đi ăn bữa cơm, bàn bạc chuyện hợp tác lần sau, đều dẫn theo gia đình đi.”

Chương 109