Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng!
Chương 174
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đừng khóc nữa, không phải em vẫn còn ở đây sao?” Doãn Thường Lăng khịt mũi, ngoẹo đầu ngoạm một phát trên má Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh vẫn ôm cậu thật chặt, cọ đầu, “Có thể do anh vất vả quá, sợ hãi quá, anh hút thuốc rất nhiều, mắc bệnh ung thư, ung thư phổi, chạy thận hàng ngày sắp giết anh rồi, Thường Lăng… đau quá…”Doãn Thường Lăng bó tay, cậu không biết mình nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt người đã dùng cả đời yêu mình.“Anh chịu đựng đến 58 tuổi, lúc đó anh xấu xí lắm, may mà em không nhìn thấy anh như thế, chắc chắn em sẽ không thích đâu.”Bách Vụ Thanh cười, “Anh mơ thấy em đến đón anh, anh nắm tay em, toàn thân không kìm được run rẩy, đấy là lần đầu tiên em dắt tay anh, anh vui vẻ tưởng đã đến thiên đường.”“Nhưng anh không ngờ rằng, lúc anh tỉnh dậy, anh đã sống lại, bắt đầu từ đầu, sau khi sợ hãi ban đầu, anh trở nên sung sướng, lần này anh sẽ không để em vuột mất trước mặt mình nữa.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đừng khóc nữa, không phải em vẫn còn ở đây sao?” Doãn Thường Lăng khịt mũi, ngoẹo đầu ngoạm một phát trên má Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh vẫn ôm cậu thật chặt, cọ đầu, “Có thể do anh vất vả quá, sợ hãi quá, anh hút thuốc rất nhiều, mắc bệnh ung thư, ung thư phổi, chạy thận hàng ngày sắp giết anh rồi, Thường Lăng… đau quá…”Doãn Thường Lăng bó tay, cậu không biết mình nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt người đã dùng cả đời yêu mình.“Anh chịu đựng đến 58 tuổi, lúc đó anh xấu xí lắm, may mà em không nhìn thấy anh như thế, chắc chắn em sẽ không thích đâu.”Bách Vụ Thanh cười, “Anh mơ thấy em đến đón anh, anh nắm tay em, toàn thân không kìm được run rẩy, đấy là lần đầu tiên em dắt tay anh, anh vui vẻ tưởng đã đến thiên đường.”“Nhưng anh không ngờ rằng, lúc anh tỉnh dậy, anh đã sống lại, bắt đầu từ đầu, sau khi sợ hãi ban đầu, anh trở nên sung sướng, lần này anh sẽ không để em vuột mất trước mặt mình nữa.”
Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi RaTác giả: Mạch Nha Ngư NgưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhDoãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước. May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước. Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng. Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi! Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm! Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2… Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát. Cút ra! Ánh trăng sáng! “Đừng khóc nữa, không phải em vẫn còn ở đây sao?” Doãn Thường Lăng khịt mũi, ngoẹo đầu ngoạm một phát trên má Bách Vụ Thanh.Bách Vụ Thanh vẫn ôm cậu thật chặt, cọ đầu, “Có thể do anh vất vả quá, sợ hãi quá, anh hút thuốc rất nhiều, mắc bệnh ung thư, ung thư phổi, chạy thận hàng ngày sắp giết anh rồi, Thường Lăng… đau quá…”Doãn Thường Lăng bó tay, cậu không biết mình nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt người đã dùng cả đời yêu mình.“Anh chịu đựng đến 58 tuổi, lúc đó anh xấu xí lắm, may mà em không nhìn thấy anh như thế, chắc chắn em sẽ không thích đâu.”Bách Vụ Thanh cười, “Anh mơ thấy em đến đón anh, anh nắm tay em, toàn thân không kìm được run rẩy, đấy là lần đầu tiên em dắt tay anh, anh vui vẻ tưởng đã đến thiên đường.”“Nhưng anh không ngờ rằng, lúc anh tỉnh dậy, anh đã sống lại, bắt đầu từ đầu, sau khi sợ hãi ban đầu, anh trở nên sung sướng, lần này anh sẽ không để em vuột mất trước mặt mình nữa.”