"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 837
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói với vẻ bình tĩnh, nhưng rơi vào trong lỗ tai của người trong nhà thì chẳng khác gì một tia sấm sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng.“Kết, kết hôn? Con đi tỉnh H một chuyến, mà đã kết hôn?” Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây vừa ngạc nhiên vừa đau xót, có cảm giác cải trắng ngon bị heo ủi, mặc dù ông ấy biết Yến Thiếu Ngu không tính là heo.Cố Tích Hoài cũng có chút khiếp sợ, quay đầu thấy Yến Thiếu Ương cũng có chút ngạc nhiên.“Kết hôn rồi? Nói vậy thì bây giờ em thật sự phải gọi chị một tiếng chị dâu?”Yến Thiếu Ly mới vừa dỗ Yến Thiếu Đường đi ngủ, đi ra đã nghe được tin tức chấn động thế này, đôi mắt sáng hệt như bóng đèn.Cố Tiểu Tây ném cho cô ấy một ánh mắt khẳng định: “Phải! Nhưng không có tiền lì xì đâu.”Yến Thiếu Ly trợn mắt, nhưng vẫn cười híp mắt tiến lên kéo cánh tay Cố Tiểu Tây: “Chị dâu, chị dâu! Bao lì xì này chị chạy không thoát đâu, chờ tới lúc hai người kết hôn, người em chồng này muốn một bao lì xì thật to!”Yến Thiếu Ương nháy mắt với Yến Thiếu Ly, ý bảo em gái chậm tiêu nhà mình bớt nói mấy câu đi.Cô ấy không có để ý thấy những người nhà họ Cố đang có mặt ở đây, ngoài chị dâu Cố Tiểu Tây ra thì không ai nở nụ cười cả. Cũng đúng, chị dâu đi tỉnh H một chuyến, trở về đã từ cô gái nhỏ biến thành phụ nữ đã kết hôn, dù là ai thì cũng sẽ thấy không được thoải mái với sự khác biệt này.“Con có cầm ảnh cưới trở về, cho mọi người xem thử nhé?” Cố Tiểu Tây thấy mọi người không có vui lắm, cũng biết tin tức này đối với Cố Chí Phượng vẫn luôn yêu thương cô mà nói không tính là tin tức tốt, nhưng dù sao cũng phải chấp nhận thôi.Cô đứng dậy lấy ảnh chụp từ trong túi xách ra, trước tiên đưa cho Cố Chí Phượng. Ông ấy nhận lấy ảnh chụp, nhìn thật kỹ, lúc này đôi mắt hổ chợt lóe sáng, trong lòng dâng lên chút cảm xúc chua xót lại vui mừng. Trên ảnh chụp, con gái nhà ông ấy cười thật sự rất vui vẻ.Cố Chí Phượng vừa xem xong, đã bị Yến Thiếu Ly lấy đi.Cô ấy vừa nhìn, đã không khỏi ôm bụng cười to: “Đây là, là anh cả của em sao? Trời ạ, sao anh ấy chụp ảnh trông buồn cười thế?”Nghe cô nói vậy, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương đều tò mò tiến lại gần, khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu trong ảnh, cũng không khỏi cười ra tiếng. Nói thật, kiểu đàn ông lơ mơ ngây thơ thế này, ở cùng với Yến Thiếu Ngu thật sự có chút hài hòa.Mấy người cười cười nói nói, ngược lại làm cho chuyện hai người kết hôn tăng thêm vài phần vui vẻ đến từ người nhà.Cố Chí Phượng lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Khi nào Thiếu Ngu mới có thể trở về? Tuy chúng ta nghèo, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Con gái của cha cũng không thể thua kém người ngoài, đến lúc đó chúng ta phải mời mọi người đến uống rượu mừng!”Nói xong, trong mắt của Cố Chí Phượng đã dâng trào chút nước mắt. Nhiều năm trôi qua, con gái cũng trưởng thành và lập gia đình rồi.Nghe vậy, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.Nếu nhà họ Yến vẫn là nhà họ Yến của trước đây thì chắc chắn sẽ không để cho Cố Tiểu Tây chịu tủi thân, tuyệt đối sẽ dùng hôn lễ long trọng nhất, buổi tiệc vui mừng náo nhiệt nhất, để nghênh đón Cố Tiểu Tây vào nhà họ Yến. Đáng tiếc, hiện tại nhà họ Yến đã không có năng lực này.Cố Tiểu Tây cười cười: “Cha yên tâm, chờ Thiếu Ngu trở về chúng con sẽ tổ chức.”Cô trấn an một câu, lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải xây nhà trước đi, nếu không Thiếu Ngu trở về bất chợt thì cha nói xem lúc ấy anh cả và chị dâu còn có phòng để ở sao? Hơn nữa cho dù làm hôn lễ, cũng phải để hai người họ làm trước.”Trong lúc nói chuyện, Cố Tiểu Tây móc ra một ngàn đồng từ trong túi đưa cho Cố Chí Phượng.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói với vẻ bình tĩnh, nhưng rơi vào trong lỗ tai của người trong nhà thì chẳng khác gì một tia sấm sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng.“Kết, kết hôn? Con đi tỉnh H một chuyến, mà đã kết hôn?” Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây vừa ngạc nhiên vừa đau xót, có cảm giác cải trắng ngon bị heo ủi, mặc dù ông ấy biết Yến Thiếu Ngu không tính là heo.Cố Tích Hoài cũng có chút khiếp sợ, quay đầu thấy Yến Thiếu Ương cũng có chút ngạc nhiên.“Kết hôn rồi? Nói vậy thì bây giờ em thật sự phải gọi chị một tiếng chị dâu?”Yến Thiếu Ly mới vừa dỗ Yến Thiếu Đường đi ngủ, đi ra đã nghe được tin tức chấn động thế này, đôi mắt sáng hệt như bóng đèn.Cố Tiểu Tây ném cho cô ấy một ánh mắt khẳng định: “Phải! Nhưng không có tiền lì xì đâu.”Yến Thiếu Ly trợn mắt, nhưng vẫn cười híp mắt tiến lên kéo cánh tay Cố Tiểu Tây: “Chị dâu, chị dâu! Bao lì xì này chị chạy không thoát đâu, chờ tới lúc hai người kết hôn, người em chồng này muốn một bao lì xì thật to!”Yến Thiếu Ương nháy mắt với Yến Thiếu Ly, ý bảo em gái chậm tiêu nhà mình bớt nói mấy câu đi.Cô ấy không có để ý thấy những người nhà họ Cố đang có mặt ở đây, ngoài chị dâu Cố Tiểu Tây ra thì không ai nở nụ cười cả. Cũng đúng, chị dâu đi tỉnh H một chuyến, trở về đã từ cô gái nhỏ biến thành phụ nữ đã kết hôn, dù là ai thì cũng sẽ thấy không được thoải mái với sự khác biệt này.“Con có cầm ảnh cưới trở về, cho mọi người xem thử nhé?” Cố Tiểu Tây thấy mọi người không có vui lắm, cũng biết tin tức này đối với Cố Chí Phượng vẫn luôn yêu thương cô mà nói không tính là tin tức tốt, nhưng dù sao cũng phải chấp nhận thôi.Cô đứng dậy lấy ảnh chụp từ trong túi xách ra, trước tiên đưa cho Cố Chí Phượng. Ông ấy nhận lấy ảnh chụp, nhìn thật kỹ, lúc này đôi mắt hổ chợt lóe sáng, trong lòng dâng lên chút cảm xúc chua xót lại vui mừng. Trên ảnh chụp, con gái nhà ông ấy cười thật sự rất vui vẻ.Cố Chí Phượng vừa xem xong, đã bị Yến Thiếu Ly lấy đi.Cô ấy vừa nhìn, đã không khỏi ôm bụng cười to: “Đây là, là anh cả của em sao? Trời ạ, sao anh ấy chụp ảnh trông buồn cười thế?”Nghe cô nói vậy, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương đều tò mò tiến lại gần, khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu trong ảnh, cũng không khỏi cười ra tiếng. Nói thật, kiểu đàn ông lơ mơ ngây thơ thế này, ở cùng với Yến Thiếu Ngu thật sự có chút hài hòa.Mấy người cười cười nói nói, ngược lại làm cho chuyện hai người kết hôn tăng thêm vài phần vui vẻ đến từ người nhà.Cố Chí Phượng lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Khi nào Thiếu Ngu mới có thể trở về? Tuy chúng ta nghèo, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Con gái của cha cũng không thể thua kém người ngoài, đến lúc đó chúng ta phải mời mọi người đến uống rượu mừng!”Nói xong, trong mắt của Cố Chí Phượng đã dâng trào chút nước mắt. Nhiều năm trôi qua, con gái cũng trưởng thành và lập gia đình rồi.Nghe vậy, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.Nếu nhà họ Yến vẫn là nhà họ Yến của trước đây thì chắc chắn sẽ không để cho Cố Tiểu Tây chịu tủi thân, tuyệt đối sẽ dùng hôn lễ long trọng nhất, buổi tiệc vui mừng náo nhiệt nhất, để nghênh đón Cố Tiểu Tây vào nhà họ Yến. Đáng tiếc, hiện tại nhà họ Yến đã không có năng lực này.Cố Tiểu Tây cười cười: “Cha yên tâm, chờ Thiếu Ngu trở về chúng con sẽ tổ chức.”Cô trấn an một câu, lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải xây nhà trước đi, nếu không Thiếu Ngu trở về bất chợt thì cha nói xem lúc ấy anh cả và chị dâu còn có phòng để ở sao? Hơn nữa cho dù làm hôn lễ, cũng phải để hai người họ làm trước.”Trong lúc nói chuyện, Cố Tiểu Tây móc ra một ngàn đồng từ trong túi đưa cho Cố Chí Phượng.
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói với vẻ bình tĩnh, nhưng rơi vào trong lỗ tai của người trong nhà thì chẳng khác gì một tia sấm sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng.“Kết, kết hôn? Con đi tỉnh H một chuyến, mà đã kết hôn?” Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây vừa ngạc nhiên vừa đau xót, có cảm giác cải trắng ngon bị heo ủi, mặc dù ông ấy biết Yến Thiếu Ngu không tính là heo.Cố Tích Hoài cũng có chút khiếp sợ, quay đầu thấy Yến Thiếu Ương cũng có chút ngạc nhiên.“Kết hôn rồi? Nói vậy thì bây giờ em thật sự phải gọi chị một tiếng chị dâu?”Yến Thiếu Ly mới vừa dỗ Yến Thiếu Đường đi ngủ, đi ra đã nghe được tin tức chấn động thế này, đôi mắt sáng hệt như bóng đèn.Cố Tiểu Tây ném cho cô ấy một ánh mắt khẳng định: “Phải! Nhưng không có tiền lì xì đâu.”Yến Thiếu Ly trợn mắt, nhưng vẫn cười híp mắt tiến lên kéo cánh tay Cố Tiểu Tây: “Chị dâu, chị dâu! Bao lì xì này chị chạy không thoát đâu, chờ tới lúc hai người kết hôn, người em chồng này muốn một bao lì xì thật to!”Yến Thiếu Ương nháy mắt với Yến Thiếu Ly, ý bảo em gái chậm tiêu nhà mình bớt nói mấy câu đi.Cô ấy không có để ý thấy những người nhà họ Cố đang có mặt ở đây, ngoài chị dâu Cố Tiểu Tây ra thì không ai nở nụ cười cả. Cũng đúng, chị dâu đi tỉnh H một chuyến, trở về đã từ cô gái nhỏ biến thành phụ nữ đã kết hôn, dù là ai thì cũng sẽ thấy không được thoải mái với sự khác biệt này.“Con có cầm ảnh cưới trở về, cho mọi người xem thử nhé?” Cố Tiểu Tây thấy mọi người không có vui lắm, cũng biết tin tức này đối với Cố Chí Phượng vẫn luôn yêu thương cô mà nói không tính là tin tức tốt, nhưng dù sao cũng phải chấp nhận thôi.Cô đứng dậy lấy ảnh chụp từ trong túi xách ra, trước tiên đưa cho Cố Chí Phượng. Ông ấy nhận lấy ảnh chụp, nhìn thật kỹ, lúc này đôi mắt hổ chợt lóe sáng, trong lòng dâng lên chút cảm xúc chua xót lại vui mừng. Trên ảnh chụp, con gái nhà ông ấy cười thật sự rất vui vẻ.Cố Chí Phượng vừa xem xong, đã bị Yến Thiếu Ly lấy đi.Cô ấy vừa nhìn, đã không khỏi ôm bụng cười to: “Đây là, là anh cả của em sao? Trời ạ, sao anh ấy chụp ảnh trông buồn cười thế?”Nghe cô nói vậy, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương đều tò mò tiến lại gần, khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu trong ảnh, cũng không khỏi cười ra tiếng. Nói thật, kiểu đàn ông lơ mơ ngây thơ thế này, ở cùng với Yến Thiếu Ngu thật sự có chút hài hòa.Mấy người cười cười nói nói, ngược lại làm cho chuyện hai người kết hôn tăng thêm vài phần vui vẻ đến từ người nhà.Cố Chí Phượng lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Khi nào Thiếu Ngu mới có thể trở về? Tuy chúng ta nghèo, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Con gái của cha cũng không thể thua kém người ngoài, đến lúc đó chúng ta phải mời mọi người đến uống rượu mừng!”Nói xong, trong mắt của Cố Chí Phượng đã dâng trào chút nước mắt. Nhiều năm trôi qua, con gái cũng trưởng thành và lập gia đình rồi.Nghe vậy, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.Nếu nhà họ Yến vẫn là nhà họ Yến của trước đây thì chắc chắn sẽ không để cho Cố Tiểu Tây chịu tủi thân, tuyệt đối sẽ dùng hôn lễ long trọng nhất, buổi tiệc vui mừng náo nhiệt nhất, để nghênh đón Cố Tiểu Tây vào nhà họ Yến. Đáng tiếc, hiện tại nhà họ Yến đã không có năng lực này.Cố Tiểu Tây cười cười: “Cha yên tâm, chờ Thiếu Ngu trở về chúng con sẽ tổ chức.”Cô trấn an một câu, lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải xây nhà trước đi, nếu không Thiếu Ngu trở về bất chợt thì cha nói xem lúc ấy anh cả và chị dâu còn có phòng để ở sao? Hơn nữa cho dù làm hôn lễ, cũng phải để hai người họ làm trước.”Trong lúc nói chuyện, Cố Tiểu Tây móc ra một ngàn đồng từ trong túi đưa cho Cố Chí Phượng.