"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô…
Chương 838
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói: “Cha, chuyện xây nhà con không có kinh nghiệm gì, vẫn nên giao cho cha thì hơn. Nhưng không phải để cha và anh cả anh ba làm, mà để mọi người đi tìm người tới làm. Vậy liệu mọi người cứ lên huyện mua, chúng ta xây cái như thế nào thì trong lòng con đã có tính toán, ngày mai đến đơn vị sẽ vẽ bản vẽ ra, mọi người cứ bảo thợ xây làm theo là được.”Mấy xấp tiền thật dày đặt ở trên cái bàn nhỏ của giường đất, ngay cả không khí cũng trở nên yên tĩnh.“Nhiều tiền vậy?” Cố Tích Hoài hốt hoảng hô lên, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng thấy nhiều như vậy.Tay Cố Chí Phượng cũng run lên, đừng nói là thằng ba, ngay cả ông ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt có chút chần chờ nhưng Cố Tiểu Tây lại đưa cho ông ấy một ánh mắt khẳng định.Cố Chí Phượng biết nguồn gốc của số tiền này, nghĩ đến cái rương bảo bối kia, bỗng thở dài một tiếng. Tuy nhiên, lúc ánh mắt đặt ở trên mấy xấp tiền, lại dứt khoát nói: “Được, vậy ngày mai cả nhà chúng ta sẽ hành động, bắt đầu xây nhà!”Nhắc tới việc xây nhà, tất cả mọi người đều mỉm cười thoải mái, cuộc sống trong nhà cũng xem như càng ngày càng tốt.Lúc Cố Đình Hoài và Bạch Mân vào nhà, chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng tốt, đám mây đen che trên đầu vào đêm nay xem như đã hoàn toàn tan biến.“Bé, dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì chứ?” Cố Đình Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, quan tâm nói.Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên, dọc theo đường đi đúng là đã gặp không ít chuyện nhưng những chuyện này cũng không cần phải nói, cô khẽ cười nói: “Anh cả yên tâm, không có chuyện gì. Đúng rồi, em mang quà từ thành phố Hoài Hải về cho mọi người, mỗi người đều có phần. “Cô cầm lấy túi, chia từng món quà đã mua ở bên trong.Cô tặng sách cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương, lúc đưa cho Yến Thiếu Ương, còn hỏi: “Cơ thể đã khỏe chưa?”“Chị dâu yên tâm, đỡ hơn nhiều rồi, cũng nhờ có chị dâu.” Yến Thiếu Ương nghĩ đến lúc mới vừa đến đại đội Liễu Chi đã gặp phải chuyện này, lúc ấy cậu ấy đã tuyệt vọng đến chết. Là chị dâu cứu cậu ấy, giúp cậu ấy đứng lên một lần nữa.Cố Tiểu Tây gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Yến Thiếu Ương, thuận tiện đưa chút năng lực chữa trị tiến vào cơ thể cậu ấy, giọng nói mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt, anh cả cậu trở về mà thấy cậu đứng lên được, chắc chắn sẽ rất vui.”“Chị dâu? Chị dâu gì thế?” Cố Đình Hoài trở lại muộn còn đang sửng sốt, nhíu mày khó hiểu.Yến Thiếu Ương gãi đầu, cười hì hì: “Anh cả Cố, quên nói với anh, chị Tiểu Tây đã báo cáo kết hôn với anh trai em. Bây giờ họ chính là vợ chồng hợp pháp đã kết hôn, gọi chị dâu cũng không có gì sai.”Lúc nói lời này, trong đôi mắt chân thật của Yến Thiếu Ương cũng tràn ngập vẻ kiêu ngạo.Cố Đình Hoài thì lộ vẻ mặt khiếp sợ: “Kết hôn rồi? Bé sao?”“Phải, kết hôn rồi, không phải anh cả cũng kết hôn rồi sao?” Cố Tiểu Tây bật cười, đêm nay nói nhiều khiến miệng khô lưỡi khô, đầu càng choáng váng, cô xoa mí mắt nói: “Mệt mỏi quá, đêm nay đi ngủ sớm chút đi?”Cố Đình Hoài giật giật khóe môi, còn muốn nói vài câu gì đó, lại bị Bạch Mân giữ chặt, cô ấy lắc đầu với anh ấy.Bạch Mân mỉm cười lấy nước nóng cho Cố Tiểu Tây rửa mặt, thuận miệng nói: “Chắc hẳn mệt lắm, mau đi ngủ đi, tối nay em và Thiếu Đường ngủ trong phòng, chị và Thiếu Ly ngủ ở phòng ngoài cho. Trên đường cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt.”Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, gật đầu đồng ý, rửa mặt xong trở về phòng ngủ.Nhưng cô vừa mới vào bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là Cố Tích Hoài.Anh ấy nói: “Đúng rồi bé à, có chuyện muốn nói với em một tiếng.” Cố Tích Hoài dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc, nhưng ngay sau đó lại nói: “Chuyện là, anh, anh hai sắp kết hôn rồi, em xem có nên đến đó một chuyến không.”
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói: “Cha, chuyện xây nhà con không có kinh nghiệm gì, vẫn nên giao cho cha thì hơn. Nhưng không phải để cha và anh cả anh ba làm, mà để mọi người đi tìm người tới làm. Vậy liệu mọi người cứ lên huyện mua, chúng ta xây cái như thế nào thì trong lòng con đã có tính toán, ngày mai đến đơn vị sẽ vẽ bản vẽ ra, mọi người cứ bảo thợ xây làm theo là được.”Mấy xấp tiền thật dày đặt ở trên cái bàn nhỏ của giường đất, ngay cả không khí cũng trở nên yên tĩnh.“Nhiều tiền vậy?” Cố Tích Hoài hốt hoảng hô lên, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng thấy nhiều như vậy.Tay Cố Chí Phượng cũng run lên, đừng nói là thằng ba, ngay cả ông ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt có chút chần chờ nhưng Cố Tiểu Tây lại đưa cho ông ấy một ánh mắt khẳng định.Cố Chí Phượng biết nguồn gốc của số tiền này, nghĩ đến cái rương bảo bối kia, bỗng thở dài một tiếng. Tuy nhiên, lúc ánh mắt đặt ở trên mấy xấp tiền, lại dứt khoát nói: “Được, vậy ngày mai cả nhà chúng ta sẽ hành động, bắt đầu xây nhà!”Nhắc tới việc xây nhà, tất cả mọi người đều mỉm cười thoải mái, cuộc sống trong nhà cũng xem như càng ngày càng tốt.Lúc Cố Đình Hoài và Bạch Mân vào nhà, chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng tốt, đám mây đen che trên đầu vào đêm nay xem như đã hoàn toàn tan biến.“Bé, dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì chứ?” Cố Đình Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, quan tâm nói.Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên, dọc theo đường đi đúng là đã gặp không ít chuyện nhưng những chuyện này cũng không cần phải nói, cô khẽ cười nói: “Anh cả yên tâm, không có chuyện gì. Đúng rồi, em mang quà từ thành phố Hoài Hải về cho mọi người, mỗi người đều có phần. “Cô cầm lấy túi, chia từng món quà đã mua ở bên trong.Cô tặng sách cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương, lúc đưa cho Yến Thiếu Ương, còn hỏi: “Cơ thể đã khỏe chưa?”“Chị dâu yên tâm, đỡ hơn nhiều rồi, cũng nhờ có chị dâu.” Yến Thiếu Ương nghĩ đến lúc mới vừa đến đại đội Liễu Chi đã gặp phải chuyện này, lúc ấy cậu ấy đã tuyệt vọng đến chết. Là chị dâu cứu cậu ấy, giúp cậu ấy đứng lên một lần nữa.Cố Tiểu Tây gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Yến Thiếu Ương, thuận tiện đưa chút năng lực chữa trị tiến vào cơ thể cậu ấy, giọng nói mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt, anh cả cậu trở về mà thấy cậu đứng lên được, chắc chắn sẽ rất vui.”“Chị dâu? Chị dâu gì thế?” Cố Đình Hoài trở lại muộn còn đang sửng sốt, nhíu mày khó hiểu.Yến Thiếu Ương gãi đầu, cười hì hì: “Anh cả Cố, quên nói với anh, chị Tiểu Tây đã báo cáo kết hôn với anh trai em. Bây giờ họ chính là vợ chồng hợp pháp đã kết hôn, gọi chị dâu cũng không có gì sai.”Lúc nói lời này, trong đôi mắt chân thật của Yến Thiếu Ương cũng tràn ngập vẻ kiêu ngạo.Cố Đình Hoài thì lộ vẻ mặt khiếp sợ: “Kết hôn rồi? Bé sao?”“Phải, kết hôn rồi, không phải anh cả cũng kết hôn rồi sao?” Cố Tiểu Tây bật cười, đêm nay nói nhiều khiến miệng khô lưỡi khô, đầu càng choáng váng, cô xoa mí mắt nói: “Mệt mỏi quá, đêm nay đi ngủ sớm chút đi?”Cố Đình Hoài giật giật khóe môi, còn muốn nói vài câu gì đó, lại bị Bạch Mân giữ chặt, cô ấy lắc đầu với anh ấy.Bạch Mân mỉm cười lấy nước nóng cho Cố Tiểu Tây rửa mặt, thuận miệng nói: “Chắc hẳn mệt lắm, mau đi ngủ đi, tối nay em và Thiếu Đường ngủ trong phòng, chị và Thiếu Ly ngủ ở phòng ngoài cho. Trên đường cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt.”Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, gật đầu đồng ý, rửa mặt xong trở về phòng ngủ.Nhưng cô vừa mới vào bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là Cố Tích Hoài.Anh ấy nói: “Đúng rồi bé à, có chuyện muốn nói với em một tiếng.” Cố Tích Hoài dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc, nhưng ngay sau đó lại nói: “Chuyện là, anh, anh hai sắp kết hôn rồi, em xem có nên đến đó một chuyến không.”
Cố Tiểu TâyTác giả: Khuyết DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!" "Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?" "Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!" Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi. Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt. Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại. Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói. Cô… Cố Tiểu Tây nói: “Cha, chuyện xây nhà con không có kinh nghiệm gì, vẫn nên giao cho cha thì hơn. Nhưng không phải để cha và anh cả anh ba làm, mà để mọi người đi tìm người tới làm. Vậy liệu mọi người cứ lên huyện mua, chúng ta xây cái như thế nào thì trong lòng con đã có tính toán, ngày mai đến đơn vị sẽ vẽ bản vẽ ra, mọi người cứ bảo thợ xây làm theo là được.”Mấy xấp tiền thật dày đặt ở trên cái bàn nhỏ của giường đất, ngay cả không khí cũng trở nên yên tĩnh.“Nhiều tiền vậy?” Cố Tích Hoài hốt hoảng hô lên, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng thấy nhiều như vậy.Tay Cố Chí Phượng cũng run lên, đừng nói là thằng ba, ngay cả ông ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt có chút chần chờ nhưng Cố Tiểu Tây lại đưa cho ông ấy một ánh mắt khẳng định.Cố Chí Phượng biết nguồn gốc của số tiền này, nghĩ đến cái rương bảo bối kia, bỗng thở dài một tiếng. Tuy nhiên, lúc ánh mắt đặt ở trên mấy xấp tiền, lại dứt khoát nói: “Được, vậy ngày mai cả nhà chúng ta sẽ hành động, bắt đầu xây nhà!”Nhắc tới việc xây nhà, tất cả mọi người đều mỉm cười thoải mái, cuộc sống trong nhà cũng xem như càng ngày càng tốt.Lúc Cố Đình Hoài và Bạch Mân vào nhà, chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng tốt, đám mây đen che trên đầu vào đêm nay xem như đã hoàn toàn tan biến.“Bé, dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì chứ?” Cố Đình Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, quan tâm nói.Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên, dọc theo đường đi đúng là đã gặp không ít chuyện nhưng những chuyện này cũng không cần phải nói, cô khẽ cười nói: “Anh cả yên tâm, không có chuyện gì. Đúng rồi, em mang quà từ thành phố Hoài Hải về cho mọi người, mỗi người đều có phần. “Cô cầm lấy túi, chia từng món quà đã mua ở bên trong.Cô tặng sách cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương, lúc đưa cho Yến Thiếu Ương, còn hỏi: “Cơ thể đã khỏe chưa?”“Chị dâu yên tâm, đỡ hơn nhiều rồi, cũng nhờ có chị dâu.” Yến Thiếu Ương nghĩ đến lúc mới vừa đến đại đội Liễu Chi đã gặp phải chuyện này, lúc ấy cậu ấy đã tuyệt vọng đến chết. Là chị dâu cứu cậu ấy, giúp cậu ấy đứng lên một lần nữa.Cố Tiểu Tây gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Yến Thiếu Ương, thuận tiện đưa chút năng lực chữa trị tiến vào cơ thể cậu ấy, giọng nói mang theo sự vui vẻ nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt, anh cả cậu trở về mà thấy cậu đứng lên được, chắc chắn sẽ rất vui.”“Chị dâu? Chị dâu gì thế?” Cố Đình Hoài trở lại muộn còn đang sửng sốt, nhíu mày khó hiểu.Yến Thiếu Ương gãi đầu, cười hì hì: “Anh cả Cố, quên nói với anh, chị Tiểu Tây đã báo cáo kết hôn với anh trai em. Bây giờ họ chính là vợ chồng hợp pháp đã kết hôn, gọi chị dâu cũng không có gì sai.”Lúc nói lời này, trong đôi mắt chân thật của Yến Thiếu Ương cũng tràn ngập vẻ kiêu ngạo.Cố Đình Hoài thì lộ vẻ mặt khiếp sợ: “Kết hôn rồi? Bé sao?”“Phải, kết hôn rồi, không phải anh cả cũng kết hôn rồi sao?” Cố Tiểu Tây bật cười, đêm nay nói nhiều khiến miệng khô lưỡi khô, đầu càng choáng váng, cô xoa mí mắt nói: “Mệt mỏi quá, đêm nay đi ngủ sớm chút đi?”Cố Đình Hoài giật giật khóe môi, còn muốn nói vài câu gì đó, lại bị Bạch Mân giữ chặt, cô ấy lắc đầu với anh ấy.Bạch Mân mỉm cười lấy nước nóng cho Cố Tiểu Tây rửa mặt, thuận miệng nói: “Chắc hẳn mệt lắm, mau đi ngủ đi, tối nay em và Thiếu Đường ngủ trong phòng, chị và Thiếu Ly ngủ ở phòng ngoài cho. Trên đường cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt.”Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, gật đầu đồng ý, rửa mặt xong trở về phòng ngủ.Nhưng cô vừa mới vào bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, là Cố Tích Hoài.Anh ấy nói: “Đúng rồi bé à, có chuyện muốn nói với em một tiếng.” Cố Tích Hoài dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc, nhưng ngay sau đó lại nói: “Chuyện là, anh, anh hai sắp kết hôn rồi, em xem có nên đến đó một chuyến không.”