Tác giả:

Trần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói…

Chương 13

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… Lần thứ 10 được ngồi trên xe của sếp, Trần Huyên vẫn miệt mài không ngừng chào hàng gấu bông Corgi.Sếp tổng liếc mắt nhìn Trần Huyên đang sống động như thật miêu tả cảnh ụp mặt vào mông Corgi sướng nhường nào, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu đến nhà tôi biểu diễn thử cho tôi xem, xem có sướng như lời cậu miêu tả không.”“Không thành vấn đề, cam đoan bằng cả cơ thể của tôi.” Trần Huyên vỗ vỗ ngực, trong lòng đắc ý lắm, muốn đăng đường nhập thất ngay và luôn.Trần Huyên mang theo tâm tư thầm kín mà bước vào phòng ngủ của sếp, còn sếp tổng chưa chi đã tháo cà vạt ra rồi: “Đấy, biểu diễn cho tôi xem nào.”“Anh xem, giả sử cái giường này được xếp đầy gấu bông Corgi ——”Trần Huyên bỗng nhiên tắt đài, lông trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh đây là…”“Ở đây chẳng phải có sẵn Corgi rồi hay sao?”Sếp tổng thở dài một hơi, không chọc ghẹo Trần Huyên Huyên sắp bị dọa phát khóc nữa, kéo cậu tới rồi chỉ chỉ chính mình: “Những gì em nói tôi đều hiểu, bởi vì tôi chính là một tên cuồng bóng lông.”“Tôi thừa nhận ban đầu tuyển em vì trông em rất thích mắt.” Sếp tổng nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ tôi không muốn gấu bông Corgi đầy giường nữa, tôi lại càng không muốn những người khác có được chúng. Tôi chỉ cần một con duy nhất mà thôi, em hiểu chưa?”“Nếu như em vẫn còn chưa hiểu, chúng ta có thể ——”“Hiểu hiểu hiểu!” Trần Huyên nghĩ, dẫu thần tiên có mang một cặp ‘chân dài tới nách’ đến để đổi lấy sếp nhà mình, cậu cũng nhất quyết không đổi.“Au —— em có biết hôn không đấy… đừng có gặm, đau, Trần Huyên Huyên, em là chó đấy à?!”Trong phòng chỉ có một luồng nguyên khí dồi dào đáp lại —— “Em là chó thật mà!”

Lần thứ 10 được ngồi trên xe của sếp, Trần Huyên vẫn miệt mài không ngừng chào hàng gấu bông Corgi.

Sếp tổng liếc mắt nhìn Trần Huyên đang sống động như thật miêu tả cảnh ụp mặt vào mông Corgi sướng nhường nào, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu đến nhà tôi biểu diễn thử cho tôi xem, xem có sướng như lời cậu miêu tả không.”

“Không thành vấn đề, cam đoan bằng cả cơ thể của tôi.” Trần Huyên vỗ vỗ ngực, trong lòng đắc ý lắm, muốn đăng đường nhập thất ngay và luôn.

Trần Huyên mang theo tâm tư thầm kín mà bước vào phòng ngủ của sếp, còn sếp tổng chưa chi đã tháo cà vạt ra rồi: “Đấy, biểu diễn cho tôi xem nào.”

“Anh xem, giả sử cái giường này được xếp đầy gấu bông Corgi ——”

Trần Huyên bỗng nhiên tắt đài, lông trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh đây là…”

“Ở đây chẳng phải có sẵn Corgi rồi hay sao?”

Sếp tổng thở dài một hơi, không chọc ghẹo Trần Huyên Huyên sắp bị dọa phát khóc nữa, kéo cậu tới rồi chỉ chỉ chính mình: “Những gì em nói tôi đều hiểu, bởi vì tôi chính là một tên cuồng bóng lông.”

“Tôi thừa nhận ban đầu tuyển em vì trông em rất thích mắt.” Sếp tổng nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ tôi không muốn gấu bông Corgi đầy giường nữa, tôi lại càng không muốn những người khác có được chúng. Tôi chỉ cần một con duy nhất mà thôi, em hiểu chưa?”

“Nếu như em vẫn còn chưa hiểu, chúng ta có thể ——”

“Hiểu hiểu hiểu!” Trần Huyên nghĩ, dẫu thần tiên có mang một cặp ‘chân dài tới nách’ đến để đổi lấy sếp nhà mình, cậu cũng nhất quyết không đổi.

“Au —— em có biết hôn không đấy… đừng có gặm, đau, Trần Huyên Huyên, em là chó đấy à?!”

Trong phòng chỉ có một luồng nguyên khí dồi dào đáp lại —— “Em là chó thật mà!”

Bé Chân Ngắn Và Quý Ngài Cuồng Bóng LôngTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănTrần Huyên là yêu tinh, nhưng không phải cái giống đại yêu gì gì đó, cậu chỉ là một tiểu yêu tầm thường mà thôi. Biết ăn uống ngủ nghỉ, biết đến trường đi học và thi đỗ chứng chỉ gia nhập thế giới loài người. Gì cơ? Bạn hỏi vì sao phải gia nhập vào thế giới loài người á? Đương nhiên là để… đi làm kiếm tiền nuôi thân rồi. Hơn nữa Trần Huyên còn là một tiểu yêu cao mét sáu lăm, đối với nam yêu mà nói, chiều cao này hiển nhiên chẳng có gì nổi trội. Thế nhưng cha mẹ của Trần Huyên vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, thời điểm mang thai Trần Huyên, mẹ của cậu đang u mê phim Hàn Xẻng, thế rồi quyết định chọn một chữ phổ biến hay xuất hiện trong phim —— HUYÊN. Khi đó mama cậu thường xuyên vuốt ve bụng mà rằng: “Huyên Huyên ơi, sau này lớn lên chân con phải dài một chút nhé, dài như chân Oppa ấy, đừng có giống cha con.” Đây chính là mục tiêu phấn đấu suốt tuổi thơ của Trần Huyên, thế nhưng một ngày nào đó nếu cậu trở thành đại yêu, có thể đảo ngược thời gian đi về quá khứ, cậu nhất định phải nói… Lần thứ 10 được ngồi trên xe của sếp, Trần Huyên vẫn miệt mài không ngừng chào hàng gấu bông Corgi.Sếp tổng liếc mắt nhìn Trần Huyên đang sống động như thật miêu tả cảnh ụp mặt vào mông Corgi sướng nhường nào, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu đến nhà tôi biểu diễn thử cho tôi xem, xem có sướng như lời cậu miêu tả không.”“Không thành vấn đề, cam đoan bằng cả cơ thể của tôi.” Trần Huyên vỗ vỗ ngực, trong lòng đắc ý lắm, muốn đăng đường nhập thất ngay và luôn.Trần Huyên mang theo tâm tư thầm kín mà bước vào phòng ngủ của sếp, còn sếp tổng chưa chi đã tháo cà vạt ra rồi: “Đấy, biểu diễn cho tôi xem nào.”“Anh xem, giả sử cái giường này được xếp đầy gấu bông Corgi ——”Trần Huyên bỗng nhiên tắt đài, lông trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh đây là…”“Ở đây chẳng phải có sẵn Corgi rồi hay sao?”Sếp tổng thở dài một hơi, không chọc ghẹo Trần Huyên Huyên sắp bị dọa phát khóc nữa, kéo cậu tới rồi chỉ chỉ chính mình: “Những gì em nói tôi đều hiểu, bởi vì tôi chính là một tên cuồng bóng lông.”“Tôi thừa nhận ban đầu tuyển em vì trông em rất thích mắt.” Sếp tổng nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ tôi không muốn gấu bông Corgi đầy giường nữa, tôi lại càng không muốn những người khác có được chúng. Tôi chỉ cần một con duy nhất mà thôi, em hiểu chưa?”“Nếu như em vẫn còn chưa hiểu, chúng ta có thể ——”“Hiểu hiểu hiểu!” Trần Huyên nghĩ, dẫu thần tiên có mang một cặp ‘chân dài tới nách’ đến để đổi lấy sếp nhà mình, cậu cũng nhất quyết không đổi.“Au —— em có biết hôn không đấy… đừng có gặm, đau, Trần Huyên Huyên, em là chó đấy à?!”Trong phòng chỉ có một luồng nguyên khí dồi dào đáp lại —— “Em là chó thật mà!”

Chương 13