Khi Bùi Cảnh xuất hiện, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh tôi đang đối đầu với cô bồ nhí của hắn. Hắn chầm chậm bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng. "An Lạc, sao em lại đến đây?" Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Chẳng phải chính anh đã bảo em đến sao?" Bùi Cảnh khẽ cau mày, cô bồ nhí phía sau có vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. "Anh Cảnh, xin lỗi anh. Là em dùng điện thoại của anh để nhắn cho cô ấy, em thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa." Cô ta quay lại, tức giận nhìn tôi trừng trừng: "Nếu không phải cô ta cứ chiếm giữ vị trí Bùi phu nhân, thì chúng ta đã sớm..." "Cút." Chưa để cô ta nói hết câu, Bùi Cảnh đã lạnh lùng ngắt lời. "Gì cơ?" Cô gái sững sờ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ. "Trương Miểu, tôi bảo cô cút đi." Giọng Bùi Cảnh rất thản nhiên, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc nào. "Tại sao..." Cô gái cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Có lẽ cô ta không hiểu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...