Khi Bùi Cảnh xuất hiện, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh tôi đang đối đầu với cô bồ nhí của hắn. Hắn chầm chậm bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng. "An Lạc, sao em lại đến đây?" Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Chẳng phải chính anh đã bảo em đến sao?" Bùi Cảnh khẽ cau mày, cô bồ nhí phía sau có vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. "Anh Cảnh, xin lỗi anh. Là em dùng điện thoại của anh để nhắn cho cô ấy, em thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa." Cô ta quay lại, tức giận nhìn tôi trừng trừng: "Nếu không phải cô ta cứ chiếm giữ vị trí Bùi phu nhân, thì chúng ta đã sớm..." "Cút." Chưa để cô ta nói hết câu, Bùi Cảnh đã lạnh lùng ngắt lời. "Gì cơ?" Cô gái sững sờ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ. "Trương Miểu, tôi bảo cô cút đi." Giọng Bùi Cảnh rất thản nhiên, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc nào. "Tại sao..." Cô gái cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Có lẽ cô ta không hiểu…

Chương 8: Ngoại truyện: Bùi Cảnh (2)

Giới Hạn Của Người Phụ Nữ - Thiên Thượng Hữu Đóa VânTác giả: Thiên Thượng Hữu Đóa VânTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi Bùi Cảnh xuất hiện, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh tôi đang đối đầu với cô bồ nhí của hắn. Hắn chầm chậm bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng. "An Lạc, sao em lại đến đây?" Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Chẳng phải chính anh đã bảo em đến sao?" Bùi Cảnh khẽ cau mày, cô bồ nhí phía sau có vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. "Anh Cảnh, xin lỗi anh. Là em dùng điện thoại của anh để nhắn cho cô ấy, em thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa." Cô ta quay lại, tức giận nhìn tôi trừng trừng: "Nếu không phải cô ta cứ chiếm giữ vị trí Bùi phu nhân, thì chúng ta đã sớm..." "Cút." Chưa để cô ta nói hết câu, Bùi Cảnh đã lạnh lùng ngắt lời. "Gì cơ?" Cô gái sững sờ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ. "Trương Miểu, tôi bảo cô cút đi." Giọng Bùi Cảnh rất thản nhiên, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc nào. "Tại sao..." Cô gái cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Có lẽ cô ta không hiểu… Ngoại truyện: Bùi Cảnh (2)Bùi Cảnh sớm đã điều tra rõ về hoàn cảnh của Hàn Yến Trì. Nhà họ Hàn kinh doanh ở nước ngoài, cậu còn có một người anh trai, nhưng anh ấy đã qua đời trong một tai nạn.Sau khi anh trai mất, Hàn Yến Trì tiếp quản việc kinh doanh của gia đình và làm rất tốt.Vài năm trước, cậu ta trở về nước, có lẽ là để mở rộng thị trường trong nước.Lời của Hàn Yến Trì đã nói hết, Bùi Cảnh còn có thể nói gì nữa?Trước khi rời đi, Hàn Yến Trì nhận một cuộc điện thoại, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc tan chảy.Bùi Cảnh cũng đoán được người gọi đến là ai."An Lạc bảo tôi mua chút đồ, cô ấy muốn ăn sườn xào chua ngọt."Hàn Yến Trì khẽ kéo cổ áo, vô tình để lộ chiếc nhẫn kim cương trên tay."Ông Bùi có muốn đến nhà chúng tôi ăn tối không? Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu."Sườn xào chua ngọt...Mặt Bùi Cảnh thoáng tái đi. Trước đây, khi hắn còn ở bên Triệu An Lạc, món này là món hắn thường làm.Làm nhiều lần đến nỗi Bùi Cảnh từng hỏi: "Em ăn mãi không chán à?"Lúc đó Triệu An Lạc ôm cổ hắn, cười tươi nói: "Cơm do Cảnh nấu, em ăn cả đời cũng không chán!""Không cần đâu, cậu hãy đối xử tốt với cô ấy."Bùi Cảnh nghĩ thầm, mời tôi đến ăn tối ư, đúng là đau đến thấu tim gan.Vào ngày Triệu An Lạc kết hôn, Bùi Cảnh giải tán công ty.Hắn tự nhốt mình trong căn biệt thự, cứ thế ngồi bệt dưới đất.Hắn ước chừng thời gian, giờ có lẽ hôn lễ cũng sắp kết thúc rồi.Bây giờ An Lạc đang làm gì nhỉ? Đang đi chúc rượu, hay đang phát kẹo cưới?Ngồi dưới đất, Bùi Cảnh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng. Cuối cùng, hắn cũng hiểu cảm giác của Triệu An Lạc khi phát hiện hắn ở bên người phụ nữ khác là như thế nào.Thực ra hôm đó, khi rời khỏi Cục Dân Chính, nhìn bóng lưng của Triệu An Lạc, Bùi Cảnh đã nhận ra rằng, suốt đời này họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.Chỉ là, hắn vẫn cố chấp không muốn thừa nhận.Thỉnh thoảng, Bùi Cảnh lái xe đến khu nhà của Triệu An Lạc, mong có thể tình cờ gặp lại cô.Không ngờ có lần hắn thực sự bắt gặp.Dây giày của Triệu An Lạc bị tuột, hắn thấy Hàn Yến Trì cúi xuống, dịu dàng buộc cho cô thành một chiếc nơ.Rồi hắn nhìn thấy họ bước ra từ siêu thị, Triệu An Lạc cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô, Hàn Yến Trì nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.Lúc đó, Bùi Cảnh bỗng thấy mơ hồ, những cảnh ngọt ngào ấy đáng lẽ người cùng An Lạc trải qua phải là hắn, nhưng sao bây giờ lại là Hàn Yến Trì và Triệu An Lạc?Sao hắn lại để mất An Lạc như vậy?Trái tim đau như bị d.a.o cắt, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt, những móng tay sắc nhọn xuyên thấu qua lớp màng bao quanh tim.Bùi Cảnh cảm thấy ngực bị đè nặng đến mức khó thở, cơn đau trong tim khiến hắn chỉ muốn tự kết liễu chính mình."Người phụ lòng chân thành, sẽ phải nuốt một vạn cây kim."Khi đứng dậy khỏi mặt đất, Bùi Cảnh đột nhiên nhớ đến câu nói này.Hắn vào bếp, lấy ra một con d.a.o và cứa mạnh vào cổ tay mình.Máu tuôn ra ào ạt, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ.Từng có một thầy bói nói với Bùi Cảnh rằng, đời này hắn định sẵn là cô độc.Khi đó hắn không tin, nhưng giờ mới thấy lời đó là đúng.Bùi Cảnh ngồi xuống ban công, mở cửa sổ ra.Cơn gió xuân lướt qua như những nụ hôn của tình nhân, dịu dàng và ấm áp.Hắn nhìn những chồi non ngoài kia, rồi dần dần mất đi ý thức.Hy vọng kiếp sau, Bùi Cảnh có thể đối xử tốt với Triệu An Lạc của hắn. 

Ngoại truyện: Bùi Cảnh (2)

Bùi Cảnh sớm đã điều tra rõ về hoàn cảnh của Hàn Yến Trì. Nhà họ Hàn kinh doanh ở nước ngoài, cậu còn có một người anh trai, nhưng anh ấy đã qua đời trong một tai nạn.

Sau khi anh trai mất, Hàn Yến Trì tiếp quản việc kinh doanh của gia đình và làm rất tốt.

Vài năm trước, cậu ta trở về nước, có lẽ là để mở rộng thị trường trong nước.

Lời của Hàn Yến Trì đã nói hết, Bùi Cảnh còn có thể nói gì nữa?

Trước khi rời đi, Hàn Yến Trì nhận một cuộc điện thoại, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc tan chảy.

Bùi Cảnh cũng đoán được người gọi đến là ai.

"An Lạc bảo tôi mua chút đồ, cô ấy muốn ăn sườn xào chua ngọt."

Hàn Yến Trì khẽ kéo cổ áo, vô tình để lộ chiếc nhẫn kim cương trên tay.

"Ông Bùi có muốn đến nhà chúng tôi ăn tối không? Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu."

Sườn xào chua ngọt...

Mặt Bùi Cảnh thoáng tái đi. Trước đây, khi hắn còn ở bên Triệu An Lạc, món này là món hắn thường làm.

Làm nhiều lần đến nỗi Bùi Cảnh từng hỏi: "Em ăn mãi không chán à?"

Lúc đó Triệu An Lạc ôm cổ hắn, cười tươi nói: "Cơm do Cảnh nấu, em ăn cả đời cũng không chán!"

"Không cần đâu, cậu hãy đối xử tốt với cô ấy."

Bùi Cảnh nghĩ thầm, mời tôi đến ăn tối ư, đúng là đau đến thấu tim gan.

Vào ngày Triệu An Lạc kết hôn, Bùi Cảnh giải tán công ty.

Hắn tự nhốt mình trong căn biệt thự, cứ thế ngồi bệt dưới đất.

Hắn ước chừng thời gian, giờ có lẽ hôn lễ cũng sắp kết thúc rồi.

Bây giờ An Lạc đang làm gì nhỉ? Đang đi chúc rượu, hay đang phát kẹo cưới?

Ngồi dưới đất, Bùi Cảnh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng. Cuối cùng, hắn cũng hiểu cảm giác của Triệu An Lạc khi phát hiện hắn ở bên người phụ nữ khác là như thế nào.

Thực ra hôm đó, khi rời khỏi Cục Dân Chính, nhìn bóng lưng của Triệu An Lạc, Bùi Cảnh đã nhận ra rằng, suốt đời này họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.

Chỉ là, hắn vẫn cố chấp không muốn thừa nhận.

Thỉnh thoảng, Bùi Cảnh lái xe đến khu nhà của Triệu An Lạc, mong có thể tình cờ gặp lại cô.

Không ngờ có lần hắn thực sự bắt gặp.

Dây giày của Triệu An Lạc bị tuột, hắn thấy Hàn Yến Trì cúi xuống, dịu dàng buộc cho cô thành một chiếc nơ.

Rồi hắn nhìn thấy họ bước ra từ siêu thị, Triệu An Lạc cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô, Hàn Yến Trì nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.

Lúc đó, Bùi Cảnh bỗng thấy mơ hồ, những cảnh ngọt ngào ấy đáng lẽ người cùng An Lạc trải qua phải là hắn, nhưng sao bây giờ lại là Hàn Yến Trì và Triệu An Lạc?

Sao hắn lại để mất An Lạc như vậy?

Trái tim đau như bị d.a.o cắt, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt, những móng tay sắc nhọn xuyên thấu qua lớp màng bao quanh tim.

Bùi Cảnh cảm thấy ngực bị đè nặng đến mức khó thở, cơn đau trong tim khiến hắn chỉ muốn tự kết liễu chính mình.

"Người phụ lòng chân thành, sẽ phải nuốt một vạn cây kim."

Khi đứng dậy khỏi mặt đất, Bùi Cảnh đột nhiên nhớ đến câu nói này.

Hắn vào bếp, lấy ra một con d.a.o và cứa mạnh vào cổ tay mình.

Máu tuôn ra ào ạt, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ.

Từng có một thầy bói nói với Bùi Cảnh rằng, đời này hắn định sẵn là cô độc.

Khi đó hắn không tin, nhưng giờ mới thấy lời đó là đúng.

Bùi Cảnh ngồi xuống ban công, mở cửa sổ ra.

Cơn gió xuân lướt qua như những nụ hôn của tình nhân, dịu dàng và ấm áp.

Hắn nhìn những chồi non ngoài kia, rồi dần dần mất đi ý thức.

Hy vọng kiếp sau, Bùi Cảnh có thể đối xử tốt với Triệu An Lạc của hắn. 

Giới Hạn Của Người Phụ Nữ - Thiên Thượng Hữu Đóa VânTác giả: Thiên Thượng Hữu Đóa VânTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi Bùi Cảnh xuất hiện, hắn vừa vặn nhìn thấy cảnh tôi đang đối đầu với cô bồ nhí của hắn. Hắn chầm chậm bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng. "An Lạc, sao em lại đến đây?" Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Chẳng phải chính anh đã bảo em đến sao?" Bùi Cảnh khẽ cau mày, cô bồ nhí phía sau có vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. "Anh Cảnh, xin lỗi anh. Là em dùng điện thoại của anh để nhắn cho cô ấy, em thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa." Cô ta quay lại, tức giận nhìn tôi trừng trừng: "Nếu không phải cô ta cứ chiếm giữ vị trí Bùi phu nhân, thì chúng ta đã sớm..." "Cút." Chưa để cô ta nói hết câu, Bùi Cảnh đã lạnh lùng ngắt lời. "Gì cơ?" Cô gái sững sờ, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ. "Trương Miểu, tôi bảo cô cút đi." Giọng Bùi Cảnh rất thản nhiên, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lùng đến mức không còn chút cảm xúc nào. "Tại sao..." Cô gái cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Có lẽ cô ta không hiểu… Ngoại truyện: Bùi Cảnh (2)Bùi Cảnh sớm đã điều tra rõ về hoàn cảnh của Hàn Yến Trì. Nhà họ Hàn kinh doanh ở nước ngoài, cậu còn có một người anh trai, nhưng anh ấy đã qua đời trong một tai nạn.Sau khi anh trai mất, Hàn Yến Trì tiếp quản việc kinh doanh của gia đình và làm rất tốt.Vài năm trước, cậu ta trở về nước, có lẽ là để mở rộng thị trường trong nước.Lời của Hàn Yến Trì đã nói hết, Bùi Cảnh còn có thể nói gì nữa?Trước khi rời đi, Hàn Yến Trì nhận một cuộc điện thoại, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc tan chảy.Bùi Cảnh cũng đoán được người gọi đến là ai."An Lạc bảo tôi mua chút đồ, cô ấy muốn ăn sườn xào chua ngọt."Hàn Yến Trì khẽ kéo cổ áo, vô tình để lộ chiếc nhẫn kim cương trên tay."Ông Bùi có muốn đến nhà chúng tôi ăn tối không? Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu."Sườn xào chua ngọt...Mặt Bùi Cảnh thoáng tái đi. Trước đây, khi hắn còn ở bên Triệu An Lạc, món này là món hắn thường làm.Làm nhiều lần đến nỗi Bùi Cảnh từng hỏi: "Em ăn mãi không chán à?"Lúc đó Triệu An Lạc ôm cổ hắn, cười tươi nói: "Cơm do Cảnh nấu, em ăn cả đời cũng không chán!""Không cần đâu, cậu hãy đối xử tốt với cô ấy."Bùi Cảnh nghĩ thầm, mời tôi đến ăn tối ư, đúng là đau đến thấu tim gan.Vào ngày Triệu An Lạc kết hôn, Bùi Cảnh giải tán công ty.Hắn tự nhốt mình trong căn biệt thự, cứ thế ngồi bệt dưới đất.Hắn ước chừng thời gian, giờ có lẽ hôn lễ cũng sắp kết thúc rồi.Bây giờ An Lạc đang làm gì nhỉ? Đang đi chúc rượu, hay đang phát kẹo cưới?Ngồi dưới đất, Bùi Cảnh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng. Cuối cùng, hắn cũng hiểu cảm giác của Triệu An Lạc khi phát hiện hắn ở bên người phụ nữ khác là như thế nào.Thực ra hôm đó, khi rời khỏi Cục Dân Chính, nhìn bóng lưng của Triệu An Lạc, Bùi Cảnh đã nhận ra rằng, suốt đời này họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.Chỉ là, hắn vẫn cố chấp không muốn thừa nhận.Thỉnh thoảng, Bùi Cảnh lái xe đến khu nhà của Triệu An Lạc, mong có thể tình cờ gặp lại cô.Không ngờ có lần hắn thực sự bắt gặp.Dây giày của Triệu An Lạc bị tuột, hắn thấy Hàn Yến Trì cúi xuống, dịu dàng buộc cho cô thành một chiếc nơ.Rồi hắn nhìn thấy họ bước ra từ siêu thị, Triệu An Lạc cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô, Hàn Yến Trì nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.Lúc đó, Bùi Cảnh bỗng thấy mơ hồ, những cảnh ngọt ngào ấy đáng lẽ người cùng An Lạc trải qua phải là hắn, nhưng sao bây giờ lại là Hàn Yến Trì và Triệu An Lạc?Sao hắn lại để mất An Lạc như vậy?Trái tim đau như bị d.a.o cắt, như thể có một bàn tay vô hình bóp nghẹt, những móng tay sắc nhọn xuyên thấu qua lớp màng bao quanh tim.Bùi Cảnh cảm thấy ngực bị đè nặng đến mức khó thở, cơn đau trong tim khiến hắn chỉ muốn tự kết liễu chính mình."Người phụ lòng chân thành, sẽ phải nuốt một vạn cây kim."Khi đứng dậy khỏi mặt đất, Bùi Cảnh đột nhiên nhớ đến câu nói này.Hắn vào bếp, lấy ra một con d.a.o và cứa mạnh vào cổ tay mình.Máu tuôn ra ào ạt, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ.Từng có một thầy bói nói với Bùi Cảnh rằng, đời này hắn định sẵn là cô độc.Khi đó hắn không tin, nhưng giờ mới thấy lời đó là đúng.Bùi Cảnh ngồi xuống ban công, mở cửa sổ ra.Cơn gió xuân lướt qua như những nụ hôn của tình nhân, dịu dàng và ấm áp.Hắn nhìn những chồi non ngoài kia, rồi dần dần mất đi ý thức.Hy vọng kiếp sau, Bùi Cảnh có thể đối xử tốt với Triệu An Lạc của hắn. 

Chương 8: Ngoại truyện: Bùi Cảnh (2)