[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để…
Chương 8
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [08] Tức giận như cá nócTrần Giản có phần muốn bỏ cuộc. Cô nhận ra Chu Cảnh Lâm là người có cảm xúc khá ổn định, kiểu người này hẳn có nhiều kinh nghiệm đối phó với những người si mê đeo bám, sẽ không sa thải họ chỉ vì họ si mê.Cô muốn dùng cách khác để kích thích anh ta, nhưng tiếc là những cách hiệu quả đều được ghi trong bộ luật.Có lẽ cô có thể từ từ nghĩ cách, nhưng cô không muốn chờ đợi nữa. Nếu không nhận được tiền bồi thường thì thôi, cô không muốn vì vài đồng bạc lẻ mà cứ dây dưa mãi ở cái công ty tồi tàn này.Vì vậy, cô quyết định trực tiếp từ chức.Nhưng sau đó, một sự việc đã xảy ra đã kích thích cô.Chu Cảnh Lâm đã đưa ra quyết định, sa thải một nhóm người và tăng lương cho một nhóm người khác.Trong số những người bị sa thải không có cô, trong số những người được tăng lương cũng không có cô!Cô không tin ông chủ này cũng mù quáng không nhìn ra công lao của cô, nhưng anh ta đã không tăng lương cho cô.Nếu thật sự không thích cô, hoàn toàn có thể sa thải cô ngay, nhưng anh ta lại không làm vậy!Cô đã tăng ca rất nhiều, đạt được rất nhiều thành tích, nhưng trong mắt một số người, cô chỉ là một kẻ lười biếng, một tên hề!Hề hề hề hề ha ha ha ha ha, là các người ép tôi đấy!Thật ra Trần Giản đã hiểu lầm Chu Cảnh Lâm.Sau khi đánh giá, Chu Cảnh Lâm cảm thấy Trần Giản nên được tăng lương, nhưng do một số hành vi gần đây của Trần Giản, anh sợ cô sẽ lại coi việc tăng lương như một sự khuyến khích, khuyến khích cô tiếp tục đeo bám anh. Vì vậy, ý của Chu Cảnh Lâm là quan sát thêm một thời gian, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới tăng lương.Nhưng dù sao đi nữa, Trần Giản đã quyết định kích thích Chu Cảnh Lâm.
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [08] Tức giận như cá nócTrần Giản có phần muốn bỏ cuộc. Cô nhận ra Chu Cảnh Lâm là người có cảm xúc khá ổn định, kiểu người này hẳn có nhiều kinh nghiệm đối phó với những người si mê đeo bám, sẽ không sa thải họ chỉ vì họ si mê.Cô muốn dùng cách khác để kích thích anh ta, nhưng tiếc là những cách hiệu quả đều được ghi trong bộ luật.Có lẽ cô có thể từ từ nghĩ cách, nhưng cô không muốn chờ đợi nữa. Nếu không nhận được tiền bồi thường thì thôi, cô không muốn vì vài đồng bạc lẻ mà cứ dây dưa mãi ở cái công ty tồi tàn này.Vì vậy, cô quyết định trực tiếp từ chức.Nhưng sau đó, một sự việc đã xảy ra đã kích thích cô.Chu Cảnh Lâm đã đưa ra quyết định, sa thải một nhóm người và tăng lương cho một nhóm người khác.Trong số những người bị sa thải không có cô, trong số những người được tăng lương cũng không có cô!Cô không tin ông chủ này cũng mù quáng không nhìn ra công lao của cô, nhưng anh ta đã không tăng lương cho cô.Nếu thật sự không thích cô, hoàn toàn có thể sa thải cô ngay, nhưng anh ta lại không làm vậy!Cô đã tăng ca rất nhiều, đạt được rất nhiều thành tích, nhưng trong mắt một số người, cô chỉ là một kẻ lười biếng, một tên hề!Hề hề hề hề ha ha ha ha ha, là các người ép tôi đấy!Thật ra Trần Giản đã hiểu lầm Chu Cảnh Lâm.Sau khi đánh giá, Chu Cảnh Lâm cảm thấy Trần Giản nên được tăng lương, nhưng do một số hành vi gần đây của Trần Giản, anh sợ cô sẽ lại coi việc tăng lương như một sự khuyến khích, khuyến khích cô tiếp tục đeo bám anh. Vì vậy, ý của Chu Cảnh Lâm là quan sát thêm một thời gian, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới tăng lương.Nhưng dù sao đi nữa, Trần Giản đã quyết định kích thích Chu Cảnh Lâm.
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [08] Tức giận như cá nócTrần Giản có phần muốn bỏ cuộc. Cô nhận ra Chu Cảnh Lâm là người có cảm xúc khá ổn định, kiểu người này hẳn có nhiều kinh nghiệm đối phó với những người si mê đeo bám, sẽ không sa thải họ chỉ vì họ si mê.Cô muốn dùng cách khác để kích thích anh ta, nhưng tiếc là những cách hiệu quả đều được ghi trong bộ luật.Có lẽ cô có thể từ từ nghĩ cách, nhưng cô không muốn chờ đợi nữa. Nếu không nhận được tiền bồi thường thì thôi, cô không muốn vì vài đồng bạc lẻ mà cứ dây dưa mãi ở cái công ty tồi tàn này.Vì vậy, cô quyết định trực tiếp từ chức.Nhưng sau đó, một sự việc đã xảy ra đã kích thích cô.Chu Cảnh Lâm đã đưa ra quyết định, sa thải một nhóm người và tăng lương cho một nhóm người khác.Trong số những người bị sa thải không có cô, trong số những người được tăng lương cũng không có cô!Cô không tin ông chủ này cũng mù quáng không nhìn ra công lao của cô, nhưng anh ta đã không tăng lương cho cô.Nếu thật sự không thích cô, hoàn toàn có thể sa thải cô ngay, nhưng anh ta lại không làm vậy!Cô đã tăng ca rất nhiều, đạt được rất nhiều thành tích, nhưng trong mắt một số người, cô chỉ là một kẻ lười biếng, một tên hề!Hề hề hề hề ha ha ha ha ha, là các người ép tôi đấy!Thật ra Trần Giản đã hiểu lầm Chu Cảnh Lâm.Sau khi đánh giá, Chu Cảnh Lâm cảm thấy Trần Giản nên được tăng lương, nhưng do một số hành vi gần đây của Trần Giản, anh sợ cô sẽ lại coi việc tăng lương như một sự khuyến khích, khuyến khích cô tiếp tục đeo bám anh. Vì vậy, ý của Chu Cảnh Lâm là quan sát thêm một thời gian, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới tăng lương.Nhưng dù sao đi nữa, Trần Giản đã quyết định kích thích Chu Cảnh Lâm.