[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để…

Chương 9

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [09] Không phải chỉ là quấy rối tình dục thôi sao, ai mà chẳng biết làmChu Cảnh Lâm tan làm muộn, bước vào bãi đậu xe dưới hầm. Khi lấy xe, anh nhìn thấy Trần Giản.Trần Giản khoanh tay dựa vào trước xe anh, mỉm cười nhìn anh. Cô mặc đồ khá rộng, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng cao ráo, cân đối, dáng người rất đẹp.Chu Cảnh Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: “Cô làm gì ở đây?”Trần Giản vẫy tay về phía anh, ra hiệu anh cúi xuống.Chu Cảnh Lâm nghĩ cô có điều gì đó muốn nói riêng với anh, nên kiên nhẫn cúi xuống, hơi nghiêng đầu.Tay Trần Giản từ ngực anh vươn lên, nắm lấy cà vạt của anh, kéo xuống.Chu Cảnh Lâm bị buộc phải cúi đầu xuống thấp hơn. Anh cảm thấy hơi khó chịu, vừa định nói gì đó.Cô lại đột nhiên hôn anh.Đầu óc Chu Cảnh Lâm trống rỗng.Trần Giản chạm nhẹ rồi rời đi, thấy anh như một bức tượng đứng ngây người không nhúc nhích, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.Mặc dù tim cô sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh vỗ nhẹ vào mặt anh.Mặt Chu Cảnh Lâm nhanh chóng đỏ ửng. Anh đứng thẳng dậy, cau mày nói: “Cô đang làm gì vậy!”Mặc dù trông anh có vẻ rất tức giận, nhưng có lẽ vì quá sốc, giọng điệu không hề gay gắt, ngược lại còn mang theo một chút xấu hổ cùng yếu đuối.Trần Giản nhướn mày về phía anh: “Hương vị không tồi.” Cô đắc ý nghĩ, chẳng phải chỉ là quấy rối tình dục sao, ai mà chẳng biết làm.Mặt Chu Cảnh Lâm lại đỏ lên vì lời nói của cô.Trần Giản ngẩng cao đầu bỏ đi, Chu Cảnh Lâm đứng tại chỗ, cất một tiếng “Này” về phía bóng lưng của cô.

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [09] Không phải chỉ là quấy rối tình dục thôi sao, ai mà chẳng biết làmChu Cảnh Lâm tan làm muộn, bước vào bãi đậu xe dưới hầm. Khi lấy xe, anh nhìn thấy Trần Giản.Trần Giản khoanh tay dựa vào trước xe anh, mỉm cười nhìn anh. Cô mặc đồ khá rộng, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng cao ráo, cân đối, dáng người rất đẹp.Chu Cảnh Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: “Cô làm gì ở đây?”Trần Giản vẫy tay về phía anh, ra hiệu anh cúi xuống.Chu Cảnh Lâm nghĩ cô có điều gì đó muốn nói riêng với anh, nên kiên nhẫn cúi xuống, hơi nghiêng đầu.Tay Trần Giản từ ngực anh vươn lên, nắm lấy cà vạt của anh, kéo xuống.Chu Cảnh Lâm bị buộc phải cúi đầu xuống thấp hơn. Anh cảm thấy hơi khó chịu, vừa định nói gì đó.Cô lại đột nhiên hôn anh.Đầu óc Chu Cảnh Lâm trống rỗng.Trần Giản chạm nhẹ rồi rời đi, thấy anh như một bức tượng đứng ngây người không nhúc nhích, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.Mặc dù tim cô sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh vỗ nhẹ vào mặt anh.Mặt Chu Cảnh Lâm nhanh chóng đỏ ửng. Anh đứng thẳng dậy, cau mày nói: “Cô đang làm gì vậy!”Mặc dù trông anh có vẻ rất tức giận, nhưng có lẽ vì quá sốc, giọng điệu không hề gay gắt, ngược lại còn mang theo một chút xấu hổ cùng yếu đuối.Trần Giản nhướn mày về phía anh: “Hương vị không tồi.” Cô đắc ý nghĩ, chẳng phải chỉ là quấy rối tình dục sao, ai mà chẳng biết làm.Mặt Chu Cảnh Lâm lại đỏ lên vì lời nói của cô.Trần Giản ngẩng cao đầu bỏ đi, Chu Cảnh Lâm đứng tại chỗ, cất một tiếng “Này” về phía bóng lưng của cô.

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [09] Không phải chỉ là quấy rối tình dục thôi sao, ai mà chẳng biết làmChu Cảnh Lâm tan làm muộn, bước vào bãi đậu xe dưới hầm. Khi lấy xe, anh nhìn thấy Trần Giản.Trần Giản khoanh tay dựa vào trước xe anh, mỉm cười nhìn anh. Cô mặc đồ khá rộng, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng cao ráo, cân đối, dáng người rất đẹp.Chu Cảnh Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: “Cô làm gì ở đây?”Trần Giản vẫy tay về phía anh, ra hiệu anh cúi xuống.Chu Cảnh Lâm nghĩ cô có điều gì đó muốn nói riêng với anh, nên kiên nhẫn cúi xuống, hơi nghiêng đầu.Tay Trần Giản từ ngực anh vươn lên, nắm lấy cà vạt của anh, kéo xuống.Chu Cảnh Lâm bị buộc phải cúi đầu xuống thấp hơn. Anh cảm thấy hơi khó chịu, vừa định nói gì đó.Cô lại đột nhiên hôn anh.Đầu óc Chu Cảnh Lâm trống rỗng.Trần Giản chạm nhẹ rồi rời đi, thấy anh như một bức tượng đứng ngây người không nhúc nhích, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.Mặc dù tim cô sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh vỗ nhẹ vào mặt anh.Mặt Chu Cảnh Lâm nhanh chóng đỏ ửng. Anh đứng thẳng dậy, cau mày nói: “Cô đang làm gì vậy!”Mặc dù trông anh có vẻ rất tức giận, nhưng có lẽ vì quá sốc, giọng điệu không hề gay gắt, ngược lại còn mang theo một chút xấu hổ cùng yếu đuối.Trần Giản nhướn mày về phía anh: “Hương vị không tồi.” Cô đắc ý nghĩ, chẳng phải chỉ là quấy rối tình dục sao, ai mà chẳng biết làm.Mặt Chu Cảnh Lâm lại đỏ lên vì lời nói của cô.Trần Giản ngẩng cao đầu bỏ đi, Chu Cảnh Lâm đứng tại chỗ, cất một tiếng “Này” về phía bóng lưng của cô.

Chương 9