[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để…

Chương 13

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [13] Em có trái tim khôngNhưng Trần Giản không nói ra lời đó.Cô tỉnh dậy, thấy Chu Cảnh Lâm không làm việc mà ngồi trên ghế sofa phòng khách ngẩn người, sắc mặt rất khó coi. Trần Giản rót một cốc nước, uống ừng ực.Chu Cảnh Lâm thấy cô tỉnh dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.Trần Giản cầm cốc nước, hỏi: “Anh sao vậy?”“Em có bạn trai à?” Anh hỏi.Trần Giản vốn cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh, bây giờ anh nhắc đến chuyện này, thì cô không cần phải nói rõ sự thật nữa, cũng đỡ phiền phức.Trong lòng cô hơi buồn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”Đột nhiên Chu Cảnh Lâm đứng dậy, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, mặt đỏ bừng nói: “Em có bạn trai rồi mà còn đến trêu chọc tôi?”“Bạn trai đó ở Thượng Hải, tôi ở Bắc Kinh chẳng lẽ không được tìm một người khác à.” Trần Giản mặt không đổi sắc nói dối.Chu Cảnh Lâm bị sự thẳng thắn trơ tráo của cô chọc cười. Anh hít một hơi thật sâu: “Vậy em đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô cũng đều phải tìm thêm một bạn trai nữa?”“Cũng không nhất định, đến Thành Đô biết đâu lại tìm bạn gái thì sao.”“Em, em…”Chu Cảnh Lâm chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, trong khoảnh khắc này anh thậm chí mất đi khả năng suy nghĩ. Anh chỉ vào cô, ngón tay run rẩy: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy?!”Nói xong anh bỏ đi, không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa.Trần Giản mệt mỏi xoa trán, uống cạn nửa cốc nước còn lại. Cô nghĩ, cứ như vậy đi, mệt rồi.Ngày mai sẽ từ chức, nhanh chóng đi càng xa càng tốt, coi như đoạn này đã lật sang trang mới.Đối với một người bị công việc hành hạ, yêu và hận đều là những cảm xúc xa xỉ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [13] Em có trái tim khôngNhưng Trần Giản không nói ra lời đó.Cô tỉnh dậy, thấy Chu Cảnh Lâm không làm việc mà ngồi trên ghế sofa phòng khách ngẩn người, sắc mặt rất khó coi. Trần Giản rót một cốc nước, uống ừng ực.Chu Cảnh Lâm thấy cô tỉnh dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.Trần Giản cầm cốc nước, hỏi: “Anh sao vậy?”“Em có bạn trai à?” Anh hỏi.Trần Giản vốn cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh, bây giờ anh nhắc đến chuyện này, thì cô không cần phải nói rõ sự thật nữa, cũng đỡ phiền phức.Trong lòng cô hơi buồn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”Đột nhiên Chu Cảnh Lâm đứng dậy, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, mặt đỏ bừng nói: “Em có bạn trai rồi mà còn đến trêu chọc tôi?”“Bạn trai đó ở Thượng Hải, tôi ở Bắc Kinh chẳng lẽ không được tìm một người khác à.” Trần Giản mặt không đổi sắc nói dối.Chu Cảnh Lâm bị sự thẳng thắn trơ tráo của cô chọc cười. Anh hít một hơi thật sâu: “Vậy em đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô cũng đều phải tìm thêm một bạn trai nữa?”“Cũng không nhất định, đến Thành Đô biết đâu lại tìm bạn gái thì sao.”“Em, em…”Chu Cảnh Lâm chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, trong khoảnh khắc này anh thậm chí mất đi khả năng suy nghĩ. Anh chỉ vào cô, ngón tay run rẩy: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy?!”Nói xong anh bỏ đi, không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa.Trần Giản mệt mỏi xoa trán, uống cạn nửa cốc nước còn lại. Cô nghĩ, cứ như vậy đi, mệt rồi.Ngày mai sẽ từ chức, nhanh chóng đi càng xa càng tốt, coi như đoạn này đã lật sang trang mới.Đối với một người bị công việc hành hạ, yêu và hận đều là những cảm xúc xa xỉ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [13] Em có trái tim khôngNhưng Trần Giản không nói ra lời đó.Cô tỉnh dậy, thấy Chu Cảnh Lâm không làm việc mà ngồi trên ghế sofa phòng khách ngẩn người, sắc mặt rất khó coi. Trần Giản rót một cốc nước, uống ừng ực.Chu Cảnh Lâm thấy cô tỉnh dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.Trần Giản cầm cốc nước, hỏi: “Anh sao vậy?”“Em có bạn trai à?” Anh hỏi.Trần Giản vốn cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh, bây giờ anh nhắc đến chuyện này, thì cô không cần phải nói rõ sự thật nữa, cũng đỡ phiền phức.Trong lòng cô hơi buồn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”Đột nhiên Chu Cảnh Lâm đứng dậy, ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, mặt đỏ bừng nói: “Em có bạn trai rồi mà còn đến trêu chọc tôi?”“Bạn trai đó ở Thượng Hải, tôi ở Bắc Kinh chẳng lẽ không được tìm một người khác à.” Trần Giản mặt không đổi sắc nói dối.Chu Cảnh Lâm bị sự thẳng thắn trơ tráo của cô chọc cười. Anh hít một hơi thật sâu: “Vậy em đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Thành Đô cũng đều phải tìm thêm một bạn trai nữa?”“Cũng không nhất định, đến Thành Đô biết đâu lại tìm bạn gái thì sao.”“Em, em…”Chu Cảnh Lâm chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, trong khoảnh khắc này anh thậm chí mất đi khả năng suy nghĩ. Anh chỉ vào cô, ngón tay run rẩy: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy?!”Nói xong anh bỏ đi, không muốn nhìn thấy cô thêm một giây phút nào nữa.Trần Giản mệt mỏi xoa trán, uống cạn nửa cốc nước còn lại. Cô nghĩ, cứ như vậy đi, mệt rồi.Ngày mai sẽ từ chức, nhanh chóng đi càng xa càng tốt, coi như đoạn này đã lật sang trang mới.Đối với một người bị công việc hành hạ, yêu và hận đều là những cảm xúc xa xỉ. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Chương 13