[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để…
Chương 14
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [14] Vậy thì cứ như vậy điNgày hôm sau vừa đi làm, Trần Giản đã nộp đơn xin nghỉ việc.Ngoài ra, cô còn nhận được một tin tốt: Lý Tinh Tinh đã bị sa thải.Có chút hả hê, lại có chút ghen tị.Dù sao thì Lý Tinh Tinh cũng đã nhận được khoản tiền bồi thường N+1 mà cô hằng mong ước.Chiều hôm đó, Chu Cảnh Lâm đã phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô, gọi cô vào văn phòng nói chuyện.“Nếu vì chuyện của chúng ta mà nghỉ việc, em không cần thiết phải làm vậy.” Chu Cảnh Lâm nói.“Không phải, thật ra tôi đã muốn rời đi từ lâu rồi.”Sau đó cả hai nói chuyện công việc như thể đã mất trí nhớ. Trần Giản nói về lý do cô muốn nghỉ việc, kế hoạch tương lai, Chu Cảnh Lâm bày tỏ lòng biết ơn đối với những đóng góp của cô cho công ty trong thời gian qua và chúc cô những điều tốt đẹp trong tương lai.Tuy nhiên, có một điều khiến Trần Giản ngạc nhiên.“Tôi đã xem hồ sơ làm việc của em, mức lương của em trong thời gian làm việc tại công ty là hơi thấp, tôi sẽ nói chuyện với bộ phận tài chính, bù đắp cho em một năm lương.” Chu Cảnh Lâm nói.Trần Giản ngẩn người, không ngờ khoản bồi thường mà cô mong đợi từ lâu lại đến theo cách này.Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm.Chu Cảnh Lâm thấy cô ngẩn người, hỏi: “Sao vậy?”“Không có gì,” Trần Giản lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của anh, cười nhạt: “Nếu anh tiếp quản công ty này sớm hơn, có lẽ tôi đã không nghỉ việc rồi.”Chu Cảnh Lâm rút tay về, khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cứ như vậy đi.”“Được, cảm ơn sếp Chu, sếp Chu, anh bận việc đi.”Khi cô gọi anh là sếp Chu, môi Chu Cảnh Lâm mím chặt, nghiến răng.Trần Giản đứng dậy rời đi, đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.Ngực Chu Cảnh Lâm rất rộng, cả người cô đều chìm trong vòng tay anh.Tim Trần Giản đập mạnh: “Sếp Chu?”Cằm Chu Cảnh Lâm tựa trên đầu cô, nói: “Gọi tên tôi.”“Chu Cảnh Lâm, anh đang làm gì vậy?”“Trần Giản, em chia tay với người ở Thượng Hải đi, chúng ta ở bên nhau được không?”Tay Trần Giản buông khỏi tay nắm cửa, thả lỏng cơ thể.Cô không nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Chu Cảnh Lâm.Cô nói: “Chu Cảnh Lâm, chúng ta nói chuyện đi.”
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [14] Vậy thì cứ như vậy điNgày hôm sau vừa đi làm, Trần Giản đã nộp đơn xin nghỉ việc.Ngoài ra, cô còn nhận được một tin tốt: Lý Tinh Tinh đã bị sa thải.Có chút hả hê, lại có chút ghen tị.Dù sao thì Lý Tinh Tinh cũng đã nhận được khoản tiền bồi thường N+1 mà cô hằng mong ước.Chiều hôm đó, Chu Cảnh Lâm đã phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô, gọi cô vào văn phòng nói chuyện.“Nếu vì chuyện của chúng ta mà nghỉ việc, em không cần thiết phải làm vậy.” Chu Cảnh Lâm nói.“Không phải, thật ra tôi đã muốn rời đi từ lâu rồi.”Sau đó cả hai nói chuyện công việc như thể đã mất trí nhớ. Trần Giản nói về lý do cô muốn nghỉ việc, kế hoạch tương lai, Chu Cảnh Lâm bày tỏ lòng biết ơn đối với những đóng góp của cô cho công ty trong thời gian qua và chúc cô những điều tốt đẹp trong tương lai.Tuy nhiên, có một điều khiến Trần Giản ngạc nhiên.“Tôi đã xem hồ sơ làm việc của em, mức lương của em trong thời gian làm việc tại công ty là hơi thấp, tôi sẽ nói chuyện với bộ phận tài chính, bù đắp cho em một năm lương.” Chu Cảnh Lâm nói.Trần Giản ngẩn người, không ngờ khoản bồi thường mà cô mong đợi từ lâu lại đến theo cách này.Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm.Chu Cảnh Lâm thấy cô ngẩn người, hỏi: “Sao vậy?”“Không có gì,” Trần Giản lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của anh, cười nhạt: “Nếu anh tiếp quản công ty này sớm hơn, có lẽ tôi đã không nghỉ việc rồi.”Chu Cảnh Lâm rút tay về, khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cứ như vậy đi.”“Được, cảm ơn sếp Chu, sếp Chu, anh bận việc đi.”Khi cô gọi anh là sếp Chu, môi Chu Cảnh Lâm mím chặt, nghiến răng.Trần Giản đứng dậy rời đi, đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.Ngực Chu Cảnh Lâm rất rộng, cả người cô đều chìm trong vòng tay anh.Tim Trần Giản đập mạnh: “Sếp Chu?”Cằm Chu Cảnh Lâm tựa trên đầu cô, nói: “Gọi tên tôi.”“Chu Cảnh Lâm, anh đang làm gì vậy?”“Trần Giản, em chia tay với người ở Thượng Hải đi, chúng ta ở bên nhau được không?”Tay Trần Giản buông khỏi tay nắm cửa, thả lỏng cơ thể.Cô không nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Chu Cảnh Lâm.Cô nói: “Chu Cảnh Lâm, chúng ta nói chuyện đi.”
Ông Chủ, Nổ Cho Ít Xu - Tửu Tiểu ThấtTác giả: Tửu Tiểu ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa “Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ. Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm. Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!” *螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để… [14] Vậy thì cứ như vậy điNgày hôm sau vừa đi làm, Trần Giản đã nộp đơn xin nghỉ việc.Ngoài ra, cô còn nhận được một tin tốt: Lý Tinh Tinh đã bị sa thải.Có chút hả hê, lại có chút ghen tị.Dù sao thì Lý Tinh Tinh cũng đã nhận được khoản tiền bồi thường N+1 mà cô hằng mong ước.Chiều hôm đó, Chu Cảnh Lâm đã phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô, gọi cô vào văn phòng nói chuyện.“Nếu vì chuyện của chúng ta mà nghỉ việc, em không cần thiết phải làm vậy.” Chu Cảnh Lâm nói.“Không phải, thật ra tôi đã muốn rời đi từ lâu rồi.”Sau đó cả hai nói chuyện công việc như thể đã mất trí nhớ. Trần Giản nói về lý do cô muốn nghỉ việc, kế hoạch tương lai, Chu Cảnh Lâm bày tỏ lòng biết ơn đối với những đóng góp của cô cho công ty trong thời gian qua và chúc cô những điều tốt đẹp trong tương lai.Tuy nhiên, có một điều khiến Trần Giản ngạc nhiên.“Tôi đã xem hồ sơ làm việc của em, mức lương của em trong thời gian làm việc tại công ty là hơi thấp, tôi sẽ nói chuyện với bộ phận tài chính, bù đắp cho em một năm lương.” Chu Cảnh Lâm nói.Trần Giản ngẩn người, không ngờ khoản bồi thường mà cô mong đợi từ lâu lại đến theo cách này.Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm.Chu Cảnh Lâm thấy cô ngẩn người, hỏi: “Sao vậy?”“Không có gì,” Trần Giản lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của anh, cười nhạt: “Nếu anh tiếp quản công ty này sớm hơn, có lẽ tôi đã không nghỉ việc rồi.”Chu Cảnh Lâm rút tay về, khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cứ như vậy đi.”“Được, cảm ơn sếp Chu, sếp Chu, anh bận việc đi.”Khi cô gọi anh là sếp Chu, môi Chu Cảnh Lâm mím chặt, nghiến răng.Trần Giản đứng dậy rời đi, đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.Ngực Chu Cảnh Lâm rất rộng, cả người cô đều chìm trong vòng tay anh.Tim Trần Giản đập mạnh: “Sếp Chu?”Cằm Chu Cảnh Lâm tựa trên đầu cô, nói: “Gọi tên tôi.”“Chu Cảnh Lâm, anh đang làm gì vậy?”“Trần Giản, em chia tay với người ở Thượng Hải đi, chúng ta ở bên nhau được không?”Tay Trần Giản buông khỏi tay nắm cửa, thả lỏng cơ thể.Cô không nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Chu Cảnh Lâm.Cô nói: “Chu Cảnh Lâm, chúng ta nói chuyện đi.”