Giữa tháng 11, thành phố S đột nhiên hạ nhiệt độ, bắt đầu mùa đông sớm hơn một tháng so với bình thường. Cả người Mộc Thập được quấn trong một chiếc áo khoác bông màu xám nặng nề, quàng khăn màu nâu quanh cổ, đeo găng tay trên tay, nhìn từ xa trông như một cái bánh ú. Trên con đường này không có ai, có lẽ do trời lạnh, có lẽ là do nơi này vắng vẻ, Mộc Thập đi bộ rất lâu, không gặp được một người nào. Vì mang theo găng tay, cô khó khăn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy, nhìn địa chỉ trên đó, cô nhẹ nhàng thở ra một, lập tức bị gió thổi bay. Nơi này, thật khó tìm. Mộc Thập đưa mắt nhìn số nhà xung quanh, rụt cổ, tiếp tục đi về phía trước, sau vài vòng, cuối cùng cô dừng lại trước một căn nhà gỗ kiểu cũ. Cuối cùng cũng đến rồi. Kéo cánh cửa sắt và bước vào trong, cô dừng lại trước cánh cửa màu nâu đỏ, tháo găng tay, nhét vào túi, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm số trên mảnh giấy. “Alo, xin chào.” Một giọng nữ dịu dàng, già dặn, phát ra từ điện thoại. Mộc Thập nói: “Xin chào, bây…
Chương 14: Câu chuyện nhỏ số 3
Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức QuỷTác giả: Dực Tô Thức QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámGiữa tháng 11, thành phố S đột nhiên hạ nhiệt độ, bắt đầu mùa đông sớm hơn một tháng so với bình thường. Cả người Mộc Thập được quấn trong một chiếc áo khoác bông màu xám nặng nề, quàng khăn màu nâu quanh cổ, đeo găng tay trên tay, nhìn từ xa trông như một cái bánh ú. Trên con đường này không có ai, có lẽ do trời lạnh, có lẽ là do nơi này vắng vẻ, Mộc Thập đi bộ rất lâu, không gặp được một người nào. Vì mang theo găng tay, cô khó khăn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy, nhìn địa chỉ trên đó, cô nhẹ nhàng thở ra một, lập tức bị gió thổi bay. Nơi này, thật khó tìm. Mộc Thập đưa mắt nhìn số nhà xung quanh, rụt cổ, tiếp tục đi về phía trước, sau vài vòng, cuối cùng cô dừng lại trước một căn nhà gỗ kiểu cũ. Cuối cùng cũng đến rồi. Kéo cánh cửa sắt và bước vào trong, cô dừng lại trước cánh cửa màu nâu đỏ, tháo găng tay, nhét vào túi, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm số trên mảnh giấy. “Alo, xin chào.” Một giọng nữ dịu dàng, già dặn, phát ra từ điện thoại. Mộc Thập nói: “Xin chào, bây… Câu Chuyện Nhỏ 3Vào ngày Giáng sinh, Mộc Thập đã xem đoạn phim này trên Weibo:Nữ: Em là gì của anh?Nam: Em là Christmas của anh.Nữ: Hả? Thì ra em là lễ Giáng Sinh à!Nam: Vậy anh có thể merry you.Vì thế cô quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang nằm trên ghế sofa giải mật mã: “Nguyễn Ngôn Hi, em là gì của anh?”Nguyễn Ngôn Hi nói không chút nghĩ ngợi: “Mật mã không thể giải được.”Mộc Thập: “Tại sao?”Nguyễn Ngôn Hi khẽ lẩm bẩm: “Bởi vì như vậy thì anh có thể giải cả đời.”Mộc Thập: “Ngốc quá.”Nguyễn Ngôn Hi xù lông: “Anh đang hạ thấp chỉ số IQ của mình xuống đó!”Rồi anh hỏi lại: “Vậy anh là gì của em?”Mộc Thập: “Người lạ.”Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên ngồi dậy, đem mặt sát vào Mộc Thập, nheo mắt nghiến răng hỏi: “Tại sao?”Mộc Thập đặt tay lên tóc Nguyễn Ngôn Hi, vuốt tóc, “Vậy thì em có thể tìm hiểu cả đời.”
Câu Chuyện Nhỏ 3
Vào ngày Giáng sinh, Mộc Thập đã xem đoạn phim này trên Weibo:
Nữ: Em là gì của anh?
Nam: Em là Christmas của anh.
Nữ: Hả? Thì ra em là lễ Giáng Sinh à!
Nam: Vậy anh có thể merry you.
Vì thế cô quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang nằm trên ghế sofa giải mật mã: “Nguyễn Ngôn Hi, em là gì của anh?”
Nguyễn Ngôn Hi nói không chút nghĩ ngợi: “Mật mã không thể giải được.”
Mộc Thập: “Tại sao?”
Nguyễn Ngôn Hi khẽ lẩm bẩm: “Bởi vì như vậy thì anh có thể giải cả đời.”
Mộc Thập: “Ngốc quá.”
Nguyễn Ngôn Hi xù lông: “Anh đang hạ thấp chỉ số IQ của mình xuống đó!”
Rồi anh hỏi lại: “Vậy anh là gì của em?”
Mộc Thập: “Người lạ.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên ngồi dậy, đem mặt sát vào Mộc Thập, nheo mắt nghiến răng hỏi: “Tại sao?”
Mộc Thập đặt tay lên tóc Nguyễn Ngôn Hi, vuốt tóc, “Vậy thì em có thể tìm hiểu cả đời.”
Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức QuỷTác giả: Dực Tô Thức QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámGiữa tháng 11, thành phố S đột nhiên hạ nhiệt độ, bắt đầu mùa đông sớm hơn một tháng so với bình thường. Cả người Mộc Thập được quấn trong một chiếc áo khoác bông màu xám nặng nề, quàng khăn màu nâu quanh cổ, đeo găng tay trên tay, nhìn từ xa trông như một cái bánh ú. Trên con đường này không có ai, có lẽ do trời lạnh, có lẽ là do nơi này vắng vẻ, Mộc Thập đi bộ rất lâu, không gặp được một người nào. Vì mang theo găng tay, cô khó khăn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy, nhìn địa chỉ trên đó, cô nhẹ nhàng thở ra một, lập tức bị gió thổi bay. Nơi này, thật khó tìm. Mộc Thập đưa mắt nhìn số nhà xung quanh, rụt cổ, tiếp tục đi về phía trước, sau vài vòng, cuối cùng cô dừng lại trước một căn nhà gỗ kiểu cũ. Cuối cùng cũng đến rồi. Kéo cánh cửa sắt và bước vào trong, cô dừng lại trước cánh cửa màu nâu đỏ, tháo găng tay, nhét vào túi, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi và bấm số trên mảnh giấy. “Alo, xin chào.” Một giọng nữ dịu dàng, già dặn, phát ra từ điện thoại. Mộc Thập nói: “Xin chào, bây… Câu Chuyện Nhỏ 3Vào ngày Giáng sinh, Mộc Thập đã xem đoạn phim này trên Weibo:Nữ: Em là gì của anh?Nam: Em là Christmas của anh.Nữ: Hả? Thì ra em là lễ Giáng Sinh à!Nam: Vậy anh có thể merry you.Vì thế cô quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi đang nằm trên ghế sofa giải mật mã: “Nguyễn Ngôn Hi, em là gì của anh?”Nguyễn Ngôn Hi nói không chút nghĩ ngợi: “Mật mã không thể giải được.”Mộc Thập: “Tại sao?”Nguyễn Ngôn Hi khẽ lẩm bẩm: “Bởi vì như vậy thì anh có thể giải cả đời.”Mộc Thập: “Ngốc quá.”Nguyễn Ngôn Hi xù lông: “Anh đang hạ thấp chỉ số IQ của mình xuống đó!”Rồi anh hỏi lại: “Vậy anh là gì của em?”Mộc Thập: “Người lạ.”Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên ngồi dậy, đem mặt sát vào Mộc Thập, nheo mắt nghiến răng hỏi: “Tại sao?”Mộc Thập đặt tay lên tóc Nguyễn Ngôn Hi, vuốt tóc, “Vậy thì em có thể tìm hiểu cả đời.”